Vĩ Gian Phong

Chương 43: Bắt quả tang




Edit + Beta: Tiểu Vũ

Uyển Uyển vốn dĩ còn đang rất buồn ngủ, thế nhưng vừa nghe thấy được đi thăm chị Tiểu Kiều thì cô bé liền nháy mắt tỉnh tỉnh lại.

Trong lòng còn nghi ngờ chính mình nghe nhầm: "... Chị Tiểu Kiều?"

"Đúng." Minh Tuấn dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định, "Một mình con ở nhà, bố không yên tâm."

Một người bà con xa của Chúc gia bị bệnh nặng, ngày hôm qua Chúc Tâm Âm đã đi Thượng Hải để thăm người bà con này rồi.

Hơn nữa, cũng sắp đến Tết rồi, các thím giúp việc trong nhà cũng phải về nhà của mình.

Vốn dĩ ông còn định để Uyển Uyển ở lại Bắc Kinh đi ăn cơm quán, qua 2 ngày nữa thì vợ ông cũng trở về rồi.

Nhưng hiện tại xem ra, vẫn là mang theo cả con gái cùng đi luôn tốt hơn.

Xác định lời bố nói là thật, Uyển Uyển vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy dựng lên: "Vui quá đi! Ngày mai con sẽ mang Bambi và Cầu Cầu sang nhà Cá!"

Nói xong liền muốn lên nhà đi thu thập hành lý, nhưng vừa đi được vài bước thì bị Minh Tuấn gọi ngược lại.

Uyển Uyển: "Sao ạ?"

Minh Tuấn suy tư vài giây, "Anh con nói nó đi đâu?"

Uyển Uyển rất không hiểu nổi: "Đi nhà ông nội ạ... Không phải buổi chiều bố đã hỏi rồi sao?"

Ha... Minh Tuấn cười lạnh một tiếng.

Xem ra thằng trời đánh này còn có đồng minh giúp đỡ.

***

Sáng hôm sau, lúc Kiều Tích tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh mắt rồi.

Cô bật dậy lấy đồng hồ báo thức qua nhìn, thấy kim giờ đã chỉ đến số 8 rồi, cả người đang còn buồn ngủ ngay lập tức tỉnh táo lại như vừa uống nước tăng lực.

Kiều Tích xuống giường, lúc này mới phát hiện ra chăn gối hôm qua cô trải cho anh họ đã được gấp gọn lại, lúc này được đặt trên một cái ghế trong phòng.

Mà anh họ ngủ trên đất tối qua cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Kiều Tích xoa xoa đầu, gấp gọn chăn của mình lại.

Tối hôm qua cô thật sự không thể náo ngủ được... Nhưng mà cô vẫn nhớ rõ mình đã đặt báo thức rồi.

Từ trong phòng ngủ đi ra, bà nội đang ở trong bếp làm vằn thắn, vừa thấy cô liền nói: "Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng nào."

Thấy bà nội không có gì khác thường, hiển nhiên là không gặp được anh họ rồi... Kiều Tích thoáng yên lòng.

Chỉ là, anh họ đi đâu vậy nhỉ?

Kiều Tích vừa uống sữa đậu nành vừa suy nghĩ xem anh đi đâu.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, không hề có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào của anh họ hết.

Thật là kỳ quái...

A chết rồi!

Kiều Tích đột nhiên nhớ ra, là cô cho số anh họ vào danh sách đen rồi.

Nhanh chóng mở điện thoại, kéo số của anh họ ra khỏi danh sách đen, sau đó lại gửi tin nhắn cho anh-----

"Anh đi đâu đấy?"

5 phút sau, điện thoại của Kiều Tích vang lên.

Là anh họ.

Cô cẩn thận nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bếp, sau đó lén lén lút lút cầm điện thoại đi tới ban công, "Alo."

Minh Ngật lời ít ý nhiều nói: "Mở cửa cho anh."

Kiều Tích: "???"

Chỉ là, không đợi Kiều Tích kịp đi đến mở cửa, bà nội cô ở phòng bếp đã nghe thấy tiếng chuông trước rồi giành đi mở cửa rồi.

Kiều Tích cho là mình bị hoa mắt, vẻ mặt anh họ lúc này thế mà lại đang tươi cười.

Vừa nhìn thấy bà nội cô, anh liền xách mấy hộp quà lớn nhỏ đi vào trong nhà, ngoài miệng còn gọi hết sức thân mật: "Bà nội."

Bà nội Kiều suýt chút nữa cho là mình già rồi hồ đồ, nhìn hơn nửa ngày cuối cùng cũng xác nhận đây không phải là đứa cháu nào của bà hết, lúc này liền mở miệng hỏi: "Cháu này, cháu là ai vậy?"

Kiều Tích rất sợ đầu óc anh họ đột nhiên có vấn đề, sẽ dùng mấy đại từ xưng hô kỳ quái như bạn trai bạn gái để trả lời bà cô thế nên cô liền nhanh chóng xông tới tranh trả lời------

"Bà ơi, đây chính là con trai của bác Minh, anh ấy tên là Minh Ngật ạ."

Nghe thấy đây là con trai của ân nhân ở Bắc Kinh, bà nội cô liền không ngừng cầm tay anh,mở miệng nói----

"Hóa ra là Tiểu Minh, bà cảm ơn cả gia đình vì đã quan tâm chăm sóc Tích Tích nhà bà nhé. Tích Tích còn nhỏ, không hiểu chuyện, mang cho nhà cháu nhiều phiền toái rồi."

Vâng, là rất phiền ạ.

Minh Ngật liền nhìn thoáng qua đồ mít ướt phiền phức đang đứng bên cạnh.

Có vẻ là rất tự giác hiểu được sự phiền toái của mình, đồ mít ướt lúc này đang chột dạ cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.

Vì vậy nên Minh Ngật xoay đầu lại, nhìn về phía bà nội cười nói, "Cô ấy rất ngoan không phiền phức đâu ạ."

Bà nội nhìn anh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười------

"Sao cháu lại đến Tây Kinh? Tới một mình sao? Mau vào đây ngồi nào, vào đây ngồi nào."

Minh Ngật nói: "Sắp đến Tết rồi thế nên bố cháu muốn cháu đến tặng nhà mình chút đồ ạ."

"Tặng làm gì cho vất vả, nhà bà ăn mặc đều đủ rồi." Bà nội cô vừa cười vừa hỏi thăm, "Bố cháu sao lại bắt cháu đi xa thế này? Lại mang nhiều đồ như vậy? Trên đường chắc là mệt muốn chết rồi phải không?"

"Không sao đâu ạ." Minh Ngật trước mặt bà nội cô trông vô cùng ngoan ngoãn thành thực, cô quả thật không thể nào tin vào hai mắt của mình được nữa rồi.

Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Cũng không phải là đặc biệt tới mỗi đây ạ."

QUả nhiên, bà nội cô liền cắn câu, nhanh chóng tò mò hỏi tiếp: "Thế à? Cháu tới Tây Kinh còn có việc gì sao?"

"Vâng ạ." Minh Ngật gật đầu, "Bạn gái cháu tức giận, thế nên cháu phải tới đây để dỗ dành cô ấy."

Kiều Tích bỗng dưng mở to hai mắt nhìn anh.

Bà nội cô cũng rất kinh ngạc.

Vẫn đang là học sinh cấp 3 mà, yêu sớm thì yêu sớm, nhưng cũng nên biết lén lút chút chứ, sao lại công khai ra thế này hả?

Bà nội Kiều quay đầu nhìn sang cháu gái, phát hiện ra cô đang cúi đầu, cũng không hề kinh ngạc chuyện con trai Minh gia có bạn gái.

... Xem ra là cả nhà bên đấy đều biết chuyện thằng nhóc này có bạn gái?

Bà nội Kiều cũng không có ý kiến gì, có thể là các gia đình ở thành phố lớn đều văn minh hơn tiến bộ hơn, chắc là họ đều giáo dục con cái kiểu thế này.

Bà nội Kiều không muốn làm mất mặt cháu gái, thế nên liền tỏ ra như hai người quen biết đã lâu mà trò chuyện cùng với Minh Ngật.

"Bạn gái cháu cũng là người Tây Kinh sao? Cũng đi học ở Bắc Kinh luôn à?"

Minh Ngật mặt không đối sắc gật đầu.

"Tới rồi sao không rủ cô bé cùng đi chơi? Đưa đến nhà bà luôn này, bà làm món ngon cho mấy đứa ăn."

Minh Ngật lắc đầu. "Ngày hôm qua cháu gặp cô ấy rồi, cô ấy nói hôm nay muốn ở nhà với bà nội."

Vừa nghe anh nói như vậy, bà nội Kiều cũng không hỏi nữa, chỉ là cười nói: "Được rồi, vậy thì hôm nay cháu cứ ở chỗ này của bà nhé."

Nói xong lại chỉ huy cháu gái bên cạnh, "Tích Tích, đến đây, nói chuyện với anh Tiểu Minh một chút đi, bà đi lấy hoa quả cho mấy đứa ăn."

Kiều Tích chậm rãi di chuyển đến.

Cô trừng mắt nhìn anh họ và mấy túi quà... Không phải là làm mất ví tiền rồi à?

Đàn ông đều là loại lừa đảo!

Nhìn thấy bà nội vào bếp chuẩn bị hoa quả, Minh Ngật liền ngựa quen đường cũ đi đến chỗ tủ giày, lấy ra một đôi dép đi trong nhà, sau đó vô cùng tự nhiên mà đi vào.

Kiều Tích: "..."

Cô mở TV trong phòng khách lên, bật tiếng lên để át tiếng cô rồi hỏi: "Anh tới đây làm gì?"

Minh Ngật thẳng thắn tuyên bố: "Gặp mặt người nhà bên nữ."

Kiều Tích lập tức trừng mắt: "Em còn chưa đồng ý với anh đâu!"

Anh họ toàn là tự mình quyết định thôi.

Hôn là anh tự hôn, bạn trai là tự anh nói, gặp người nhà cũng là tự anh nói, còn cái gì mà đến thăm bạn gái chứ... Cô còn chưa đồng ý đâu đấy!

Bà nội bưng hoa quả ra, vừa khéo nghe được câu cuối cùng của Kiều Tích, liền cười hỏi: "Đồng ý cái gì?"

Kiều Tích đỏ bừng mặt, cúi đầu không lên tiếng.

Bà nộ cười chuyển hướng về phía Minh Ngật, "Hai đứa vừa nói cái gì đó?"

Minh Ngật cũng cúi đầu, trong giọng nói còn mang theo chút tủi thân, "Cháu nói thì Tích Tích sẽ tức giận."

Kiều Tích ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin nhìn anh họ.

Rõ ràng là nói dối vài câu liền có thể cho qua... Anh họ bây giờ là muốn như thế nào? Ép cô nâng anh từ thiếp lên thê sao?

Bà nội Kiều nhìn về phía cháu gái của mình, giọng nói trầm xuống một chút, hơi không vui nói: "Tích Tích."

Nha đầu này hôm nay sao lại không biết nặng nhẹ thế này? Minh gia là đại ân nhân của nhà họ, sao Tích Tích lại có thể tỏ ra cáu kỉnh như thế với Minh Ngật chứ?

Thực sự là quá không hiểu chuyện rồi!

Tự nhiên bị bà nội nói, Kiều Tích cảm thấy rất tủi thân.

Bà nội Kiều lại quay lại nhìn về phía Minh Ngật, cười thân thiện, "Có chuyện gì cháu cứ nói với bà, Tích Tích bắt bạt cháu sao?"

Cô bắt nạt anh họ?

Kiều Tích cơ hồ tức đến muốn cười lạnh, cô bắt nạt anh á???

Ngoại trừ Minh Tuấn, Minh Ngật đúng là người được tất cả các trưởng bối yêu thích mà.

Ở trường học, anh không thích học tiết nào đều có thể tùy tiện ứng phó qua loa, thế nhưng cho dù là như vậy thì các thầy cô vẫn rất yêu quý anh, ngay cả giáo viên dạy môn Văn cũng vô cùng thích anh.

Lúc này ngồi trước mặt bà nội cô, anh liền giả bộ thành bộ dạng ngoan ngoãn, một lòng muốn khiến bà nội yêu quý anh và ghét bỏ cô mà.

Minh Ngật liếc nhìn cô một cái, sau đó rốt cục chẫm rãi mở miệng nói: "Bà nội, cháu đã hỏi qua Tích Tích rất nhiều lần rồi, nhưng mà cô ấy vẫn không chịu đáp ứng. Cháu chính là muốn cô ấy------"

Kiều Tích nghe được đến đây thì như muốn nổ tung, lúc này liền kiên quyết cắt đứt lời anh: "Anh im miệng! Bà nội, bà đừng tin anh ấy!"

Minh Ngật dừng một chút, sau đó lại tiếp tục giả bộ, đem nửa câu nói sau nói hết toàn bộ: "... Cháu chính là muốn cô ấy đưa cháu đi thăm quan Tây Kinh một ngày ạ."

Kiều Tích: "..."

Vừa nghe thấy cái này, bà nội Kiều liền liếc mắt nhìn Kiều Tích, "Tiểu Minh từ xa đến đây một chuyến, con không đưa thằng bé ra ngoài thăm quan ăn uống, thế thì định làm cái gì?"

Từ lúc anh họ bước chân vào nhà đến bây giờ, Kiều Tích đã phải ăn vô số quả đắng rồi. Lúc này liền hầm hừ nói: "Con còn bài tập phải làm nữa... Anh ấy không phải là có bạn gái ở đây sao? Bảo bạn gái anh ấy đưa anh ấy đi chơi đi!"

"Không được." Minh Ngật bình tĩnh cất giọng bác bỏ lời đề nghị này, "Anh sợ cô ấy mệt."

Vì vậy, Kiều Tích cứ như vậy bị bà nội đá ra khỏi nhà.

Ra đến cửa, bà nội còn cho cô thêm tiền, dặn dò: "Buổi trưa hai đứa đừng về, ở bên ngoài ăn nhiều một chút, nhớ quan tâm người ta thật tốt, phải hiểu chuyện đấy."

Thật ra so với thủ đô hoa mỹ Bắc Kinh, Tây Kinh thật sự là không có chỗ nào đáng đi cả.

Đối với người đã sống ở đây từ bé là Kiều Tích thì lại càng như vậy.

Bởi thế nên trước khi ra cửa Kiều Tích con len lén đút vào trong balo hai tập đề thi, lúc này vừa ra khỏi tiểu khu, cô liền cùng Minh Ngật vạch rõ giới hạn------

"Em không muốn đi với anh đâu, em muốn làm đề thi."

"Được." Minh Ngật đối với lời đề nghị này cũng không có ý kiến ý hết, "Tìm một tiệm cafe đi."

Không giống như Bắc Kinh càng gần Tết thì đường phố càng vắng, ở Tây Kinh thì càng gần Tết phố xá càng đông vui, khắp các đường ngang ngõ hẹp đều là người xuống phố sắm đồ đón Tết.

Đi ngang qua Starbucks và mấy cửa tiệm ăn nhanh đều thấy bên trong có rất nhiều người, ồn như thế thì không thể học được, cuối cùng vẫn là Minh Ngật dùng điện thoại tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cửa tiệm bán kem Häagen-Dazs yên tĩnh.

Vừa thấy kem, tâm tình Kiều Tích liền có chuyển biến tốt, cô vui vẻ nói: "Em muốn ăn 3 viên!"

Minh Ngật kiên quyết từ chối nói: "Không được ăn."

Kiều Tích có chút tức giận mà nhìn về phía anh: "Làm sao? Em tự mua, không cần anh!"

Minh Ngật vươn tay, nắm lấy cằm của Kiều Tích rồi thuần thục bóp hai má cô, không cho cô nói chuyện.

"Lúc trước đau thành cái dạng gì đều đã quên rồi phải không?"

Kiều Tích có chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Em... em có thể ăn một miếng kem, uống hai ngụm nước nóng!"

"Không được!" Minh Ngật dùng sức bóp má của cô hơn một chút, "Không phải là đến học bài sao? Chuyên tâm học đi, anh giám sát em."

Kiều Tích: "..."

Dựa theo cách nói lúc trước của anh họ thì, bây giờ chắc hẳn là anh đang theo đuổi cô.

Nhưng mà cô còn chưa thấy qua có người theo đuổi như vậy đâu.

Một điểm cũng không với những gì trong tiểu thuyết viết!

Thấy cô vẫn không vừa ý, vẫn len lén liếc nhìn cốc kem của người khác, Minh Ngật không khỏi nhắc nhở cô: "Có điểm chuẩn của chưa?"

Kiều Tích trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Không có."

Tối hôm qua cô đã xem điểm của mình, 89 điểm.

Mà điểm tối đa cho hai bài thi là 126 điểm.

Số điểm của cô có thể nói là không tốt cũng không tệ.

Trên group chat mọi người có nói ra số điểm của mình, phần lớn đều có điểm thấp hơn cô, nhưng mà cũng không thiếu người điểm cao hơn cô.

Kiều Tích chỉ mới lướt sơ sơ xem qua thôi đã thấy có hơn 20 người có điểm cao hơn mình rồi.

Số thí sinh tham gia cuộc thi CMO năm nay là 400 người, trong group chat mà cô tham gia mới chỉ có gần 200 người thôi. Còn chưa tính số người ngoài group chat, cũng chưa tính số người không muốn nói điểm của mình trong group chat...

Giống như lời nói của thầy giáo trong ban chiêu sinh đại học T, với số điểm của Kiều Tích, muốn vào đội tuyển quốc gia xác thực có chút khó khăn.

Huống chi...

Kiều Tích vừa thấy ở trên group chat có người hăng hái bừng bừng chia sẻ thông tin rằng, trường trung học phụ thuộc có một nữ sinh được tận 112 điểm.

Số nữ sinh tham gia CMO năm nay của trường Trung học phụ thuộc chỉ có 3 người, không tính Kiều Tích thì chỉ còn lại Lô Dương và Giang Nhã Đồng.

Điểm của Lô Dương Kiều Tích có biết, 105 điểm, chắc chắn có thể vào được đội tuyển quốc gia.

Thế nên chuyện này trở nên vô cùng rõ ràng: Người có số điểm 112 chính là Giang Nhã Đồng.

Thật ra thì chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trong trường Trung học phụ thuộc, Giang Nhã Đồng vẫn luôn vững vàng đứng thứ nhất mà. Chính là người kế nhiệm của Minh Ngật, là người không bao giờ nhường vị trí thứ nhất cho ai.

Cô ta nếu như không thi được số điểm như thế này thì mới là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng Kiều Tích vẫn không nhịn được có chút khó chịu.

Cô rõ ràng cũng đã rất cố gắng, thế nhưng so sánh với đối phương, vẫn là kém cỏi đến đáng thương.

Dù đã có tư cách tuyển thẳng vào đại học thì thế nào chứ?

Cô vẫn đang ở nơi này lo lắng có thế vào được danh sách 60 người hay không còn Giang Nhã Đồng ở bên kia thì đã được các thầy cô bạn bè đặt kỳ vọng rằng cô ta nhất định có thể tiến vào danh sách 6 người, đại diện cho đất nước tham dự kỳ thi IMO, cuối cùng có thể giành được HCV làm vẻ vang tổ quốc.

Nghĩ tới đây, Kiều Tích liền không chút do dự ném chuyện ăn kem ra khỏi đầu, một lần nữa vùng lên ý chí chiến đấu, tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu bài tập trước mặt.

Hiện tại danh sách 60 người vẫn chưa được công bố... Nhỡ đâu cô có thể vào được thì sao?

Cô nên sớm bắt đầu chuẩn bị, cùng những người khác nhanh chóng kéo lại khoảng cách!

Minh Ngật có chút buồn ngủ.

Tối hôm qua anh ngủ không ngon, trong đầu đều là người nào đó.

Thật ra chính là, vị xoài của người nào đó.

Không thể không thừa nhận, tuy rằng anh rất ghét xoài, thế nhưng vị xoài của đồ mít ướt thì lại... rất mê người.

Hậu quả để lại vô cùng rõ ràng, anh không thể nào ngủ ngon được.

Hơn 4 giờ sáng, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối đen, anh đã len lén tắt đồng hồ báo thức của Kiều Tích đi, dọn dẹp chăn đệm rồi ra khỏi nhà cô.

Lúc vừa rồi đi ra ngoài anh liền mua cho cô nửa hộp dâu tây.

Bởi vậy nên bây giờ, đồ mít ướt chính là đồ mít ướt vị dâu tây.

Minh Ngật cảm thấy mình đang suy nghĩ đến cái linh tinh rồi.

Chỉ là, lúc này trong mắt Kiều Tích, căn bản cũng không có anh.

Minh Ngật trơ mắt nhìn ý chí chiến đấu hăng hái tưng bừng của người trước mặt, ngay cả ngẩng đầu lên nhìn anh một cái thôi cũng không có.

Minh Ngật nhịn rồi lại nhịn, sau khi nhìn chằm chằm cô làm xong một tờ đề liền không nhịn được nữa mà đưa tay đè lên tập đề của cô.

Kiều Tích: "Gì vậy?"

Minh Ngật tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng kia thật sự là rất muốn ăn đòn: "Đi mua giúp anh một cốc kem ba viên nữa đi."

... Vừa rồi không phải là đã ăn một cốc rồi sao?

Kiều Tích trừng mắt nhìn người trước mặt, nam sinh đều ăn nhiều như vậy sao?

Cô thấy sớm muộn gì anh cũng biến thành Minh Heo thôi!

Thấy cô không hề có chút bộ dạng muốn đi mua nào, Minh Ngật lại càng gia trưởng mà sai khiến cô.

"Là bà nội em bảo em phải chiếu cố anh thật tốt đó... Nếu như là bạn gái của anh, thì anh sẽ không nỡ để cô ấy phải làm chân chạy đâu."

Kiều Tích cầm ví tiền, tức giận bất bình mà đi đến chỗ quầy bán hàng.

Cô đã chọn được 2 vị cho anh họ rồi, đang chọn đến vị thứ 3 thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam-----

"Tích Tích?"

Kiều Tích ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt của người nói chuyện cô liền hoảng sợ, cô vô thức lùi về phía sau mấy bước.

Là con trai của bác cả, anh họ cô, Kiều Hạo.

Đối phương nhìn thẳng cô không che giấu, tầm mắt hắn hoạt động liên tục, quan sát Kiều Tích từ trên xuống dưới một lần.

"Trở về lúc nào? Sao không nói với anh một tiếng để anh đi đón em."

Kiều Tích vịn vào thành quầy, không tự chủ lại lùi về phái sau một bước, giọng nói ngập ngừng: "Em... "

Đúng vào lúc này, một cách tay vòng qua eo cô.

Kiều Tích giật mình quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Minh Ngật chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô rồi.

"Sao vậy?" Minh Ngật nhíu mày nhìn chắm chằm người đàn ông trước mặt Kiều Tích, giọng nói không tốt lắm, "Em quen anh ta à?"

Nhìn cậu nam sinh cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt này, Kiều Hạo liền chuyển hướng sang Tích Tích, thanh âm lạnh xuống vài phần, còn mang theo sự quái gở: "Tích Tích, em ở trường học quen bạn trai?"

Kiều Tích kéo chặt tay áo Minh Ngật, hít sâu một hơi, sau đó nói: "Đúng, đây là bạn trai của em."

Nói xong liền cầm lấy tay áo của Minh Ngật, nhanh chóng quay đầu đi, "Chúng em đi trước."

Minh Ngật lại không muốn đi.

Đang bình thường, vậy mà người này xuất hiện lại khiến cô sợ như vậy, anh nóng lòng muốn biết nguyên nhân đằng sau.

Anh cựa ra khỏi tay Kiều Tích, xoay người đối diện với người đàn ông kia, giọng nói mang theo chút ý tứ cảnh cáo: "Anh là ai?"

Kiều Hạo nhìn cách ăn mặc của Minh Ngật, liếc qua thôi cũng có thể nhìn ra đây là một cậu ấm có tiền.

Vừa này Minh Ngật mở miệng, Kiều Hạo liền biết được anh không phải là người địa phương, lúc này liền không còn lo lắng gì nữa, hướng Minh Ngật nói: "Anh là anh trai của em ấy, em là người ở đâu?"

Minh Ngật không có bất kỳ do dự nào, một giây sau liền đấm một phát vào mặt đối phương, "Tôi cần anh biết tôi là ai à!"

Kiều Tích sợ hãi, vội vàng bước đến kéo Minh Ngật, "Đừng đánh! Đừng đánh!"

Nam sinh mười mấy tuổi, sao mà đọ được với đàn ông trường thành hai mấy tuổi chứ?

Minh Ngật cựa ra khỏi tay cô, "Em đi qua một bên!"

Hai người đàn ông trong nháy mắt liền lao vào đánh nhau, Kiều Tích cũng không dám tiến lên can nữa, nhân viên của cửa hàng này cũng toàn nữ thế nên không có ai dám tiến lên ngăn cản cả.

Kiều Tích gấp đến độ bật khóc, cô rất sợ Minh Ngật bị thương, lập tức lấy điện thoại ra định báo công an.

Chỉ là, cô chỉ mới vừa ấn được số 1, liền phát hiện ra...

Minh Ngật hình như đang chiếm thế thượng phong.

Cho dù Kiều Hạo lớn tuổi hơn, thế nhưng hắn vẫn thua Minh Ngật, sức lực không bằng được với anh, toàn bộ quá trình đều là hắn bị Minh Ngật đánh.

Kiều Tích lặng lẽ cất điện thoại vào lại trong túi.

Minh Ngật cũng không phải là thanh niên bất cần của xã hội, đánh được một lúc thì liền dừng tay.

Sau đó kéo Kiều Tích đi.

Mãi đến khi đi được một đoạn xa, Kiều Tích mới phát hiện tay của anh đang chảy máu.

Cô vừa giận vừa thương: "Đang tốt sao lại đi đánh nhau hả? Khiến cho mình cũng bị thương rồi này!"

Minh Ngật nhìn thoáng qua vết thương trên tay mình, lúc đánh nhau không cẩn thận cọ vào cúc áo kim loại trên người đối phương.

Anh không mấy để ý đến vết thương, chỉ nhìn chăm chú vào người trước mặt: "Hắn từng bắt nạt em, đúng không?"

Kiều Tích quay đầu đi, không muốn thảo luận đến đề tài này: "Chúng ta về đi, em giúp anh băng bó vết thương."

Minh Ngật cũng không biết phải giải thích hành động mất khống chế vừa rồi của mình như thế nào nữa.

Thế nhưng anh cũng không phải là vô duyên vô cớ đánh người.

Minh Ngật rất rõ ràng một điều, cảm giác trước nay của anh hơi chậm chạp.

Nếu như ngay cả anh cũng cảm giác được cô đang sợ người đàn ông kia, thì nhất định là cô phải đang rất rất sợ.

Một màn đánh nhau vừa rồi, không oan tí nào hết.

Nếu như có một lần nữa, anh còn có thể đập hắn nặng hơn nữa.

***

Lúc trở lại nhà bà nội thì bà đang làm nhân bánh.

Thấy hai người trở về, bà cười híp mắt ra đón: "Về sớm thế hai đứa, sao không đi chơi nhiều hơn chút nữa."

Minh Ngật giành nói trước: "Cháu hơi mệt một chút ạ."

"Vậy à, thế thì Tích Tích, cháu mau dẫn Tiểu Minh về phòng cháu ngủ một lúc đi."

Hai người trốn vào trong phòng nhỏ của Kiều Tích, cô cầm hộp thuốc, giúp anh họ xử lý vết thương trên tay.

Cô vẫn có chút tức giận: "Sao anh lại như con hổ thế... "

Minh Ngật nhìn cô gái trước mặt, có ý định trêu cô một chút: "Em bồi thường cho anh một chút đi, thế thì vết thương của anh sẽ khỏi ngay."

Kiều Tích trừng mắt nhìn anh.

Cái người này! Ba câu không rời được cái vấn đề kia!

Giúp anh băng bó xong, điện thoại của Kiều Tích đột nhiên vang lên.

Là Uyển Uyển.

Kiều Tích nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh cô cùng cao hứng của Uyển Uyển------

"Cho chị một bất ngờ này! Em và bố em bây giờ đang ở dưới lầu nhà chị đó! Chị mau mau mở rộng cửa chào đón chúng em đi!"

Kiều Tích cầm điện thoại không thốt ra được câu nào, cả người như bị sét đánh trúng vậy.

Minh Ngật: "..."

Kiều Tích đóng chặt cửa phòng lại, sau đó chạy vội đến trước mặt bà nội, nói ngắn gọn sự tình cho bà nghe sau đó muốn nhờ bà giúp đỡ che giấu một chút.

Bà nội cô không thể tin tưởng được hỏi: "Bạn gái mà thằng bé nói... là con? Ôi trời ơi, mấy đứa nhóc này!"

Kiều Tích gấp đến độ nước mắt nước mũi đều trào ra, "Con sẽ giải thích với bà sau mà, bà giúp con lúc này đã, nhé nhé nhé, bà ơi! Con xin bà mà!"

Minh Tuấn và Uyển Uyển rất nhanh đã đi đến cửa.

Minh Tuấn đến nửa điểm lạ thường cũng không lộ ra, chỉ cười cười cùng bà nội trò chuyện với nhau: "Cháu đến thăm bác, sức khỏe bác dạo này thế nào ạ?"

Nửa tháng không gặp mặt, vừa thấy Kiều Tích, Uyển Uyển liền xông lên ôm cổ cô------

"Chị Tiểu Kiều! Nhớ chị muốn chết! Sáng sớm em đã định gọi điện báo với chị rồi, nhưng bố em nói, chờ đến rồi mới báo cho chị ngạc nhiên."

Kiều Tích quả thực là ngạc nhiên muốn điên rồi.

Lúc này cô cũng không có tâm tư đáp lại sự nhiệt tình của Uyển Uyển, cô bây giờ chỉ một lòng nghĩ cách làm sao giấu giếm được chuyện Minh Ngật đến đây thôi.

Minh Tuấn trò chuyện với bà nối một hồi: "20 năm trước cháu còn theo bố Tích Tích đến đây ăn cơm tất niên bác nấu, bác còn nhớ không ạ?"

Bà nộ vỗ vỗ tay ông, "Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Lúc ấy hai đứa còn phá mất chỗ đất trồng rau của nhà cách vách nữa, kết quả là người ta liền tới tận cửa hỏi tội."

Nói đến chuyện cũ, hai người đều cười ha ha vui vẻ.

Tuy rằng việc này thật sự rất rắc rối, nhưng bà nội Kiều cũng có ý muốn giải vây, vì vậy liền lập tức mở miệng nói-----

"Mảnh đất trồng rau hai đứa phá năm xưa bây giờ vẫn còn đấy, bác dẫn cháu đi xem nhé?"

Uyển Uyển hưng phấn giơ tay lên, nói: "Cháu cũng muốn đi xem nữa!"

"Được, được, cùng đi nào." Nói xong liền chuyển hướng sang Kiều Tích, "Tích Tích, bà vẫn đang ninh nồi canh trong bếp, cháu ở lại trông nhé."

Kiều Tích không ngừng gật đầu.

Trốn trong phòng nửa ngày nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa "Cạch" một tiếng đóng lại, Minh Ngật rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Anh ở lại đợi thêm nửa phút nữa, lại không thấy đồ mít ướt đến gọi anh ra ngoài, lúc này liền mất kiên trì, trực tiếp mở cửa phòng ra ngoài-----

"Lão già nhà anh rốt cuộc đã đi------"

Lời còn chưa dứt, Minh Ngật liền nhìn thấy Kiều Tích đang run lẩy bẩy ở trong phòng khách, cùng với người đứng sau Kiều Tích. Minh Tuấn tức giận ngút trời-----

"Thằng nhóc trời đánh kia!"