Vì Em Mà Sống

Chương 77: Quyển 2 - Chương 8: Chim cánh cụt ngốc nhất




Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Biên tập viên tốt bụng lắm, nhưng mà tôi không muốn nhập Vip, thật có lỗi.
Thứ nhất, tác phẩm này không biết rốt cuộc có thể kiên trì viết bao lâu.
Thứ hai, viết văn không phải vì kiếm tiền. Chỉ là muốn lưu lại chút dấu tích.
Một lần nữa gửi lời cảm tạ biên tập viên.
Xé túi cà phê hòa tan, pha hai gói uống, tĩnh tâm tập trung đọc sách. Khi ngẩng đầu lên, trời đã tối, bé bự cũng không biết đã chạy đi đâu. Cười gượng, hệt như đọc sách quá chăm chú nên hoàn toàn không có cảm giác với động tĩnh xung quanh.

Đang lúc tôi chuẩn bị đứng dậy ra căn tin kiếm gì bỏ bụng, bé bự thình lình vọt vào gào to dọa tôi đứng tim. Vỗ vỗ ngực oán trách nhỏ:
"Bé bự, cậu điên hả? Làm tôi sợ muốn chết."
"Thẩm Hi à, bạn nhớ lớp chúng ta có một người tên là Lục Vĩ không?" Bé bự đắc ý, giống như đã biết được tin tức nóng hổi nào đó.
"Lục Vĩ?" Tôi lục lọi trong óc, lắc lắc đầu, lãnh đạm đáp: "Không biết."
"Hả?" Bé bự không tin, chộp vai tôi lắc lư, hét um lên: "Đẹp trai như vậy mà bạn không có chú ý tới?"
Bị bé bự lắc tới đầu óc váng vất, quẫy ra, xoa xoa bả vai, nói:
"Đẹp hay không đẹp liên quan gì tôi? Rốt cuộc là chuyện gì? Không nói tôi đi ăn đó, chết đói tới nơi rồi."
"Ôi, Thẩm Hi, khoan đi đã. Vậy bạn có nhớ trong giờ Anh văn lần trước có một người hô to hết hi vọng hay không?" Bé bự cản đường tôi, tiếp tục hỏi.
"Nhớ thì có nhớ, song không quay đầu nhìn người nọ. Ờ, người nọ chính là 'Lục Vĩ' mà cậu nói đấy hả?" Bé bự này vốn hay nhặng xị, hiện tại bộ dạng nhất quyết không tha kia thực sự khiến tôi ăn không tiêu. Đổi sang giọng điệu xin khoan dung lạy lục nhỏ: "Bé bự à, tôi thật sự sắp chết đói rồi. Cậu nói ngắn gọn đi, được không?"
"Ờ, vậy mình ngắn gọn nhé! Người nọ đang ở dưới lầu đốt nến hình trái tim, cầm hoa tươi, nói không theo đuổi được bạn, thề không bỏ qua!" Tôi nghe bé bự nói xong, tức khắc toàn thân nổi da gà, đầu vẽ cái bong bóng chấm ba chấm. Theo đuổi tôi? Chẳng lẽ trên mặt tôi không có khắc mấy chữ 'hàng độc quyền của Hà Vũ' sao? Chẳng lẽ dòm không ra tình yêu của tôi bất đồng với người ta hả?
Sửng sốt nửa ngày, đành trốn trong phòng tị nạn. Khổ cái, bụng đã meo tới mức sôi ùng ục lên. Xoay mặt nói với bé bự:
"Bé bự, cậu giúp tôi tới căn tin mua hộp cơm nha? Tôi đói quá."
"Đói bụng thì đi ăn đi. Sẵn coi thử Lục Vĩ đấy "tỉnh tò" thế nào." Nhìn vẻ mặt tí tởn của bé bự, tôi bất lực bó tay, nhỏ này rõ là hạng bạn bè ưa màu mè. Phòng tôi còn hai nhỏ nữa, nhưng chưa về, tôi đành cắn răng ra cửa.
Hướng tới cổng ký túc xá, tôi nghĩ đến Vũ, nếu nàng biết tôi ở trường bị dây vào trò khôi hài này sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Cười sặc sụa không ngớt? Nàng sẽ châm biếm tôi chăng?
Quả nhiên, tới cổng liền thấy người nọ đang cầm bó hoa đứng cách đó không xa, nhóm nến làm thành một trái tim. Thấy tôi ló mặt ra, khán giả rú lên, giục hắn mau bày tỏ với tôi. Tôi chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, không thèm dừng lại, tiếp tục nhắm phía căn tin.
Tôi nghĩ tôi thật sự sắp phát điên. Sao lại có chuyện xúi quẩy như vậy chứ? Tuy nhiên Lục Vĩ này ít ra cho tôi chút gợi ý, bởi vì trước nay tôi chưa từng lãng mạn với Vũ như thế. Nếu tôi cũng đốt nến thành hình trái tim, tay cầm hoa tươi, ấp nàng trong lòng, nhẹ nhàng nói vài câu tâm tình bên tai nàng, Vũ nhất định sẽ thích lắm, đúng không? Hình dung gương mặt đỏ ửng thẹn thùng của Vũ, tôi mỉm cười. Thở dài, hi vọng ngày mai mau đến một chút để tôi có thể về nhà.
Chờ tôi ăn cơm xong, cúng đầy miếu ngũ tạng, lại thấy tên kia vẫn còn đứng trước cổng chưa chịu đi. Thấy tôi đã trở về, hắn bước tới trước mặt tôi, nói với tôi:
"Thẩm Hi, mình thích bạn. Cái này tặng cho bạn......" Vừa nói, vừa đem bó hoa nhét vào tay tôi.
"Ngại quá, tôi có người trong lòng rồi. Ấy, không đúng, tôi có người yêu rồi." Tôi xả một nụ cười cho hắn, dù sao vẫn là bạn học, tôi cũng không muốn khiến hắn mất thể diện trước mặt bao nhiêu người.
"Mình nghiêm túc mà."
"Thì tính sao?" Nhíu mày, gườm hắn, đợi đáp án. Hắn ngớ người đáp không được, tôi xoay người muốn đi, hắn lại tiến lên giữ chặt tôi, nói:
"Mình thực sự nghiêm túc mà."
Trong lòng bất chợt dâng lên một tia phản cảm, tôi không thích bị người khác kéo cánh tay. Đầu óc phóc ra một câu từ chối kinh điển trên mạng, cố tình lấp lửng nói:
"Xin lỗi, tôi không thích một vấn đề nhỏ trên người cậu."
Hắn dao động dữ dội, ào ào hỏi:
"Không thích chỗ nào? Mình có thể sửa."
Hô, quả nhiên bị lừa. Ráng nhịn cười, đối đáp:
"Cậu thích tôi ở đâu? Tôi cũng có thể sửa."
Nhìn vẻ mặt nao núng của hắn, tôi chỉ thấy nực cười, nghênh ngang bỏ đi.
Về sau, Lục Vĩ này cứ dai dẳng theo đuổi tôi suốt bốn năm, nói thật, tôi rất bội phục nghị lực cố chấp của hắn, chẳng qua đích thực cũng làm tôi phát ghét. Chính yếu là, khi Vũ đã biết có một người như vậy thì không chê cười tôi như trong tưởng tượng của tôi, mà là một mình ngồi ngây ngốc, không nói không rằng, khóe mắt vụng trộm đỏ hoe.
Lục Vĩ, nếu cậu có thể đọc được tác phẩm của tôi, thế cậu nhất định biết 'Lục Vĩ' dưới ngòi bút của tôi chính là cậu. Hồi ấy viết thư nói lời ly biệt với Vũ, tôi từng nhắc tới chim cánh cụt, nhưng không đề cập đến con chim cánh cụt ngốc nghếch nho nhỏ không có cách nào từ bề ngoài phân ra trống mái. Cậu chính là con chim cánh cụt đực ngu ngốc nhất ngậm cục đá xinh đẹp tới trước mặt tôi, nhưng không sao lường được tôi cũng là con chim cánh cụt thích đi nhặt đá.
Tôi giấu rất kỹ quan hệ giữa tôi và Vũ, không hề lộ ra với người ngoài. Không phải tôi không dám, mà là tôi không muốn. Cho dù toàn thế giới đều biết tôi yêu nàng, nàng yêu tôi, thì tính sao? Đối mặt khó hiểu, chúng tôi còn phải giải thích, kỳ thật chúng tôi và người ngoài cũng không có khác biệt, chỉ là yêu nhau, thế thôi. Cho nên tôi nguyện ý ở internet, ở trên không gian mù mịt hư vô này viết ra lời thật lòng của mình mà không phải cái khác.
Lục Vĩ, nếu cậu thật sự đọc được tác phẩm của tôi, chỉ hi vọng cậu có thể hiểu được và chúc phúc cho chúng tôi. Dù sao, đời này tìm được người mình yêu đã không dễ dàng, để giữ lửa cho tình yêu này mãi mãi, cái giá mà bạn phải trả xa đến mức bạn không thể tưởng tượng ra.