_Chào mọi người, mik là....
Tôi đang định nói tiếp thì....
Rầm...
Cánh cửa lớp mở tung ra, một người con gái gọi là xinh đẹp bước vào. Cả lớp vẫn thản nhiên như thường khiến tôi khó hiểu. Cô Thảo lên tiếng:
_Trang, em lại đi muộn à?
Cô gái đó cười cười rồi đáp lại.
_Cô thông cảm, hôn qua e thức hơi muộn.
_Đc rồi, mau về chỗ của e đi. Cô Thảo quay xang tôi. E giới thiệu tiếp đi.
Tôi vẫn giới thiệu như k có j sảy ra.
_Chào mọi ng, mik là Hằng.
Lời giới thiệu của tôi khiến mọi ng ngạc nhiên, tôi đoán chắc do nó hơi thô một tí nhưng tôi cũng k định thân với ai trong lớp đâu. Im lặng được một lúc thì cô Thảo lên tiếng.
_Đc rồi, vậy e ngồi bàn cuối nhé.
Nghe vậy tôi tiến đến chỗ bàn cuối cùng ấy rồi ngồi xuống, nó nằm ngay sau bàn bạn nữ vừa rồi đến muộn luôn.
_Vậy lớp mik nhớ giúp đỡ bạn mới nha, tiết này lớp nghỉ vì cô có việc.
Nghe thấy điều đó cả lớp ùa lên vui mừng nhưng lại ổn định k lâu sau đó. Ngay khi cô giáo vừa bước ra khỏi lớp thì cô bạn bàn trên quay xuống chỗ tôi chào hỏi:
_Chào bạn, mik là Trang. Rất vui đc làm quen.
Tôi cũng đành lịch sự đáp lại.
_Mik là Hằng, mong đc giúp đỡ.
_Bạn có vẻ thuộc ng ít nói nhỉ?
_Cúng k hẳn.
_Vậy tí mik dẫn bạn đi tham quan trường nha.
_Được thôi.
Nói xong câu đấy thì Trang đi đâu với mấy bạn khác, tôi thì ngục xuống bàn ngủ. Những việc sau đó tôi k biết gì nữa cho đến khi Trang lay tôi dậy.
_Vào lớp rồi, dậy mau.
Tôi chưa kịp nói tiếng nào thì cô giáo đã vào lớp rồi, tôi định cảm ơn Trang nhưng chắc phải chờ tí nữa.
Những giờ học nhanh chóng kết thúc, Trang đưa tôi đi tham quan trường trong sự phấn khởi của cô ấy và sự chán nản của tôi.
Vừa ra khỏi cái khu gọi là lớp học thì Trang dắt tôi vào luôn căn tin. Phải công nhận vừa bước vào đây thì tôi thấy hơi ngạc nhiên đấy, cái căn tin rộng khủng khiếp luôn mà thật ra thì người cũng đông k kém.
Nhưng có một điều lạ là khu dành để ngồi ăn thì lại vắng tanh, ngược lại khu để mua đồ ăn thì lại đè nhau ra để mua đồ k j tả đc. Khiếp thật.
Có vẻ Trang thấy được khuôn mặt của tôi nên tặc lưỡi:
_Giờ nghỉ trưa luôn như vậy đấy, cậu làm quen đi là vừa.
_Uk. Tôi chỉ đáp lại cho có thôi.
_Cậu tìm bàn ngồi nhá, mik đi chiến đấu đây. Trang xắn tay áo lên tỏ vẻ khí thế hừng hực.
_Được rồi. Ngoài mặt tôi vẫn k quan tâm nhưng trong lòng thì tôi có hơi cười rồi.
_Cậu ăn j? Mik bao. Bất chợt Trang hỏi tôi khi tôi đang bận suy nghĩ.
_Lấy cho mik một cốc cappuchino với một cái sanwich đc rồi.
_Oke, chờ tí nha thưa quý cô. Nói rồi Trang chạy vụt vào đám đông "chiến đấu".
Trong lúc Trang đi mua đồ ăn tôi cũng đi quanh xem căn tin một chút rồi tiến đến một chiếc bàn rất đẹp nhưng lại rất quen thuộc với tôi, một chiếc bàn màu xanh lam. Nó được đặt ở một nơi rất đẹp, nơi mà dường như nó dành cho những người đặc biệt vậy. Nhìn xung quanh khung cảnh thật yên bình, chỗ ngồi bên cạnh cửa kính nên tôi có thể thấy rõ những thứ đẹp đẽ bên ngoài.
Từ lúc tôi ngồi vào chỗ đó thì tiếng thì thào xung quanh vang lên ngày một nhiều, mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi. Có ánh mắt kinh ngạc, có ánh mắt khinh thường, lại có cả ánh mắt thương hại làm tôi càng khó hiểu.
Bây h tôi mới để ý, những bàn ghế xung quanh chỗ này dường như xếp rất xa nhau, k như những chỗ khác xếp gần nhau để tăng chỗ ngồi.
Dường như Trang đi rất lâu, sự kéo dài thời gian của cô ấy làm tôi rất khó chịu. Đang định rời khỏi chỗ ngồi thì Trang chạy đến, thở hổn hển mà nói.
_X...in lỗ...i..., t...ớ k ngh...ĩ c...ậu ở... kh...u... vi... p... (Xin lỗi, tớ k nghĩ cậu ở khu vip)
Nhìn vẻ mặt của cô ấy làm tôi thấy buồn cười, quần áo thì xộc xệch, hai tay thì ôm một đống đồ ăn, tóc tai thì tơi bời. K từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ thê thảm của cô ấy lúc này.
Tôi hộ Trang để đồ ăn xuống bàn, chỉnh lại đầu tóc rồi bảo cô ấy ngồi xuống nhưng có j đó khiến cô ấy khó xử. Một lúc sau, khi Trang lấy lại được quyền làm chủ hơi thở của mik mới lêm tiếng:
_Mik quên mất nói với bạn 1 điều bất di bất dịch ở trường này.
_Bất di bất dịch sao?
_Phải, k ai có thể thay đổi nó hay phạm phải nó. Đó là... Đột nhiên Trang tỏ vẻ nguy hiểm
_Là...
_Là k đc động vào cái bàn này, nó là bàn của bộ ba quyền lực nhất trường đấy.
_Là sao? Tôi vẫn chả biểu cảm gì.
_Tóm lại là bọn mik phải rời khỏi đây ngay.
Trang tính kéo tôi đi nhưng tôi giật mạnh Trang lại, đẩy cô ấy ngồi xuống ghế nói nhẹ nhàng.
_Cậu k phải lo, có chuyện j mik chịu thiệt hại cho. Với lại...
_Với lại j?
_Thôi, k có j đâu, tóm lại bn mik cứ ngồi đây ăn cho thoải mái.
Trang có vẻ nghe lời tôi nhưng cô ấy vẫn lo lắng điều j đó. Ăn xong thì chúng tôi lại đi thăm quan trường một lúc rồi vào học nốt những tiết còn lại. Học xong thì tất nhiên ai về nhà nấy rồi.
Thế là một ngày nữa lại trôi qua rất nhẹ nhàng, liệu thời học sinh của tôi có kết thúc như vầy k? Đó là câu hỏi mà rất nhiều người tự hỏi bản thân và trong đó có tôi.