Vĩ Gian Phong

Chương 54




Edit: Tiểu Vũ

Kiều Tích cảm thấy, Minh Ngật lúc này...

Quả thật là giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Hai người trước kia cũng không phải là chưa từng hôn môi.

Thế nhưng lúc đó đều chỉ là hôn nhẹ, là cẩn thận dè dặt thăm dò, là chuồn chuồn lướt nước mà thôi...

Thế nhưng dù là bất cứ loại nào thì cũng không hề giống nụ hôn lúc này.

Môi lưỡi cô bị anh hung ác chiếm lấy, khắp người cô lúc này đều tràn ngập hơi thở của anh.

Cũng chính giờ khắc này, Kiều Tích đột nhiên hiểu ra, người đang đứng trước mặt cô đây đã không còn là một cậu thiếu niên nữa rồi.

Anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành.

Kiều Tích cảm thấy môi lưỡi mình đều bị anh mút đến phát đau, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, thế nhưng lại bị anh nắm eo thật chặt.

Một cái đẩy này của cô khiến Minh Ngật thuận thế ôm cô lên rồi đặt cô ngồi xuống bệ bồn rửa tay.

Hai người dán chặt vào nhau, người đàn ông đưa tay ôm chặt lấy eo cô.

Minh Ngật hơi cắn nhẹ đầu lưỡi cô, sau đó bàn tay vốn dĩ đang đặt ở eo cô lại dần dần dời lên trên.

Cách một lớp áo mùa hè mỏng manh truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông đến da thịt cô.

Không hiểu sao, cô đột nhiên sinh có một chút khẩn trương.

... Cô, cô, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Kiều Tích vội vàng đè lại tay của người đàn ông, giữa những nụ hôn dày đặc của anh, cô phải cô gắng lắm mới giãy giụa nói được một câu: "Em không muốn..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Tích liền xấu hổ không chịu được.

Giọng nói vừa rồi của cô, quả thật là khiến người ta vừa nghe đã biết đang làm chuyện xấu...

Minh Ngật hơi buông cô ra.

Trán anh chạm vào trán cô, Minh Ngật đưa tay xoa xoa đôi môi vừa bị anh chà đạp, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

Thật lâu sau, anh mới khàn giọng mở miệng nói: "... Không muốn cái gì?"

Kiều Tích cắn chặt môi.

Không muốn cái gì... Anh thế mà lại không biết xấu hổ hỏi ra.

Anh vừa mới làm như vậy, rõ ràng chính là muốn... Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mới từ chối.

Chính là da mặt Kiều Tích mỏng, lời nói như vậy sao cô có thể nói ra?

Hơn nửa ngày sau, cô mới cất giọng nói còn nhỏ hơn muỗi kêu: "Anh... anh hư hỏng."

Trước đây mỗi lần cô và anh gọi video cho nhau rõ ràng đều chỉ là thảo luận về Toán.

Kết quả không nghĩ tới, anh vừa về nước liền trở nên hư hỏng, vừa hôn vừa... sờ cô.

***

Hai người ở trong phòng vệ sinh dây dưa hơn 10 phút mới một trước một sau đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh là ở ngay trong phòng KTV, cho nên Kiều Tích chỉ có thể cầu nguyện rằng 10 phút vừa qua không có ai để ý đến việc hai người họ cùng nhau ở trong nhà vệ sinh.

Chỉ là Kiều Tích vừa ra ngoài liền phát hiện cả phòng đều yên lặng, mọi người không ca hát, cũng không chơi trò chơi, mà là đều dùng các tư thế khác nhau cầm điện thoại chơi.

Xong rồi, xong rồi, khẳng định là bị phát hiện rồi.

Kiều Tích kiên trì đi ra ngoài, cả gương mặt đều đỏ hồng hết.

Phía sau truyền tới một tiếng "Rầm", là Minh Ngật đóng cửa đi ra.

Đối với đôi tình nhân cửu biệt trùng phùng, cô nam quả nữ, củi khô gặp lửa ở trong một gian phòng hơn 10 phút... Mọi người chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi cũng có thể nghĩ ra giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng họ đều rất ăn ý mà cúi đầu im lặng.

Mặc dù mọi người đều là người quen, hơn nữa chuyện yêu đương như thế cũng là chuyện bình thường ở đời.

Thế nhưng dù sao thì tuổi tác cũng không lớn, còn chưa gặp qua nhiều sự đời chông chênh, bởi vậy nên trong phòng mới có một loại không khí khó xử như lúc này. Ngay cả Tưởng Nhất Vĩ đen là thế mà cũng có thể nhận ra anh ta đã đỏ mặt.

Thịnh Tử Du đang ngồi chơi game, nhân vật của cô nàng lúc này bị người ta đánh cho cạn máu, end game. Vì thế nên cô nàng liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy Minh Ngật, vẻ mặt Thịnh Tử Du vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó cả kinh nói-----

"Mới có hơn 10 phút mà, tốc độ này cũng quá nhanh----- "

Ninh Dịch ngồi bên cạnh gấp rút đưa tay bịt miệng cô nàng lại.

***

Mọi người vốn dĩ định hát xong thì đi ăn khuya, thế nhưng Minh Ngật tới rồi, Ninh Dịch liền lập tức đề nghị hủy bỏ bữa ăn khuya này.

Thịnh Tử Du tức giận kêu lên: "Vì sao chứ? Anh họ tới thì chúng ta liền coi đó như tiệc tẩy trần cho anh ấy đi!"

Rõ ràng đã nói là sẽ đi ăn tôm hùm rồi mà!

Ninh Dịch nhanh chóng kéo đồ ngu này qua một bên, ngữ khí đều là kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Chẳng lẽ cậu cho rằng Minh Ngật tới KTV là muốn cùng chúng ta đi ăn tiệc tẩy trần à?"

Thịnh Tử Du bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Anh họ tới là muốn bắt cóc Tích Tích nhà cô!

Nhưng cô nàng lại rất nhanh nghĩ đến một việc khác, vẻ mặt vô cùng cảnh giác liếc nhìn Ninh Dịch: "Không đúng! Đang yên đang lành sao cậu lại đột nhiên muốn giúp đỡ anh ấy thế?"

A!

Ninh Dịch nhịn không được cười lạnh.

Giúp Minh Ngật?

Quả thực là nực cười mà!

Lúc trước bị thằng bạn khốn nạn đó kéo đi làm bình phong, kết quả không lâu sau đó tất cả mọi người trong nhà Ninh Dịch đều biết chuyện cậu ta thích con trai.

Sau đó, Ninh Dịch liền nhận được một đống lời hoi han ân cần đến từ các cô dì chú bác trong họ.

Về sau hai vợ chồng Minh Tuấn biết được chuyện giữa Minh Ngật và Kiều Tích.

Ninh Dịch cho rằng như vậy là xong rồi, kết quả không nghĩ tới chính là mẹ Ninh lại cho rằng cậu ta đơn phương thích, thế nên càng thêm lo lắng. Vừa mắng tiểu tử Minh gia thay lòng đổi dạ vừa quan tâm an ủi cậu ta đừng đau lòng, còn nhiều người đàn ông tốt đang chờ kia kìa.

Cuối cùng không còn cách nào, Ninh Dịch đành phải lừa mẹ Ninh rằng, sau khi bị tên khốn Minh gia kia lừa gạt, bắt cá hai tay bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, từ đó đã mất đi niềm tin vào đàn ông rồi, hiện tại lại lần nữa chuyển sang thích con gái.

Mẹ Ninh vẫn là nửa tin nửa ngờ.

Mãi đến Tết âm lịch năm nay, nhìn thấy thằng nhóc xấu xa nhà họ Minh không quay về nhà ăn Tết, mẹ Ninh mới lặng lẽ đến hỏi cậu ta, có phải thằng nhóc kia chia tay với cô gái họ Kiều rồi không.

Nhận được kết quả phủ nhận từ Ninh Dịch, mẹ Ninh vẫn là rất không yên tầm, lại tiếp tục khuyên nhủ-----

"Cả kể nó có độc thân thật thì con cũng không thể lại có loại ý nghĩ đó đâu đấy. Vẫn là con gái tốt hơn, con xem Cá Nhỏ kìa, đáng yêu biết bao, con nhớ phải giúp đỡ con bé học tập đấy, cô gắng theo đuổi một chút đi!"

Nói ngắn gọn thì, Ninh Dịch cảm thấy bản thân mình chính là người muốn cho hai người Minh Ngật Kiều Tích tình cảm hòa thuận, mãi mãi không rời nhất trên thế giới.

***

Cho dù đã sớm nhận lại mẹ ruột, thế nhưng Kiều Tích vẫn ở lại Minh gia.

Quan hệ của cô cùng Diệp Gia Nghi không tính là tốt, cho dù là mẹ con ruột thịt, thế nhưng hai người lại không thể nào thân thiết được.

Chỉ bởi vì trước kia, lúc mới nhận nhau không lâu, Kiều Tích liền biết được nguyên nhân thật sự bà ta tới tìm cô.

Bà ta bị bệnh, không thể có con được nữa, cho nên mới đến tìm lại đứa con gái đã bị bà ta vứt bỏ nhiều năm trước.

Việc này là Uyển Uyển lỡ miệng nói ra.

Đương nhiên, nói lỡ miệng cũng không đúng lắm.

Bởi vì không lâu sau lần lỡ miệng đó, Uyển Uyển liền chủ động thừa nhận với cô là lúc đó con bé cố ý nói.

Uyển Uyển vẫn còn rất tức giận nói: "Chị Tiểu Kiều, không phải em cố ý muốn làm chị buồn đâu, nhưng mà em tức không chịu được ý! Sao bà ta lại có thể như thế chứ? Lúc không muốn thì liền bỏ mặc chị, lúc không đẻ được thì lại vác mặt tới tìm lại chị, người xấu xa như thế thì sao xứng đáng làm mẹ chứ?"

Kiều Tích không hề trách Uyển Uyển.

Cô còn cảm thấy rất cảm ơn nữa.

Tại vì cô cảm thấy, nếu như cô không biết chuyện này thì rất có thể cô sẽ móc tim móc phổi ra để đối tốt với cái người đã bỏ rơi cô.

Chỉ là Chúc Tâm Âm lại nhiều lần khuyên nhủ cô rằng, dù sao thì bây giờ Diệp Gia Nghi cũng chỉ có mình cô là con, trừ bỏ cô, bà ta còn biết đối xử tốt với ai được?

Cho nên Chúc Tâm Âm luôn khuyên Kiều Tích đối xử với mẹ ruột tốt một chút, tránh để bà ta lạnh tâm.

Bởi vậy nên lúc này, khi cùng Minh Ngật tay trong tay về nhà, Kiều Tích liền chậm rãi kể chuyện này cho anh nghe------

"Cuối tuần này em muốn cùng bà ấy đi Puerto Rico một chuyến."

Diệp Gia Nghi vì muốn cải thiện quan hệ mẹ con với Kiều Tích, cho nên đặc biệt để trống mấy ngày nghỉ, chọn ra địa điểm vui chơi, đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn.

Kiều Tích ban đầu cũng không muốn đi, nhưng sau khi được Chúc Tâm Âm khuyên nhủ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Nghe cô nói như vậy, Minh Ngật liền dùng sức nắm tay cô, sau đó nói: "Đi bao lâu?"

Kiều Tích ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Khoảng 1 tuần."

MIT cuối tháng tám khai giảng, Kiều Tích đã đặt vé máy bay đi Mỹ vào đầu tháng 8.

Tính toán thời gian nghỉ hè thì 1 tuần đi chơi với Diệp Gia Nghi cũng không ảnh hướng đến kế hoạch của cô, nhưng cô không ngờ rằng Minh Ngật lại quay về.

Nghe cô nói như vậy, Minh Ngật liền xoa xoa hai má của cô, dịu dàng nói: "Đi đi."

Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Anh ở nhà đợi em."

Câu nói này... có phải là quá giống hai vợ chồng già rồi không?

Kiều Tích yên lặng quay mặt đi.

Minh Ngật dừng lại, xoay người cô, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ, rồi lại làm như không có việc gì dắt tay cô đi tiếp.

Kiều Tích xấu hổ véo véo cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Đang trên đường đó."

Từ Mỹ trở lại, anh họ dường như biến thành người khác rồi.

Mặc kệ có người hay không, cứ thích là đi hôn cô.

Hai người lại đi tiếp một đoạn, Kiều Tích bất giác phát hiện ra có gì đó không đúng: "Có phải hai năm không quay về liền trở nên ngốc đi? Đây không phải đường về nhà mà!"

Nói xong liền muốn kéo tay anh đi ngược lại.

Minh Ngật dùng sức, kéo cô gái của anh lại, sau đó ôm vào trong lòng.

Giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên trên đầu cô: "Là đường về nhà."

Cứ như vậy, Kiều Tích bị anh dẫn đến một tiểu khu cao cấp gần trường học.

Bảo vệ không nhận ra anh, nhưng sau khi nhìn tờ giấy anh đưa liền nhanh chóng cho hai người bọn họ vào.

Kiều Tích lúc này đã rơi vào hoang mang cực độ, đến tận khi Minh Ngật dẫn cô đến dưới cửa một tòa nhà, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Đứng dưới cơn gió đêm của mùa hè, hai người bọn họ cùng nắm tay nhìn nhau.

Minh Ngật chỉ chỉ một phòng cho cô xem, "Tầng 24."

Kiều Tích thuận theo hướng tay anh chỉ nhìn theo, qua từng tầng từng tầng.

Dừng lại ở tầng 24, nơi anh chỉ tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Minh Ngật ôm cô từ phía sau, làn môi anh dán lên viền tai cô, giọng nói trầm thấp------

"Đó là nhà của chúng ta."

***

Tuy ngay mai có cuộc thi, nhưng Uyển Uyển vẫn không thể nào tập trung đọc sách ôn bài được, lúc này cô bé cứ nhấp nha nhấp nhổm, cứ một lúc là lại xuống tầng ngó ngó nghiêng nghiêng.

Chúc Tâm Âm bị cô phiền đến không chịu được, "Con còn không đi ôn bài đi?"

"Mẹeeeeee!" Uyển Uyển vừa trêu Bambi vừa tủi thân nói, "Không phải hôm nay anh về sao? Sao vừa đến nhà liền đi rồi? Hiện tại muộn thế này rồi cũng chưa trở lại nữa... Con đã rất lâu không nhìn thấy anh ấy rồi, anh ấy không muốn đứa em gái là con sao?"

"... Còn có chị Tiểu Kiều nữa, nói cùng chị Tử Du ra ngoài gặp bạn, thế mà bây giờ cũng vẫn chưa về, có phải là gặp nguy hiểm gì không?"

Chúc Tâm Âm đen mặt lại: "... Đây không phải là việc con nên quan tâm đâu, lên phòng học bài đi."