Vì em

Chương 52





 
"Chào em, tôi là Lý Tồn Hải, phó chủ biên bộ phận biên tập tạp chí Người Suy Lý." Lý Tồn Hải nhanh chóng hồi thần lại.
 
Đường Thi đứng dậy, duỗi tay: "Biên tập lý, chào anh, em là Thơ Đường 300 bài, tên thật là Đường Thi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù một cô gái nhỏ như vậy duỗi tay biểu thị bắt tay với ông ta rất kỳ quái, nhưng Lý Tồn Hải không nghi ngờ cái khác cũng duỗi tay qua, vừa chạm lập tức bỏ ra.
 
Lý Tồn Hải mang theo nghi vấn mà nhìn hai người ngồi bên cạnh Đường Thi: "Hai vị này là?"
 
"Đây là Đoàn Thích, vị này chính là Lộ Dương." Giới thiệu xong, hai bên cuối cùng cũng xem như có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
 
"Đường tiểu thư, em xác định muốn ký hợp đồng với tòa soạn của chúng tôi?" Sau khi kiểm tra xong chứng cứ mà Đường Thi mang đến, Lý Tồn Hải trong lòng đã xác định, cô bé non nớt trước mặt chính là Thơ Đường 300 bài mà ông muốn ký.
 
Đường Thi gật đầu: "Đúng vậy, em ngay từ lúc đầu gửi bài, chính là vì muốn ký hợp đồng với tòa soạn."
 
"Đường tiểu thư lúc trước đã có ba lần gửi bản thảo, đều đạt được thành tích không tồi, tôi đủ điều kiện để trở thành tác giả hợp đồng với tòa soạn của chúng tôi, vậy thì, hoan nghênh em gia nhập tòa soạn của chúng tôi." Lý Tồn Hải bây giờ không có kích động như lúc đó nữa, ngược lại lại có cảm giác bụi trần lạc định, tác giả mà ông vừa ý, thật sự rơi vào trong tay ông.
 
Lộ Dương nãy giờ không nói gì sau khi nhận được ánh mắt của Đoàn Thích, nhìn Lý Tồn Hải nói: "Biên tập Lý, liên quan đến hợp đồng, tôi nghĩ, chúng tôi muốn bàn bạc."
 
Lý Tồn Hải: "Này chắc chắn phải bàn bạc rồi, tôi đã mang đến đây....."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Biên tập Lý, điều kiện của quý tòa soạn chỉ có thể này?" Lộ Dương không chút biến sắc nhìn Lý Tồn Hải, lại nói một đống hiểu biết về tình hình của tòa soạn trinh thám trong ngành.
 
Lý Tồn Hải mặt biến sắc mấy lần, lại rút ra một phần hợp đồng mới, cuối cùng nói: "Đây là hợp đồng tốt nhất mà tôi có thể lấy." Lý Tồn Hải trên mặt khổ não, nhưng trong lòng lại không phải như vậy, ông ta tự nhiên muốn giành cho Thơ Đường 300 bài điều kiện hợp đồng tốt nhất, nhưng, tình huống trong tòa soạn không cho phép.
 
Hợp đồng vừa rồi mà ông lấy ra đã vượt qua giới hạn của tác giả hợp đồng mới, phần hợp đồng bây giờ lấy ra này, nội bộ toàn soạn vẫn chưa đồng ý, nhưng Lý Tồn Hải tin tưởng, ông có năng lực thuyết phục tầng quản lý tòa soạn, Thơ Đường 300 bài chính là một cục vàng, không giữ được người, còn muốn làm gì?
 
"Đường tiểu thư, hợp đồng lần này không có vấn đề, nếu như cô có gì không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng tiếp." Ý tứ là, có thể làm đối phương tiếp tục cắt đất bồi tiền.

 
Đường Thi đã sớm bị miệng lưỡi khéo léo của Lộ Dương dọa sợ rồi, nhìn sắc mặt của Lý Tồn Hải, Đường Thi yên lặng cầm hợp đồng, nhanh chóng lướt qua, sau đó cầm bút ký tên, ký tên của mình.
 
Lý Tồn Hải cầm hợp đồng mới ra lò, bảo vệ rất chặt, nói với Đường Thi: "Đường tiểu thư, sau này tôi chính là người phụ trách biên tập của em, có chuyện gì em có thể thương lượng với tôi."
 
"Được." Đường Thi không từ chối, gặp được người biên tập có trách nhiệm, là không dễ dàng.
 
Hai bên đều rất mãn ý, lần gặp mặt này, xem như là tạo cơ sở vững chắc để sau này hai người hợp tác.
 
"Biên tập Lý, đây là bản thảo mới của em, sau khi anh xem song, cho em ý kiến ạ." Đường Thi mở balo mang theo bên người, đưa bản thảo cho Lý Tồn Hải.
 
Lý Tồn Hải vui mừng nhận lấy, ông ta còn tưởng rằng, muốn nhận được bản thảo còn phải một quãng thời gian nữa, dù sao Đường Thi vừa mới thi đại học xong, nào có tinh lực để viết bản thảo? Nhưng không nghĩ đến, Đường Thi vẫn đúng là cho ông một niềm vui bất ngờ.
 
"Tôi sẽ nhanh chóng xem xét bản thảo, nói cho em biết kết quả", Cầm mấy tờ giấy mỏng manh, Lý Tồn Hải liền biết, đây là truyện ngắn, lại hỏi, "Đường tiểu thư, lẽo nào em không nghĩ sẽ viết truyện dài?"
 
Mỗi truyện ngắn của Đường Thi cốt truyện đều rất vững vàng, Lý Tồn Hải không lo Đường Thi không viết được truyện dài, so với truyện dài độ dài lớn, truyện ngắn ngắn gọi càng khó đặc sắc! Mà Đường Thi truyện ngắn đều đặc sắc như vậy, nói vậy truyện dài khẳng định cũng không kém.
 
"Là như này, gần đây em có suy nghĩ, nhưng còn chưa viết, bởi vì em còn có rất nhiều việc trước khi sáng tác cần chuẩn bị, không chuẩn bị xong, em sẽ không định viết." Nếu đã trở thành quan hệ giữa biên tập và tác giả hợp đồng, Đường Thi cũng không định giấu nữa, sau này cách sáng tác của cô, Lý Tồn Hải sớm muộn cũng phải quen thuộc.
 
Lý Tồn Hải cũng biết có một vài tác giả viết tác phẩm đều có cách làm của riêng mình, có vìa người thậm chí có thể nói là mê, ví dụ như Dung Chúc, yêu đồ ngọt như mạng, không có đồ ăn ngọt, anh ta sẽ không có linh cảm!
 
"Được, Đường tiểu thư, chừng nào em có dự định, lại thương lượng cũng không muộn."
 
Lại trao đổi một chút sự tình, hai bên liền tách ra, đều có việc phải làm, giải quyết xong chuyện đại sự này, Đường Thi cả người thả lỏng, sau đó cầm máy ảnh chạy khắp nơi, Đoàn Thích nói là đến làm việc, còn thật sự là đến làm việc, có mất buổi sáng, Đường Thi không thấy bóng người Đoàn Thích.
 
Có điều, này cũng không làm lỡ kế hoạch của Đường Thi, Đoàn Thích ra ngoài, cô ở trong nhà thu dọn đồ mà mình mua, còn có thu dọn ảnh chụp, nếu không thì chúng là đi ra gần đó đi bộ, có thể nói là cuộc sống rất nhàn nhã.
 
"Anh về rồi?" Đường Thi nhìn Đoàn Thích mặc đồ tây, đã quen rồi.
 

Đoàn Thích liếc nhìn Đường Thi, đưa tay gỡ cà vạt, đi đến bên cạnh chỗ Đường Thi ngồi xuống, lơ đãng hỏi: "Hôm nay làm gì?"
 
Đường Thi: "Cũng không làm gì, sáng có suy nghĩ, đang nghĩ kết cấu tình tiết."
 
Xoa xoa mi tâm, Đoàn Thích nheo mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo khỏe khoắn của Đường Thi, buồn bực trong lòng dâng cao, đột nhiên hỏi: "Em không hiếu kỳ, những ngày qua tiểu gia ra ngoài làm gì?"
 
Đường Thi ngẩn người, không trả lời, tìm từ ngữ, nói: "Anh đi làm việc?" Nếu không làm gì mỗi ngày đều phải mặc tây trang ra ngoài.
 
"Đường Thi, cho dù trong lòng em đoán ra, thì cũng không thể ngoài miệng quan tâm tiểu gia được sao?" Đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích không hề chớp mắt mà nhìn Đường Thi, để Đường Thi cho cậu một đáp án.
 
Đường Thi bị hỏi đến sững sờ, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi mỗi ngày không quấy rầy anh, để anh có thể chuyên tâm làm việc của mình, không phải là cách làm tốt nhất sao?"
 
Đoàn Thích nghẹn họng, hừ nói: "Tốt nhất chỗ nào?"
 
Móc móc ngón tay, Đường Thi bình tĩnh nhìn Đoàn Thích, khẽ hỏi: "Vậy tôi..." Nên làm thế nào? Bốn chữ này còn chưa ra khỏi miệng, đã lập tức bị Đường Thi hồi thần nuốt trở lại, cô sao vậy, sao lại có suy nghĩ như vậy?
 
Đường Thi trong lòng sóng lớn dao động, trong đôi mắt cụp xuống có nghi hoặc không rõ, cô đối với Đoàn Thích, thật sự thích như vậy, hoặc là nói, đã đặt cậu trong lòng, không tự chủ liền suy nghĩ cái gì mới là tốt nhất cho cậu sao?
 
Nghĩ lại những ngày gần đây, Đường Thi không thể không thừa nhận, cô xác thực làm như vậy, bởi vì Đoàn Thích mỗi ngày từ bên ngoài trở về, thần sắc đều khó khăn uể oải, cho dù Đoàn Thích vẫn đối xử bình thường với cô như trước, nhưng sao cô... Nỡ làm cậu thêm mệt mỏi?
 
Tâm tình đau lòng vì một người này, đời trước cô chỉ được thể hội từ trên người của bà viện trưởng, bây giờ đau lòng Đoàn Thích, lại có chút không giống, nhưng vẫn ấp áp, mang theo nhiệt độ nong nóng, làm cho cô muốn bỏ qua, cũng không thể.
 
Sắc bén trong đôi mắt đào hoa hơi lóe lên, Đoàn Thích đột nhiên mềm giọng: "Đường Đường, mỗi ngày tôi đều có rất nhiều chuyện phải xử lý, thế nhưng vừa về đến nhà, nhìn thấy em, tôi đều rất vui vẻ, nhưng hôm nay tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, em an ủi tôi một chút đi, được không?"
 
Đường Thi sờ sờ da ga trên cánh tay, hoài nghi nhìn Đoàn Thích, hôm nay Đoàn Thích không đúng, sao lại mềm mại đáng yêu như thế? Mắt liếc sợi tóc mềm mại rũ xuống trên đầu Đoàn Thích, Đường Thi không khỏi duỗi tay ra, xoa nhẹ một cái.
 
Đoàn Thích híp híp mắt, một mặt thoải mái thích ý.
 

Đường Thi nhìn mặt Đoàn Thích, bật thốt lên: "Đoàn Thích, anh còn thích tôi không?"
 
Mở mắt ra, Đoàn Thích ánh mắt sáng bừng mà nhìn Đường Thi: "Tâm ý của tiểu gia còn cần em xác nhận nữa sao, em hỏi như vậy..."
 
Đường Thi nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt, cô liền nhìn thấy rất nhiều thứ, đời trước của cô, còn có đời này ngắn ngủi của mình, cô thật sự cô độc quá lâu rồi, muốn tìm một người, ở bên cạnh, mà Đoàn Thích, vừa hay cứ như vậy mà đến, tại sao cô không bước lên phía trước một bước? Cô còn muốn chờ cái gì nữa?
 
"Tôi phát hiện tôi thích anh rất nhiều, Đoàn Thích, chúng ta thử bên nhau đi?"
 
Đoàn Thích: "............"
 
Kinh hỉ này đến quá bất ngờ, Đoàn Thích trực tiếp sửng sốt, ngơ ngác nhìn Đường Thi.
 
Đường Thi: "Không muốn?"
 
Đoàn Thích: "Đường Thi, em không thể nói lời không giữ lời, vừa nãy em đồng ý rồi, tôi nghe thấy!" Ánh mắt liếc đến một bóng người, Đoàn Thích tìm người làm chứng: "Quản gia, vừa nãy ông cũng nghe được chứ?"
 
Lão quản gia sững người, hướng về phía hai người, mỉm cười nói: "Đúng vậy, nhị thiếu, Đường tiểu thư."
 
Đoàn Thích yên tâm, còn có một người làm chứng, không sợ Đường Thi chơi xấu.
 
Vào lúc này, Đoàn Thích cũng không còn ghét bỏ biệt thự có người chướng mắt.
 
Đường Thi: "...." Cô muốn che mặt.
 
Đoàn Thích này, vẫn là nam phụ lãnh khốc điên cuồng trong nguyên tác sao? Không phải đi? Năng lực kích động của cánh bướm là cô đây còn khá là mạnh mẽ, có điều, Đường Thi cũng không hy vọng nửa kia của mình là tính cách như vậy, thỉnh thoảng khó chịu, thỉnh thoảng ngạo kiều, thỉnh thoảng lại là bộ dáng người lớn.
 
Lãnh khốc điên cuồng là trong thế giới tiểu thuyết, mà Đoàn Thích này, mới là chân thực, cô có thể chạm đến.
 
Nghĩ thông suốt những cái này, Đường Thi từ trong tưởng tượng thế giới nguyên tác hoàn hồn lại, thấy Đoàn Thích đang nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
 
"Nếu tôi là bạn trai em, lúc nào có thể hôn môi?" Đoàn Thích liếc nhìn đôi môi không tô son mà đỏ thắm kia, lại nhìn Đường Thi, rất thẳng thắn nói ra chuyện đã mong muốn rất lâu.
 
Cậu nhớ, Steve đã nói, yêu đương, là có thể hôn môi, ôm ôm....
 

Đường Thi bị vấn đề này quật ngã, không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này, vừa nãy cô còn cảm thấy EQ của Đoàn Thích khá cao, sao bây giờ lại cảm thấy ngốc manh rồi? Lời nói này, có thể trực tiếp hỏi như vậy sao? Anh vẫn là đóa hoa của tổ quốc đấy!
 
Nhưng nhìn Đoàn Thích một mặt ham học hỏi, Đường Thi biết, không trả lời câu hỏi này, là không thể qua nổi cửa ải này, nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Yêu đương không quá ba tháng, không thể hôn." Ba tháng, chắc là rất dài nhỉ?
 
Đoàn Thích: "......" Quả nhiên, không thể hoàn toàn tin lời của Steve, mặc dù cậu dùng chiêu chịu thua này để làm Đường Thi gật đầu, nhưng nói đạo lý, cậu thật sự không nên quá tin tưởng Steve, dù sao, số lần Steve vị đá cũng không ít.
 
"Được thôi, chờ đến ba tháng, tôi sẽ hôn," Đoàn Thích cẩn thận gật đầu, "Không thể hôn, cũng để cho tôi ôm được chứ?"
 
Đường Thi đột nhiên bị ôm, còn bị đầu của Đoàn Thích sượt sượt qua gò má: "......." Được rồi, anh thắng.
 
Đoàn Thích có bạn gái ngày hôm sau quang minh chính đại nghỉ việc, quấn quýt lấy Đường Thi cả ngày vui vẻ đến quên cả trời đất, buổi tối, căn biệt thư này có một người khách không mời mà đến.
 
"Thích Thích!" Một bóng người cao lớn từ ngoài cửa nhanh chóng đi vào.
 
Đường Thi: "....." Anh chàng đẹp trai tóc đen mắt lam này từ nơi nào đến? Còn gọi Đoàn Thích thân thiết như thế?
 
Đoàn Thích banh mặt: "Đã nói rồi, đừng gọi nhũ danh này của em, Steve."
 
Steve cũng không có thời gian nhìn em họ, hai mắt đào hoa như phóng điện, trên dưới đánh giá Đường Thi, tràn đầy ý cười: "Đây chính là người yêu bé nhỏ của em? Ánh mắt không tệ! Cô bé chào em, anh là Diệp Thâm, em có thể gọi anh là Steve."
 
"Cô bé xinh đẹp, anh có thể hôn mu bàn tay của em không?" Steve ngồi xổm xuống, liền muốn nâng tay Đường Thi lên.
 
Đoàn Thích nhanh tay nhanh mắt hất tay của Steve đi, hơi hơi ôm lấy Đường Thi: "Steve, nơi này không phải Anh, cái trò này của anh, đừng đùa bỡn ở đây."
 
Steve một mặt tiếc hận đứng lên: "Thật đáng tiếc, Thích Thích, lễ nghi của em không qua cửa nha, hôn mu bàn tay một vị nữ sĩ, là lễ nghi của thân sĩ là anh đây, cũng biểu thị sự tôn trọng của anh đối với cô ấy."
 
Đoàn Thích nhíu mày, một chút mặt mũi cũng không cho anh họ, "Hừ".
 
Steve bất đắc dĩ mỉm cười, đôi mắt đào hoa đường nét giống như Đoàn Thích lại nhìn Đường Thi, Đường Thi vội vàng thu lại kinh ngạc, mỉm cười nói: "Chào anh, em là Đường Thi."
 
Steve: "Tên này rất có ý thơ, rất thích hợp với em, Đường Đường."
 
Đoàn Thích: "............"