Vĩ Gian Phong

Chương 17




Chương thứ hai mừng đội tuyển Việt Nam vô địch AFF Suzuki Cup ạ!

Chương 17:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Ánh đèn mờ mịt trong phòng KTV càng khiến cô gái nhỏ tỏa sáng hơn, có lẽ bởi vì nóng, hai gò má của cô hiện lên vệt hồng nhàn nhạt, so với thường ngày thì hôm nay trông cô linh động và có sinh khí hơn hẳn.

Minh Ngật có một ưu điểm, đó chính là cho dù trong lòng có lo lắng hoảng sợ bao nhiêu thì trên mặt vẫn luôn là một biểu cảm lạnh lùng, vững như núi Thái Sơn.

Khi anh mang bộ mặt lạnh lùng đó ngồi xuống vị trí trống không bên cạnh Kiều Tích, mấy người bên cạnh lại ồn ào nói-----

"Ơ? Kiều Tích đừng hát bài này vội! Hàn Thư Ngôn còn chưa có trở lại đâu, không thể để cậu ta bỏ lỡ được! Chờ cậu ta trở về rồi hát!"

Cả buổi tối hôm nay không biết bọn họ đã trêu chọc cô và Hàn Thư Ngôn bao nhiêu lần rồi nữa.

Ban đầu Hàn Thư Ngôn còn ngăn cản bọn họ, càng về sau cũng đành mặc kệ bọn họ, Kiều Tích cảm thấy nếu như mình tỏ ra quá để ý thì lại càng khiến bọn hò đùa dai hơn, vì vậy dứt khoát cứ để bọn họ nói vậy, cô cũng không đỏ mặt như ban đầu nữa.

Chỉ là, mọi người nói như vậy... Người vừa mới ngồi xuống bên cạnh cô chẳng lẽ không phải Hàn Thư Ngôn đi mua đồ uống trở về à?

Kiều Tích nghi ngờ nghiêng đầu, sau đó hai mắt cô trợn trừng lên.

"Đại---- " Kiều Tích vừa nói được một từ ra, sau đó lại cứng rắn nuốt hai từ còn lại vào bụng.

Minh Ngật nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, "Đại cái gì?"

Kiều Tích sợ đến mức suýt nữa cắn vào lưỡi, "... Đại biểu ca!"

Minh Ngật hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía những người khác trong phòng, trầm giọng mở miệng-----

"Tôi giúp cô ấy làm sáng tỏ một chút."

Bạn cùng phòng của Kiều Tích ngay lập tức yên lặng lại, ngay cả người đang cầm mic hát cũng ngừng lại, tất cả đều nhìn về phía Minh Ngật.

Minh Ngật tiếp tục nói: "Cô ấy trước 18 tuổi không thể nói chuyện yêu đương."

"Thế nên, " Ánh mắt của anh quét một vòng người trong phòng, trong giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo, "Không nên nói chuyện lung tung."

Minh Uyển ngồi trong góc phòng lôi kéo Thịnh Tử Du lặng lẽ hỏi: "Anh ấy sao lại chưa từng giúp em làm sáng tỏ qua vậy?"

Thịnh Tử Du vắt hết óc suy nghĩ một hồi, cố gắng cho ra được một lời giải thích hợp lý: "Có thể bởi vì... em thoạt nhìn có giá trị sức mạnh tương đối cao?"

Minh Uyển suy tư một hồi, "À" một tiếng, rốt cuộc miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này.

Mà ở bên kia, Kiều Tích vắt hết đầu óc để chuyển trọng tâm câu chuyên: "Anh họ, anh... anh ăn cơm chưa?"

Minh Ngật bình tĩnh nói: "Chưa."

Kiều Tích thận trọng quan sát anh: "Là bởi vì... mải học quên mất sao?"

Minh Ngật vẫn như trước bình tĩnh trả lời: "Bởi vì một mực chờ điện thoại của em."

Bởi vì trong đầu vẫn nhớ tới chuyện quyển sách kia, trong lòng muốn che giấu đi chuyện này nên Minh Ngật không tự giác được nói nhiều hơn so với mọi ngày, không có giống ngày thường chỉ dùng không tới 3 câu là kết thúc câu chuyện.

Thế nhưng lúc này Kiều Tích lại không chú ý đến điểm khác thường này.

... Kiều Tích bị câu trả lời của anh làm cho hoảng đến phát khóc rồi!

Xong rồi xong rồi! Cô và Uyển Uyển đều ôm tâm tư may mắn là đại ma vương sẽ không để ý đến chuyện đi ăn sinh nhật cô đâu, không ngờ được anh lại thực sự đợi bọn cô!

Càng không nghĩ tới chính là anh cư nhiên để bụng đói cho tới tận bây giờ!

Kiều Tích vừa áy náy vừa sợ hãi.

Cô vừa hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm Minh Uyển, vừa run rẩy mở miệng: "Vậy chúng ta bây giờ liền cắt bánh sinh nhật đi... Anh đừng để bụng đói, sẽ bị đau bụng đó."

Minh Ngật liếc nhìn cô một cái, sau đó mở miệng ngắt lời: "Không cần."

Xong rồi xong rồi! Đói bụng cũng không thèm ăn bánh, nhất định là tức giận rồi!

Kiều Tích bất an nhìn xung quanh, liều mạng nháy mắt với Uyển Uyển cách đó không xa, đáng tiếc con bé né tránh ánh mắt của cô, đối với tín hiệu cầu cứu của cô làm như không thấy, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm muốn bán cô mà.

Gương mặt Kiều Tích như sắp khóc đến nơi rồi, cô quay đầu nhìn Minh Ngật, "Anh, anh họ, ăn một miếng bánh đi."

Nhìn đồ mít người đứng ngồi không yên bên cạnh, Minh Ngật mở miệng nói: "Trước hết hát bài vừa rồi đi, hát xong thì ăn."

Kiều Tích: "???"

Minh Ngật tiếp tục nói: "Nhanh."

Nhân lúc con mọt sách còn chưa trở lại.

Chỉ là, Minh Ngật vẫn không được như nguyện.

Không đợi hát hết bài, Hàn Thư Ngôn đi ra ngoài mua đồ uống đã mang theo một túi nilong đựng độ uống đã quay trở về.

Nhìn Minh Ngật chiếm đoạt chỗ ngồi của mình, Hàn Thư Ngôn không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: "Minh sư huynh, đây là------"

"Đây là cho tôi?" Minh Ngật rất tự nhiên tiếp nhận chai nước trái cây trong tay đối phương, mở nắp ra uống một ngụm.

Sau đó anh còn lễ phép mở miệng nói: "Cảm ơn nhiều."

Hàn Thư Ngôn chấn kinh, bởi vì cậu chưa từng thấy qua người nào vô liêm sỉ như vậy.

Kiều Tích ở bên kia cũng chấn kinh luôn rồi, chỉ là trong lòng cô lúc này vẫn còn áy náy với anh thế nên ngay cả dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh cô cũng không dám.

Cô nhận mic từ bạn học bên cạnh, lại bất an nhìn Minh Ngật, giọng nói rất nhỏ: "Em... hát xong liền ăn bánh sao?"

Minh Ngật mặt không biểu cảm "Ừ" một tiếng.

Cảm giác được người ta dỗ dành... nói thế nào nhỉ?

Vô cùng tốt.

Hát xong, Thịnh Tư Du ngồi trong góc phòng lắc lắc lon nước ngọt có ga, cao hứng bừng bừng như một kẻ đại ngu si: "Tích Tích nhà chúng ta thật là người đẹp hát hay mà!"

Minh Uyển cũng theo sau Thịnh Tử Du, như một kẻ đại ngu si thứ hai lặp lại: "Đúng đúng! Người đẹp hát hay!"

Kiều Tích có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, lặng lẽ uống nước trái cây.

Minh Ngật quay về phía Minh Uyển vẫy vẫy tay, gọi cô ra khỏi phòng.

Minh Uyển nhảy nhảy đi ra ngoài, vừa mở miệng ra đã giống Kiều Tích giấu đầu hở đuôi: "Anh! Anh ăn cơm chưa"

Minh Ngật lười phản ứng với em gái ngu ngốc nhà mình, chỉ hỏi: "Lúc trước anh có nhặt được một quyển sách ở trường, em xem một chút xem có phải là của bạn em không?"

"Hả?" Minh Uyển ngẩn người, "Sách gì cơ? Em giúp anh hỏi một chút."

"Tên là... " Minh Ngật lấy điện thoại ra, lên mạng search ảnh chụp bìa sách, "Vĩ Gian Phong."

"A a!" Minh Uyển rất kích động, "Đây là sách của chị Tiểu Kiều! Sao anh lại nhặt được vây?"

Minh Ngật bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Kiều Tích?"

"Đúng đó!" Minh Uyển vui vẻ gật đầu liên tục, "Quyển sách này là quà sinh nhật bố chị ấy tặng! Lúc trước bị rơi mất chị ấy còn buồn rất lâu đó!"

... Là bố cô tặng cô.

... Lúc trước bị mất còn buồn rất lâu.

Được rồi, anh biết rồi.

... Không nói nữa.

Anh thực sự xong đời rồi.

Minh Ngật đem điện thoại di động ở trong tay em gái thu hồi lại, thản nhiên nói: "Vào thôi."

"A?" Minh Uyển nghiêng đầu nhìn anh, "Sách đâu? Anh nhớ đem sách trả lại cho chị ấy đấy!"

Minh Ngật đột nhiên nổi giận: "Biết rồi!"

Hai anh em đi vào trong, bánh sinh nhật đã được cắm đủ nến rồi.

Lúc bọn họ đến gần, đã có một nam sinh móc bật lửa ra châm nến rồi, đèn trong phòng cũng bị một người tắt đi.

Kiều Tích bị vây quanh trong đám người, ánh sáng dịu dạng từ những ngọn nến chiếu lên trên khuôn mặt cô, khuôn mặt hạnh phúc và thỏa mãn.

Cô nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tớ không có lòng tham... chỉ ước một nguyện vọng là được rồi."

Ước xong nguyện vọng, Kiều Tích cúi người xuống, "Phù" một tiếng thổi tắt nến.

Cô cầm lấy dao nhựa, cười híp mắt nói: "Tớ cắt bánh đây!"

Minh Uyển ở một bên thò đầu ra, "Cho em miếng có dâu tây!"

"Chính em tự cắt đi!" Kiều Tích đem bánh sinh nhật cắt vài phần, sau đó chọn một miếng đặt lên đĩa, đưa cho Minh Ngật ngồi bên cạnh.

Đối với việc để bụng đói này của anh, Kiều Tích cực kỳ cảm thấy có lỗi: "... Anh nhanh ăn đi, đừng để bụng đói."

Tuy rằng từ trước đến nay đều không thích đồ ngọt, thế nhưng Minh Ngật vẫn nhận lấy đĩa bánh ngọt kia.

Minh Ngật vốn định nhân lúc cô không để ý thì sẽ kín đáo đưa cho Minh Uyển giải quyết, nhưng lại không nghĩ rằng Kiều Tích trưng ra đôi mắt trông mong nhìn anh chằm chằm, có lẽ là muốn tận mắt trông thấy anh ăn cô mới yên tâm vậy.

Đối với ánh mắt tha thiết của cô gái nhỏ, Minh Ngật do dự vài giây, sau đo cau mày nói: "... Chỉ một miếng thôi."

Kiều Tích trợn tròn đôi mắt: "Không------"

Cô mới nói được một chữ "Không" thì ngay lập tức Minh Ngật đến gần cô, vòng tay ra mạnh mẽ ôm đầu cô vào trong lồng ngực anh.

Một giây ngắn ngủi, tim Kiều Tích đập rộn lên, mặt cũng đỏ bừng như ăn phải ớt chỉ thiên.

Chóp mũi ngửi được mùi vị sạch sẽ dể ngửi của thiếu niên, Kiều Tích chỉ cảm thấy đầu óc bỗng chốc trống rỗng, bên tai cũng trở nên "ong ong", không nghe được bất kỳ âm thanh nào cả.

Mãi cho đến khi cánh tay kia nhẹ nhàng buông ra, người vốn đang che trước người cô cũng lui về sau một bước.

Kiều Tích phục hồi tinh thần lại, lặng lẽ nhìn Minh Ngật đứng trước mặt.

Kiều Tích rốt cục nhận ra, Minh Ngật không phải đột nhiên... ôm cô.

Anh chỉ là giúp cô cản một chút công kích bánh ga-to mọi người ném đến.

Lúc này, vai phải của anh bị dính cả đầy bánh và bơ, thậm chí ngay cả gò má cũng dính một chút bơ màu trắng.

Thịnh Tử Du ném hụt bánh nên vô cùng không thoải mái, cầm cái đía không trên tay giậm giậm chân: "Oa oa! Anh cũng quá che chở Tích Tích nhà anh rồi đó!"

Minh Ngật liếc mắt nhìn Kiều Tích, sau đó gật đầu, khẳng định câu nói của Thịnh Tử Du: "Đúng vậy."

***

Ba người về đến nhà thì đã gần 10 giờ tối.

Nhìn áo sơ mi dính bánh sinh nhật của Minh Ngật, Kiều Tích bất an lo sợ.

Cũng may chỉ có thím Lưu ở nhà, hóa ra vợ chồng Minh Tuấn hôm nay phải ra ngoài dự tiệc, vừa nãy còn gọi điện về dặn thím Lưu nhắc nhở bọn trẻ đi ngủ sớm một chút.

Kiều Tích len lén thở dài một hơi, khối đá lớn ở ngực đã rơi xuống rồi.

Vào trong nhà, Minh Uyển lại nhớ ra chuyện quyển sách kia, lập tức kêu lên: "A đúng rồi! Chị Tiểu Kiều, lúc trước không phải chị tìm quyển sách kia thật lâu sao? Thì ra nó bị anh em nhặt được đó!"

Minh Uyển hỏa tốc tóm lấy cánh tay của Minh Ngật, "Anh mau đưa cho chị ấy đi!"

Kiều Tích đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn.

Sách đã bị rơi mất hơn nửa tháng rồi, cô vốn đã không còn ôm hy vọng gì nữa.

Hóa ra... là bị anh nhặt được sao?

Minh Ngật trừng mắt nhìn em gái, trên mặt thoáng xuất hiện một tia mất tự nhiên.

Anh ho nhẹ một tiếng: "Đến phòng anh, anh đưa cho."

Đương nhiên, Minh Ngật cũng không có đưa quyển bị bẩn cho cô, mà là lấy ra quyển mới 9 phần mà mình đặt mua trên mạng.

Thế nhưng...

Kiều Tích nhận lấy quyển sách Minh Ngật đưa cho rồi nhìn thoáng qua, nhanh chóng trả lại cho anh, "Sách của em không mới như thế này... Nó không phải của em."

"Không phải của em?" Minh Ngật nhận lại quyển sách, làm bộ lật lật giở giở, "Không có người nào nhận, em cứ cầm đi, dù sao em cũng mất sách mà."

Tính tình Kiều Tích vẫn luôn dịu dàng nhẹ nhàng, tựa như cái gì cũng có thể thương lượng với cô vậy thế nhưng lúc này lại có chút bướng bỉnh.

Cô cúi đầu, trong giọng nói mang theo vài phần giận dỗi: "Của người khác là của người khác, của em là của em."

Minh Ngật trong lúc nhất thời không nói tiếng nào, do dự xem có nên lấy quyển bị anh làm bẩn ra hay không.

Thấy anh không nói lời nào, Kiều Tích có chút hồi phục tinh thần, cũng ý thức được vừa rồi giọng nói có hơi không lễ phép.

Nghĩ đến hôm nay anh vì mình mà đói bụng, lại còn vì che giúp mình nên bị đập bánh vào người... Kiều Tích có chút ngượng ngùng, giọng nói liền mềm nhũn ra: "Quyển sách kia của em, còn có một hình vẽ con rùa đen nhỏ, là bố em vẽ cho em."

Minh Ngật ngẩn người.

Kiều Tích nhẹ giọng nói: "Trang 193, bài "Ca khúc vui vẻ của người chăn dê". "

Minh Ngật lặng lẽ lấy cặp sách, từ bên trong lấy ra quyển "Vĩ Gian Phong" lúc chiếu Giang Nhã Đồng trả lại anh.

"Quyển này... " Anh mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, "Đây cũng là quyển anh nhặt được."

Nói xong, Minh Ngật liền nhìn chằm chằm đồ mít ướt trước mặt, rất sợ cô một giây sau liền òa lên khóc lớn.

Chỉ là ngoài dự liệu của anh, Kiều Tích không hề khóc.

Cô sờ sờ bìa sách, bộ dạng rất đau lòng, một giây sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía Minh Ngật, thanh âm bình tĩnh như để chuẩn bị nổi lên một cơn bão: "Lúc anh nhặt được nó... nó chính là như vậy sao?"

Minh Ngật có một loại dự cảm xấu, đó chính là... Thời khắc này, thoạt nhìn đồ mít ướt giống như sắp bùng nổ.

1 giây, 2 giây, 3 giây qua đi...

Minh Ngật đột nhiên quay mặt đi, nặng nề ho khan vài tiếng.

Kiều Tích lại bị anh làm cho hoảng sợ, "Anh làm sao vậy? Không khỏe sao?"

"Hơi bị ho khán!" Minh Ngật làm bộ ho khan vài cái, sau đó xoay đầu lại, "Có thể là bởi vì ngày đó bị mắc mưa."

Kiều Tích mờ mịt không rõ, mấy ngày nay trời không mưa mà.

Lẽ nào... anh nói là hôm trời mưa cô dỗ anh uống một cốc rễ bản lam?

Minh Ngật không nặng không nhẹ ho thêm mấy cái nữa, sau đó tiếp tục nói, "Ngày đó anh chạy dưới mưa đi hơn 10 tiệm sách đều không tìm được."

Kiều Tích ngẩn người.

Thế nên, ngày đó mưa lớn như vậy anh còn ra ngoài, hóa ra... là vì giúp cô tìm sách, mà không phải là bởi vì đi tự học cùng Giang Nhã Đồng.

Thấy cô không nói gì, Minh Ngật nhẹ nhàng lên tiếng, bộ dáng rất không khỏe, "Ngày đó mắc mưa, cổ họng bây giờ vẫn còn đau."

Anh vừa nói, vừa nhìn chằm chằm biểu tình của Kiều Tích.

Tiểu Vũ:

1. Ôi giời ơi, ông này giả vờ để người ta không trách mình mà ngược lại còn khiến người ta áy náy này! Cao thâm quá điiiiiii

2. Mọi người có để ý không? Còn có ẩn tình ngày xưa đấy, thế nên bác gái Chúc mới không thích Minh Ngật tiếp xúc với con gái, chị Tiểu Hạ gì đó mà Uyển Uyển nhắc tới đó.

3. À tại mình chỉ đọc trước 1-2 chương thôi nên lúc làm mấy chương trước không biết chi tiết chị Tiểu Hạ này. Lúc bác gái Chúc hỏi thím Lưu là thấy Tích Tích thế nào ý. Thím Lưu trả lời ý, không phải là không tô son trát phấn mà là không giống như người trước kia... Cả đoạn độc thoại của bác gái Chúc nữa. Xin lỗi mọi người nhé! Mình sẽ đi sửa lại chương đó đây!!!

4. Chương này mình làm hơi gấp để tặng mọi người nên có lỗi chính tả nào báo mình với nhé! Xie xie da jia!

5. Chương 18: Thứ 3 ngày 18/12 nhé!