Vì em

Chương 12





 
 
 
Nhịn xúc động muốn trợn mắt, Đường Thi hỏi: "Bà nội Đoàn bảo tôi hỏi anh, có bài tập không? Nếu có, thì làm cho sớm, đợi lát nữa xuống ăn cơm tối."
 

Đoàn Thích nhếch mày, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Đường Thi: "Quỷ nịnh bợ, không phải nhóc muốn thêm ba chữ "quỷ huênh hoanh" vào trước đó nữa chứ?"
 
 Chân mày nháy một cái, Đường Thi bình thản đối diện với ánh mắt đào hoa mang theo ý châm chọc của Đoàn Thích, nói: "Đã chuyển lời xong rồi, tôi về phòng làm bài tập đây."
 
Nói xong, không đợi Đoàn Thích kịp phản ứng, Đường Thi xoay người, đi hai bước, lưu loát mở cửa, đóng cửa, trong chốc lát, chỉ còn lại âm thanh đóng cửa vang lên trên hành lang.
 
Hai mắt Đoàn Thích sâu thẳm mà liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ "ặc" một tiếng.
 
Sờ ngực, Đường Thi dựa lưng vào cửa bình tĩnh lại, đột nhiên khóe miệng nở nụ cười tươi, nghĩ đến hành động như trốn tránh vừa rồi của mình, rất đau đầu.
 
Đoàn Thích không làm gì cô, nhưng tính cách của Đường Thi, trước giờ không thích tiếp xúc với phiền phức, mà Đoàn Thích, chính là phiền phức.
 
Thở dài, Đường Thi lấy bài tập ra, nhanh chóng động bút, chỉ chốc lát đã hoàn thành bài tập, kiếp trước chuyên ngành của cô chính là tiếng Anh, cho nên tiếng anh lớp 10 với cô mà nói, chỉ là cỏn con.
 
Nhân lúc vẫn còn thời gian, Đường Thi thuận tay cầm tạp chí lên, đột nhiên nảy sinh ý muốn gửi bài cho tạp chí, không chỉ có thể kiếm tiền nhuận bút, còn có thể từ từ đạt thành tựu, cô hy vọng tương lai mình có nhiều lựa chọn trong cuộc sống, chứ không phải là bị động sống cuộc sống 9h làm việc, 5h tan ca, huống chi, cô cũng rất thích cái này.

 

Còn cái gì mà góp vốn mua cổ phiếu quốc gia, làm ăn buôn bán cái gì đó, Đường Thi chưa từng nghĩ đến.
 
Suy nghĩ của Đường Thi rất đơn giản, cũng không muốn có quá nhiều mối quan hệ phức tạp, giống như đời trước vậy, dựa vào tài năng văn chương mà kiếm cơm, cũng có thể để cho mình không lo cơm áo.
 
Tiểu thuyết của Đường Thi không hợp với loại tiểu thuyết tình tiết mau, dễ kiếm tiền trên mạng, loại mà cô am hiểu, chính là tiểu thuyết trinh thám, đời trước loại tiểu thuyết giấy không quá thịnh hành, mà tiểu thuyết của Đường Thi còn có thể bán chạy như vậy, đủ thấy năng lực sáng tác mạnh mẽ của cô.
 
Mà những năm 90, tiểu thuyết giấy vẫn còn rất thịnh hành, Đường Thi có lòng tin, mình có thể làm được, thậm chí còn tốt hơn so với kiếp trước.
 
Nhưng mà, trong phòng cô cũng không có tạp chí kiểu này, cũng không có cách nào viết bản thảo, Đường Thi nghĩ ngợi, ngày mai đến hiệu sách cạnh trường xem một chút.
 
6h30, Đường Thi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, mở cửa liền đụng phải Đoàn Thích đang làm động tác giống mình, hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt đóng cửa, Đường Thi nhìn Đoàn Thích, cười một tiếng, nghiêng người, nhường Đoàn Thích xuống trước.
 
Đoàn Thích dựa người vào tường, cong môi: "Quỷ nịnh bợ, khiêm nhường là một chuyện tốt, ở bên ngoài, nhóc làm như vậy là đúng, nhưng trong nhà...."
 
Lời còn chưa nói hết của Đoàn Thích làm cho nụ cười trên mặt Đường Thi cứng lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh Thích."
 
Thấy Đoàn Thích bị cô gọi đến ngây người, Đường Thi tự giác hài lòng, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.
 
Đoàn Thích kịp phản ứng, nhớ tới vừa rồi Đường Thi cố ý dịu dàng, lỗ tai đỏ một chút, nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Thi, hận không thể khoét một lỗ trên đó, cảm thấy quỷ nịnh bợ này thật sự rất biết nịnh bợ rồi! Khẽ hừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nhấc chân bước xuống.
 
Bà nội Đoàn thấy hai người một trước một sau đi xuống, kéo tay Đường Thi, cười hiền hòa: "Đường Đường, làm xong bài tập rồi sao, Thích Thích đã làm xong chưa?"
 

Đường Thi nhìn bà nội Đoàn quan tâm mình, nhất thời sinh ra cảm giác áy náy, cô đã đồng ý với bà nội Đoàn, kết quả bởi vì lòng riêng, trốn tránh tiếp xúc nhiều với Đoàn Thích.
 
Bà nội Đoàn không nhìn thấy áy náy trong mắt Đường Thi, nhưng Đoàn Thích lại thấy, liếc mắt nhìn quỷ nịnh bợ nào đó, nói: "Bà nội, con không có bài tập."
 
"Ngày này con cũng không có bài tập!" Bà nội Đoàn trừng mắt nhìn Đoàn Thích, lại nhìn thấy tâm tư trong mắt Đường Thi, nhất thời hiểu ra, "Đường Đường, không có gì, anh Thích của cháu lúc nào cũng không có bài tập, lúc nãy bà nội chỉ tùy tiện nói thôi, cháu đừng để trong lòng, sau này, cháu chú ý học tập là được, không biết làm, có thể hỏi anh Thích của cháu, thành tích của nó cũng được."
 
Đường Thi suy nghĩ một chút, vẫn là giải thích: "Bà nội Đoàn, mới vừa rồi cháu chỉ nhắc nhở anh Thích làm bài tập, không giám sát anh ấy làm, cháu xin lỗi."
 
"Không sao không sao, nãy ta chỉ tùy tiện nói thôi." Bà nội Đoàn cười ha ha vỗ tay Đường Thi, không hề để ý chút nào, cháu trai của bà, bà còn không biết sao? Sao có thể yên ổn mà làm bài tập! Lúc nãy bà chỉ tùy tiện nói, sợ là Đường Thi không biết làm bài tập thôi.
 
Đường Thi liếc mắt nhìn Đoàn Thích, nhìn thấy cậu ta không để ý, không nói cái gì nữa.
 
Đoàn Thích không thích làm bài tập, nhưng đầu óc thông minh, lại thêm có quan hệ cạnh tranh với Cố Lệ, thành tích của Đoàn Thích không số 1 thì chính là số 2, đây cũng là lý do mà Đường Thi yên tâm, chỉ là cho dù như thế nào, thì cô cũng đã thất hứa rồi.
 
Ăn tối xong, Đường Thi bị bà nội Đoàn kéo đi tản bộ, trên đường gần đó, cách không xa, ông nội Đoàn cũng đi cùng, Đoàn Thích ăn xong, liền chui vào trong phòng chơi game.
 
Chỉ là không nghĩ đến, tản bộ này, lại gặp phải Tô Tiếu, Đường Thi híp mắt, nhìn Tô Tiếu đang đỡ bà Văn cách đó không xa, lúc này Tô Tiếu đã thay trang phục hàng ngày, bởi vì bên cạnh người lớn, cả người cũng nhu hòa hơn, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn.
 
Khi Đường Thi đến gần, còn nghe mấy ông bà xung quan khen ngợi Tô Tiếu hiếu thuận, tầm mắt khẽ chuyển, bây giờ Tô Tiếu quả thật rất đẹp.
 
Dường như nhận ra sự quan sát của Đường Thi, Tô Tiếu ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia không vui vẻ, nếu không phải Đường Thi luôn nhìn Tô Tiếu, chỉ sợ cũng cho rằng đây là ảo giác.

 
Quả nhiên Tô Tiếu không thích mình, Đường Thi cười khổ trong lòng, còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ cô phải đi hết con đường nữ phụ độc ác sao?
 
Không! Đường Thi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ tiêu cực trong lòng, cô không phải nguyên chủ, chắc chắn sẽ không đi vào con đường như vậy, cô sẽ không ghen tị với Tô Tiếu, cũng sẽ không đối nghịch với cô ta, càng không tranh giành tình yêu với cô ta, Đường Thi sẽ không thích Đoàn Thích, thích đến nỗi muốn đối nghịch với Tô Tiếu!
 
Đúng vậy, nguyên chủ là vì thích Đoàn Thích, cho nên mới đi lên con đường lừa gạt đến chỗ chết, đổi lại một người như Đường Thi, sao có thể để vận mệnh của bản thân bị người khác nắm giữ?
 
Đời trước cô thân thể như vậy, còn có thể thoải mái vô tư, cả đời này, cho dù thế nào đi nữa, cũng sẽ không kém cỏi!
 
Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Đường Thi thoải mái, cảm thấy không khí mà mình hít vào cũng tươi đẹp hơn!
 
Đúng rồi, tại sao cô phải cố chấp với tình tiết của truyện nhỉ? Tại sao phải vì tình tiết truyện mà xa lánh Đoàn Thích? Bây giờ cô ở Đoàn gia, Đoàn gia có ơn với cô, Đoàn Thích cũng có ơn với cô, mặc dù Đoàn Thích cả ngày không cho cô sắc mặt tốt, nhưng Đường Thi vẫn cảm nhận được, Đoàn Thích không phải thật sự ghét mình.
 
"Chị Tiếu Tiếu, chị cũng ra ngoài tản bộ." Đường Thi cười nhìn Tô Tiếu, có thể không hề kiêng kỵ mà cười, cho dù nói thế nào, Tô Tiếu chỉ là không thích cô, cô ta cũng không phải là nhân dân tệ, vậy thì quan hệ bình thường thôi, dù sao cô cũng không muốn trải qua một đời với Tô Tiếu.
 
Tô Tiếu nhanh chóng đánh giá Đường Thi một cái, cảm giác Đường Thi này vẫn là Đường Thi đó, chỉ là mới vừa rồi, cô ta cảm giác có gì không đúng, giống như, giống như, Đường Thi đã bỏ được gánh nặng gì đó, cả người cũng thả lỏng, Đường Thi bây giờ, khí chất lạnh nhạt càng nhiều hơn, cũng càng thêm... hấp dẫn người khác.
 
"Ừ, ra ngoài tản bộ với bà ngoại." Tô Tiếu cười, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy không thể xem thường Đường Thi.
 
"Tiếu nha đầu rất hiếu thuận, nếu Thích Thích nhà ta cũng hiếu thuận như vậy, ta liền hài lòng rồi, nhưng mà, bây giờ có Đường Đường rồi, ta còn cảm thấy tốt hơn, vẫn là cô gái nhỏ mới tốt." Bà nội Đoàn ngồi xuống, vừa cười vừa nói.
 
Mấy lời nói này liền nhận được đồng tình của mấy bà lão: "Đúng vậy, cháu gái nhỏ mới là áo bông nhỏ của bà nội, cháu trai đều là tiểu quỷ! Ca ngày nghịch ngợm, quá phiền."
 
"Đường Đường, cùng nhau đi không?" Tô Tiếu mời, nhưng trong mắt lại không cho phép từ chối.
 
Đường Thi nghĩ ngợi, gật đầu.

 
Hai người im lặng đi qua một đoạn đường nhỏ, đến nơi ít người, Tô Tiếu lơ đãng hỏi: "Nghe nói, ngoại trừ em, cả nhà em đều là liệt sỹ?"
 
Đường Thi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Tiếu, trong mắt có chút mê mang.
 
Tô Tiếu tiếp tục nói: "Nén bi thương, Đường Đường, bây giờ em rất tốt, có sự giúp đỡ của Đoàn gia, sau này em cũng không cần lo lắng."
 
Đường Thi đứng yên, hơi cúi đầu nhìn Tô Tiếu: "Chị Tiếu Tiếu, sao chị lại đột nhiên nói vậy? Hơn nữa, tin tức này, chị biết được từ chỗ nào?"
 
Đường Thi cũng không nghĩ sẽ giấu diếm thân thế của mình, nhưng tin tức truyền đi thì truyền, tại sao Tô Tiếu còn phải cố ý nói với cô?
 
Hơn nữa, biết chuyện nhà Đường Thi, ở nơi này, cũng chỉ có người Đoàn gia, nhưng mà, người Đoàn gia sẽ không cố ý nói chuyện của cô ra....
 
"Đoàn Thích nói, lúc em còn chưa đến, cậu ta nói với chị, trước đó cậu ta còn lo lắng, sợ một cô bé tính cách không tốt đến đó, em biết, Đoàn Thích luôn được hoan nghênh, cũng không có kiên nhẫn với nữ sinh, nhưng mà, Đường Đường em rất tốt, Đoàn Thích rất yên tâm." Tô Tiếu giống như không nhìn thấy khuôn mặt căng cứng của Đường Thi, cười giải thích.
 
"Chị mới nhắc đến, cũng sợ em còn đau lòng, muốn an ủi em, nhưng hình như em đã thông suốt? Nhìn em mỗi ngày đều vui vẻ, chị cũng yên tâm."
 
Nói xong, Tô Tiếu dường như thấy sắc mặt Đường Thi không tốt, mặt đầy áy náy nói: "Xin lỗi, Đường Đường, có phải là chị không nên nói mấy lời này, thật xin lỗi, lại nhắc đến chuyện đau lòng của em, nhưng mà, em hãy nhớ, người chết không thể sống lại." Cũng không phải người nào cũng có vận khí như cô, còn có thể sống lại! Còn có không gian linh tuyền!
 
Đường Thi không lên tiếng, nhìn Tô Tiếu, không nháy mắt, Tô Tiếu bị nhìn đếu run sợ, hoảng hốt rời tầm mắt: "Đường Đường, sắc trời không còn sớm, bây giờ chúng ta về đi."
 
"Ừ." Đường Thi nhìn Tô Tiếu, không xoay người, thấy Tô Tiếu dẫn đầu trở về, mới động bước chân, từ từ đuổi theo, chẳng qua là, nhịp bước chân không nhanh nhẹn nữa, đạp trên đất, nặng nề hơn.
 
Không có ai nhận ra Đường Thi không đúng, nếu như Đường Thi không muốn ai biết mình ưu sầu, cô có thể che giấu đến một giọt nước cũng không lọt.