Đường Thi không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, khi đọc đến câu "Cuối cùng Đường Thi bị Đoàn gia đưa ra nước ngoài, mãi mãi không về nước", chớp mắt một cái, sau đó tiếp tục lướt qua trang khác.
Trong cuốn tiểu thuyết này, vừa hay có một nữ phụ độc ác cùng tên cùng họ với cô, Đường Thi chỉ nói câu "thật trùng hợp", nhưng cũng không có suy nghĩ gì, ngược lại vì đoạn tình cảm bấp bênh của nữ chính mà hận không thể nhảy vào trong mà đánh Đường Thi một trận thật tàn nhẫn!
Những hành động của Đường Thi không hề phụ cái tiêu chuẩn của nữ phụ độc ác, mà văn phong của tác giả rất hay, tình tiết thông suốt, xây dựng nhân vật càng hấp dẫn, cũng không trách Đường Thi bị hấp dẫn như vậy.
Cuốn tiểu thuyết "Trọng sinh những năm 90 hạnh phúc" không thiếu những tình huống cẩu huyết, nhưng ai bảo tác giả viết hay như vậy? Dựa vào cốt truyện cũ mà vẫn lấy lòng được người đọc, Đường Thi đọc cuốn tiểu thuyết này, chỉ là vì dạo gần đây tác phẩm của cô đang bị mắc, đến chết cũng không rặn ra được một chữ, mà phương thức giải tỏa áp lực của Đường Thi chính là lên mạng đọc tiểu thuyết.
Vừa hay trang web đề cử bộ tiểu thuyết này, Đường Thi liền ôm tâm thế như nào cũng được mà nhảy hố, kết quả vừa nhảy liền không thể quay đầu, ngoại trừ ăn cơm và nghỉ ngơi theo thời gian, từ 9h sáng đến 9h tối, cô đọc một cách say sưa, cho dù nữ phụ của bộ tiểu thuyết này có cùng tên với mình, cũng không ngăn nổi một lòng nhiệt tình của Đường Thi.
Khi Đường Thi đọc sách có một thói quen không tốt cũng chẳng xấu, đó chính là cô đọc hết sức tỉ mỉ, cho dù là tác phẩm kinh điển, hay là mấy cuốn tiểu thuyết tình tiết nhanh trên mạng, cho nên, đọc lâu như vậy, cũng chỉ mới đọc được một nửa.
Lại đọc thêm mấy chương, đồng hồ báo thức vang lên, Đường Thi lướt nhanh đến chương cuối, đọc đến câu "Tô Tiếu và Cố Lệ dưới sự chúc phúc của mọi người, từng bước tiến vào lễ đường", thở một hơi, không hề lưu luyến mà tắt điện thoại, đi ngủ, giờ giấc sinh hoạt của Đường Thi rất có quy luật, không vì một bộ tiểu thuyết mà phá vỡ thời gian biểu của mình.
Khi chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, Đường Thi nghĩ, chẳng nhẽ bộ tiểu thuyết này lôi cuốn đến vậy, ngày mai tỉnh dậy tiếp tục đọc mới được....
"Ài, đứa bé này quá đáng thương rồi."
"Còn không phải sao? Cả nhà đều không còn ai, chỉ còn đứa nhỏ, cũng không biết sau này thế nào nữa."
....
Ai đang nói chuyện vậy? Đường Thi mơ màng, nghe thấy có người nói chuyện bên cạnh mình, biên tập của cô không thể nào đến vào giờ này nhỉ? Chắc là mơ?
Đường Thi xoay người, rúc đầu vào trong chăn, đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, cô còn muốn ngủ thêm một lát nữa.
"Bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh rồi!"
Tiếng hét to này là cho Đường Thi trực tiếp tỉnh dậy!
Không đúng! Đường Thi mở to mắt, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng, còn có, cô đang nằm trên giường bệnh... Đường Thi ngay lập tức sờ vào ngực trái, vừa mới sờ, liền nhận thấy không đúng, nhịp tim của cô rất tốt, rất có lực, nhịp rất đều.
Bởi vì hành động đột ngột lúc nãy của cô, nhịp tim có chút nhanh, Đường Thi từ từ thở sâu, bình tĩnh lại, nghĩ đến chỗ không thích hợp, trái tim của cô?
Đây là trái tim của cô?
Trong lòng Đường Thi kinh ngạc, nhưng mà thói quen nhiều năm, làm cho cô không vì kích động mà dẫn đến tình trạng phập phồng, cô chỉ yên tĩnh mà nằm trên giường, mở mắt suy nghĩ.
Đây không phải trái tim của cô!
Đường Thi là bạn hơn hai mươi năm với trái tim của mình, sao có thể không nhận ra chứ? Đây là chuyện gì? Rõ ràng cô....
"Bác sĩ Lý, anh đến rồi, nhanh, bệnh nhân tỉnh rồi, anh mau xem cho con bé, sức khỏe của con bé như thế nào?"
Đường Thi nghe thấy bác sĩ, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, bác sĩ Lý nhìn thấy bộ dáng căng thẳng cảnh giác của cô, cho rằng cô gái nhỏ vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, theo bản năng nhẹ giọng hơn: "Cô gái nhỏ, thả lỏng một chút, chú kiểm tra sức khỏe cho cháu."
Đường Thi gật đầu, cô vẫn chưa hiểu được đây là tình huống gì, nhưng mà bác sỹ đến kiểm tra sức khỏe, tự nhiên cô sẽ không kháng cự.
Sau một hồi dày vò, trên mặt bác sĩ Lý là nụ cười nhẹ nhàng: "Sức khỏe của cô bé không có gì, chỉ là khóc quá nhiều, mới hôn mê, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được, hôm nay có thể xuất viện rồi!"
Đường Thi kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không lộ ra: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ Lý thấy cô bé tuy rằng đau lòng nhưng cũng không mất đi lễ phép, trong lòng càng thêm thương tiếc cô bé, lại tỉ mỉ dặn dò mấy câu.
"Đường Đường, nào, bà Phương nấu cho cháu bát cháo thịt, không dầu mỡ, rất thanh đạm, cho dù thế nào, cháu cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, không thì bà ngoại và người thân của cháu dưới cửu tuyền cũng không yên lòng." Một bà lão hiền từ khuyên bảo.
Đường Thi ngẩn người, đưa tay nhận lấy bát cháo, ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn bà Phương."
Bà Phương vui mừng cười: "Ài, ăn chậm chậm thôi, ăn hết vẫn còn."
Cúi đầu ăn cháo, trong đầu Đường Thi lại như bùng nổ!
Cô không phải là Đường Thi! Không phải là Đường Thi cô độc mắc bệnh tim bẩm sinh mà bị ba mẹ ruồng bỏ kia!
Đường Thi không biết bây giờ mình tên là gì, nhưng trong lời nói của mấy người này, cô cũng thu thập được một chút tin tức, người nhà cô gái nhỏ đều không còn nữa rồi, cô bé khóc đến ngất xỉu, được người đưa đến bệnh viện, cô gái nhỏ tỉnh dậy, biến thành Đường Thi.
Đường Thi rất trấn định, thật sự là cô không hề biết kích động là cái gì, đối với việc bản thân xuyên không, cô không kích động, có lẽ cũng có một chút ưu thương, nhưng nếu có thêm cảm xúc khác lại là không có khả năng.
Dù sao, đời trước cô cũng như thế. Đường Thi bị bệnh tim, bác sĩ nói cô sống không qua được 30 tuổi, sau khi biết được, không muốn liên lụy đến người khác, dựa vào tiền nhuận bút của mình, sống một mình rất tự tại.
Đường Thi không biết tại sao mình lại đến nơi này, không có ký ức của cô gái nhỏ, thân thể cũng không có cảm giác, Đường Thi có loại cảm giác, thân thể này hoàn toàn thuộc về mình rồi, một thân thể khỏe mạnh!
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Thi rốt cuộc cũng kích động, nhưng vẫn kiềm chế. Vì không để lộ, Đường Thi không dấu vết mà nói chuyện với bà Phương, mới biết được đại khái tình hình của trong nhà của cô bé.
Một nhà đều là liệt sỹ! Ông nội anh dũng hy sinh trong kháng chiến chống Nhật, bà nội là quân y, cũng qua đời vì công việc, ba ba tiếp bước ông nội, đến cả mẹ cũng là quân y, hai người cùng nhau hy sinh, bà ngoại cô bé không chịu được tin tức này, cũng qua đời!
Nghe nói cô bé cắn răng cố gắng hoàn thành tang lễ của bà ngoại, còn đến nghĩa trang liệt sỹ làm tang lễ cho ba mẹ, một mực không khóc, đến lúc cuối cùng, mới khóc đến nỗi ngất xỉu, trong lòng Đường Thi thương tiếc cô bé, có lẽ cô bé cũng không muốn đối mặt với thực tại tàn khốc mất đi người thân.
Làm thủ tục xuất viện, Đường Thi mới biết được mình bây giờ cũng tên là Đường Thi, này đỡ mất thời gian thích ứng với tên mới, Đường Thi cảm ơn hết thảy, mới về nhà cùng bà Phương, bây giờ cô đến nhà của mình ở đâu cũng không biết, vì không để lộ, Đường Thi chỉ có thể từ từ thích ứng.
Trên đường về, Đường Thi ngẩn người hồi lâu, mãi cho đến khi bà Phương kéo, cô mới hồi thần, rốt cuộc cô đã đến chỗ nào vậy?
Mang theo nghi vấn, Đường Thi được bà Phương đưa về nhà, một căn nhà hai tầng, khi nhìn thấy bà Phương vào căn nhà bên cạnh, Đường Thi khẽ cười, bà Phương là người đầu tiên giơ tay giúp đỡ khi cô mới đến thế giới này, cô có một cảm giác thân thiết đặc biệt với bà ấy, hơn nữa, bà Phương còn rất giống viện trưởng đời trước của mình.
Vào trong phòng, Đường Thi như một người lạ mà nhìn khắp nơi, không dám động lung tung, tuy rằng bây giờ vẻ bề ngoài là Đường Thi, nhưng cô luôn cảm thấy không thích ứng.
Tiểu Đường Thi sống với bà ngoại từ bé, ba mẹ Đường Thi tuy rằng rất yêu thương cô bé, nhưng do vấn đề nghề nghiệp, tiểu Đường Thi một năm gặp ba mẹ mấy lần, trên tường treo bức ảnh một nhà bốn người, ba Đường anh tuấn đẹp trai, mẹ Đường dịu dàng mỹ lệ, bà ngoại Đường dịu dàng hiền từ, tiểu Đường Thi tươi cười sáng lạn, chỉ một bức ảnh, cũng làm cho người xem cảm thấy ấm áp.
Đường Thi cười với bốn người trong bức ảnh, cô sẽ cố gắng sống thật tốt, Tiểu Thi.
Nhìn thấy lịch trong căn phòng, Đường Thi lập tức bước qua đó, 19 tháng 8 năm 1990! Những năm 90! Khó trách, khó trách kiến trúc trong bệnh viện và bên đường nhìn rất có cảm giác cổ kính, khó trách trên đường có nhiều xe đạp và xe máy như vậy, thỉnh thoảng có mấy chiếc ô tô qua thường có rất nhiều ánh mắt nhìn theo!
Nếu đã đến rồi thì theo thôi, cô phải sống ở nơi đây, tất nhiên phải dung nhập với con người nơi đây, may mắn, hàng xóm xung quanh đều rất quan tâm Đường Thi, có sự giúp đỡ của bà Phương, Đường Thi thích ứng rất nhanh.
Ngày hôm nay, Đường Thi cùng bà Phương đến chợ gần cạnh mua rau, bà Phương vừa chọn rau vừa cười nói: "Đường Đường, chọn rau này, cháu đi theo bà học tập nhé."
"Vâng, cảm ơn bà Phương." Trên mặt Đường Thi là nụ cười ngoan ngoãn.
"Đường Đường! Nào nào nào, chú có cá diếc tươi lắm! Chú chọn cho cháu mấy con cá vừa to vừa tươi nhé!"
Đi một vòng, Đường Thi có chút chịu không nổi, mấy chú dì ở đây quá nhiệt tỉnh ri! Nhưng mà, khóe miệng Đường Thi nâng cao, cuộc sống như thế này cũng không tồi.
Đường gia không còn họ hàng nào khác, này cũng giúp Đường Thi giảm đi một chút phiền phức, tình huống bây giờ của cô là, một người ăn no cả nhà vui.
Đời trước Đường Thi mời một vị đầu bếp đến dạy nấu ăn, tài nghề không tồi, có thể tự nuôi bản thân, lúc đầu bà Phương không yên tâm, sau khi nhìn thấy Đường Thi xắt rau ra hình ra dáng, liền rất yên tâm, Đường Thi không còn đau lòng nữa, tuy rằng yên lặng đi rất nhiều, không còn hoạt bát như trước, nhưng bà Phương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là cú sốc mất đi người thân là cho cô thay đổi mà thôi.
Hàng xóm cũng không nhắc đến chuyện nhà họ Đường, cho dù có mấy người nói lời ra lời vào, nhưng cũng chỉ dám âm thầm, dù sao thì nhà họ cũng là 4 người liệt sỹ, tang lễ của bà ngoại Đường còn có lãnh đạo đến thăm viếng an ủi Đường Thi, ai cũng không dám nói này nói nọ Đường Thi.
Sắp đến tháng 9, Đường Thi chuẩn bị khai giảng, bây giờ cô mới mười lăm, khai giảng chính là học lớp 10, cô chuẩn bị vào nội trú, đời trước vì sức khỏe không tốt, Đường Thi chưa từng sống trong ký túc tập thể, lại nói, một mình cô ở nhà cũng không tiện, cũng không thể mỗi lần đều là tự mình nấu hoặc là ra ngoài ăn.
Một ngày, Đường Thi đang ở nhà thu dọn hành lý, bà Phương dẫn hai người lạ đến.
Đường Thi nghi hoặc nhìn bà Phương, bà liền cười hiền từ kéo tay cô nói: "Đường Đường, hai vị quân nhân này đến đón cháu đấy."