Vì Em Mà Sống

Chương 72: Quyển 2 - Chương 3: Độc thoại của Vũ






Mùa hè trôi qua, trở lại trường, lần đầu tiên phát hiện trong khuôn viên này mất đi sức sống ngày xưa của nó, hơi thở của y.
Mấy tháng không gặp, y gầy rạc đi, đôi mắt trũng sâu, toát ra sự cứng cỏi, cùng nỗi buồn không thể che giấu.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người trước mặt có thể bước vào tim mình, ở trong lòng mình lưu lại dấu vết.
Thế nên khi y thật sự biến mất, khi tôi không tìm được y, một cảm giác mất mát choáng ngợp tâm trí, nó như kim châm đâm vào tim tôi, đồng thời cũng cho tôi nhận ra cảm xúc thật sự của mình, tôi đã mến y.
Ở nhà thái rau, thất hồn lạc phách, dao cứa trúng tay lại hoàn toàn không biết. Mãi đến khi thấy máu mới hồi thần, nắm ngón tay òa khóc.
Khóc, không phải vì ngón tay bị đứt, mà vì tôi nhớ y. Thì ra bản thân trong vô thức đã đem trái tim giao phó cho y.
Ký ức quay lại thuở ban đầu gặp y, y đang bị vây đánh, từng người một. Dựa theo nguyên tắc nhiệm vụ của giáo viên, tôi đã ra mặt giải vây.
Lúc tôi đến bên y, muốn quan tâm hỏi han vài câu, y chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi xách cặp bỏ đi. Tấm lưng lẻ loi kia như một mảnh linh hồn bị thương phiêu đãng ở phàm trần.
Thật không ngờ, tôi lại là chủ nhiệm của y. Quả nhiên, y chọn vị trí ngồi ở cuối phòng, sát cửa sau.
Các bạn nhỏ trong lớp rất sôi nổi, dán mắt hỏi tôi rất nhiều vấn đề, chỉ có mỗi y ngồi một mình trong góc, im hơi lặng tiếng.
Y nhìn người với ánh mắt hết sức đặc biệt, vừa thờ ơ vừa ghẻ lạnh, ngăn cách rạch ròi bản thân với thế giới xung quanh.
Điểm kiểm tra chất lượng đầu năm xuất hiện. Đang lật xem bài thi của học trò, một bài viết có nét chữ xinh xắn đập vào mắt tôi. Bài làm rất khá, lời giản dị, ý sâu xa, giải đáp thỏa đáng, không nhiều hơn một chữ, không ít đi một từ.
Tôi không khỏi tò mò chủ nhân của bài thi này, lật lại vừa thấy, là của y. Tôi muốn đọc thử phần luận văn của y, dự đoán sẽ cực kỳ xuất chúng, nhưng y lại nộp giấy trắng. Thế mới nhớ hôm qua giáo viên tiếng Anh nhắc đến một học sinh không viết bài luận, cũng là y.
Ôm theo thắc mắc, tôi đến phòng học muốn cùng y nói chuyện, lại thấy y ghé vào bàn nằm ngủ. Đứng bên cạnh ngần ngừ một hồi, cuối cùng đánh thức y. Trong nháy mắt trên mặt y xẹt qua thái độ thù địch, sau đó lại khéo léo che giấu.
Trong văn phòng, y thao túng chắn xén câu hỏi của tôi. Tôi biết trong lòng y chứa bí mật, chỉ là không muốn kể với tôi mà thôi. Cổ tay y có một vết sẹo dày cộm, tôi không lý giải được một đứa trẻ như thế rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?
Lớp trưởng đột nhiên vọt vào văn phòng, thốt lên, y đánh nhau với người ta, muốn tôi mau đi ngăn cản. Tôi còn chưa tin, lại từ hành lang bên ngoài chợt nghe tiếng gào tê tái khàn đục của y.
Có lẽ sau cái hôm đó, tôi đã bắt đầu chân chính chú ý y, quan tâm y, tôi nghĩ có lẽ y thiếu tình thương so với những đứa trẻ khác.
Không biết từ bao giờ, y trở nên yêu đời. Trên người ùn ùn nắng, y điều chỉnh không khí lớp rất tốt, nơi nào có y, nơi đó không dứt tiếng cười. Điều này cũng khiến tôi càng thêm hiếu kỳ, đứa trẻ ấy đã cất giấu bao nhiêu chua xót trong lòng, lại vẫn có thể lấy nụ cười cư xử, một sự kiên cường mà rất nhiều người trưởng thành cũng làm không được.
Vốn tưởng rằng y mãi mãi không thèm làm văn, nhưng lần đó dưới sự trêu chọc của tôi, y đã sáng tác tùy bút 《 nếu như, tôi là 》. Mặc dù không văn chương hoa lệ, cũng không triết lý thâm sâu, chỉ là một tản văn bình bình thường thường, nhưng lại làm tôi xúc động.
Tôi có thể cảm nhận được y giấu sự quyết tâm và tình yêu giữa những hàng chữ, tôi chỉ không biết tản văn này y viết vì ai? Mẹ của y sao? Hay là một bóng hình dễ vỡ trong lòng y?
Y mở miệng mời tôi đến nhà y, vốn định dùng sự im lặng từ chối, ngẩng đầu lên tôi lại thấy y cúi đầu thất vọng, lòng không nỡ, tôi bèn cười mời y đến nhà tôi.
Y đã đem bí mật của mình bóc trần. Tôi xót cho y, nhỏ như vậy mà phải gánh chịu những đau khổ không thuộc về độ tuổi của mình. Có lẽ chính vì nguyên cớ này đã khiến y trưởng thành hơn những bạn nhỏ đồng trang lứa khác? Cái giá phải trả của sự trưởng thành đó có phải quá đắt hay không?
Không biết vì sao tôi cũng đem chuyện của mình kể hết cho y. Có lẽ trái tim đã kiệt sức khiến tôi muốn tìm một bến cảng tạm thời tránh mưa tránh gió.
Thời gian nằm viện chờ ngày sinh buồn chán, cô tịch. Mãi đến khi nhận được cuộc gọi của y, y liền xuất hiện quanh tôi, xua tan màn đêm trống trải. Cứ tưởng rằng sau khi Tử Quân sinh ra, Hàn Thiếu Hoa ít nhất sẽ xuất hiện bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói với tôi một câu: Vũ, em vất vả rồi. Nhưng không, mở mắt ra chỉ thấy được hình bóng gầy gò mệt mỏi ấy......
Không khỏi nghi vấn, tại sao ngay cả một đứa trẻ cũng có thể cho tôi hơi ấm, mà anh ta lại không?
Những ngày có y ở bên thật thoải mái, tựa như tôi bị tia nắng của y cuốn hút, lòng cũng vui sướng theo.
Mãi đến khi Lý Bình đến trước mặt tôi, khóc nói với tôi:
"Cô có thể trả Hi lại cho tôi không? Tôi thật sự rất yêu cậu ấy, rất rất yêu!" Một khắc đó tôi mới hiểu, hóa ra......
Nhất thời, tôi không biết nên đối mặt với y thế nào, nghĩ đến lời của Lý Bình, đứa trẻ này luôn vây quanh tôi vui cười tinh nghịch, là vì y đã yêu tôi.
Y không còn vui vẻ như thường lệ, y muốn bắt chuyện với tôi, nhưng lúc nào cũng bị tôi lạnh nhạt tránh né.
Điều khiến tôi không lường được nhất chính là Lý Bình tự sát. Giật mình hơn, tôi lại có thể hiểu được nguyên nhân cô bé tự sát. Là sự lạc lõng vô vọng, tiếp đến là trái tim đau đớn, phải không?
Bị mẹ Lý Bình phẫn hận tát, y không nhỏ một giọt lệ, mà lại khóc khi thì thào nói rằng: "Thế giới này thật là không công bằng. Có những người mãi mãi không chịu trách nhiệm lại có thể an nhiên mà sống. Có những người mãi mãi bị vứt bỏ, muốn chết lại chết không xong. Có những người mãi mãi không xứng được cái tốt, cho dù chiếm được cũng chỉ là nháy mắt lướt qua......" Những câu nói tưởng chừng thuận miệng lẩm bẩm, nghe được lại khiến người ta lạnh buốt trong lòng.
Tôi không thể ngăn mình nghi ngờ bản thân có phải quá đáng lắm không? Tôi không nên vì điều đó mà đem đứa trẻ thiếu tình thương kia đẩy ra.
Tình cảm giữa tôi và Hàn Thiếu Hoa xảy ra vấn đề. Trước khi kết hôn, tôi cũng đã mơ hồ cảm thấy anh ta thay đổi. Cuối cùng thời gian đã chứng minh sự thật tàn khốc. Anh ta không hề dịu dàng với tôi, thậm chí thô bạo cưỡng bức......
Hi quỳ gối bật khóc trước mặt tôi, xin tôi đừng bỏ y lại một mình trong màn đêm quạnh vắng. Trái tim băng giá mà tôi dày công gia cố với y đã hoàn toàn bị y làm tan chảy. Lời của y không hoàn mỹ, không thanh tao, nhưng lại chân thành tha thiết.
Đêm ấy trong cơn mơ, tôi nghe được có ai đó khẽ gọi tên tôi, thâm tình, kiên định nói: "Vũ, tôi yêu em......"
Tôi đem chuyện sửa lại phiếu nguyện vọng thẳng thắn với y, thấy y hoảng loạn, tôi không khỏi hối hận tại sao phải đẩy y đến một địa phương quá xa xôi, bơ vơ một mình, không ai chăm sóc.
Nụ hôn ấy mang theo hơi thở tuyệt vọng, tôi lại bị sự kích động của y làm sợ hãi, vì nó khiến tôi nghĩ tới Hàn Thiếu Hoa......
Từ khi y ra đi, trong nhà cuối cùng thiếu đi một chút lưu luyến. Cánh cửa mở ra, gặp được Lữ Viễn Văn mà không phải y.
Nhìn xuống lầu, thấy cái dáng gầy gầy cô đơn ôm gối ngồi dưới đất.
Tôi không nén nổi, bắt đầu tự trách mình tại sao lúc ấy phải đẩy y đi.
Tại sao thời gian sống cùng y tôi không tìm hiểu y nhiều hơn, để rồi sau khi y ra đi lại không biết hiện tại y ở nơi nào.
Tôi đoán tình yêu sớm đã tích tụ qua từng năm tháng ở bên y, len lỏi vào xương, dung nhập vào máu, theo hơi thở tản mát ra nỗi nhớ quằn quại khắc cốt ghi tâm.
Y cuối cùng lại đứng trước mặt tôi, nhưng mà, lúc này đây, tôi sẽ không để y biến mất lần nữa......