Vì Em Mà Sống

Chương 70: Quyển 2 - Chương 1: Dũng khí




Phần: Bảo hộ kiếp này

Văn án

Trong lòng em có tôi, vừa đúng, trong lòng tôi lại có em – đó là hạnh phúc.
Khổ luyến ba năm cuối cùng ôm được mỹ nhân về, Thẩm Hi nắm trong tay hạnh phúc, sẽ mơ màng trong quãng đời đại học, cùng Vũ trải qua cái gì đây?

Chương 1: Dũng khí

Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Tác phẩm này có lẽ sẽ không cần cù lắm.
Vốn viết《 Vì em mà sống 》với ước nguyện ban đầu chính là muốn nàng vui, để nàng đừng quá lo được lo mất.
Mục đích đạt tới, lại viết tiếp《 Bảo hộ kiếp này 》là tiêu khiển thôi.
Một lần nữa gửi lời cảm ơn và chúc sức khỏe đến các bạn đọc giả.
***
Từng xem qua một tản văn, trong đó có một đoạn rung động tôi sâu sắc:
Có một loại cảm giác khi mất ngủ mới thừa nhận là "tương tư".
Có một loại duyên phận khi tỉnh mộng mới tin là "vĩnh hằng".
Có một loại ánh mắt khi chia tay mới biết là "quyến luyến".
Có một loại tâm tình sau ly biệt mới hiểu là "chơ vơ".
Sau khi dọn đi, tôi đến xưởng xe của sư phụ tá túc. Mỗi lần lấy di động ra, nhìn dãy số không thể quen thuộc hơn, lần lựa không ấn nút kết nối. Nghe A Văn nói, tôi thi rất khá, suông sẻ đậu vào học viện pháp luật Bắc Kinh.
Giấy báo trúng tuyển lúc này hẳn là đã gửi tới nhà. Lưỡng lự thật lâu, cũng đấu tranh thật lâu, cuối cùng không có dũng khí trở về. Cùng A Văn đứng dưới cầu thang, nhờ nhỏ:

"Tôi ở dưới đây chờ cậu, cậu giúp tôi lên lấy giấy báo trúng tuyển đi." Nói xong đưa chìa khóa ra.
Tôi không dám chắc Vũ có còn ở nhà hay không, nàng sẽ ra đi sao? Lòng mong manh hi vọng nàng có thể ở lại nơi đó, ít nhất có thể cho tôi nhìn thấy bóng nàng một lần nữa!
Không biết A Văn ở trên lầu đến tột cùng rầy rà cái gì, đợi hồi lâu cũng không thấy nhỏ xuống. Đứng mỏi quá, bất giác lại ôm gối ngồi dưới đất.
"Hi, cậu đã làm gì người ta thế hả? Vũ rõ ràng tiều tụy hơn trước rất nhiều. Nghe nói cậu ở dưới lầu liền đứng trước cửa sổ nhìn thẫn thờ, nhìn rồi bật khóc. Tôi khuyên thế nào cũng không được, cô ấy vẫn cứ khóc." Đi một đoạn xa, A Văn tức giận túm áo tôi, vặn hỏi: "Lần trước ở Tam Á, trên đường trở về, tôi đã phát hiện Vũ không ổn. Cậu nói đi, CẬU RỐT CUỘC ĐÃ LÀM GÌ NGƯỜI TA? CÓ PHẢI CẬU BẮT NẠT CÔ ẤY KHÔNG?"
"A Văn, cậu đừng hỏi nữa......" A Văn buông lỏng tay, bởi vì tôi cũng khóc, tôi đoán sự hớ hênh của tôi nhất định đã dọa nhỏ. Vũ chưa đi sao? Nàng tiều tụy sao? Khi nàng đứng trước cửa sổ nhìn tôi, trong lòng đang nghĩ cái gì? Còn oán tôi ư? Hay trách tôi đã suồng sã nàng?
Rất muốn xoay người xông lên lầu, ôm chặt nàng không buông, nhưng tôi không thể.
Ở chỗ này lưu luyến, lại không đủ can đảm bước tới trước mặt người tôi thương nhớ, nhẹ nhàng nói: Vũ, xin lỗi, Hi yêu em.
Cuối cùng thu dọn hành lý chuyển sớm đến Bắc Kinh, tạm thời thuê một phòng trọ nhỏ gần trường. Bắc Kinh cách nhà rất xa, xa đến nỗi ngay cả hương vị không khí cũng không giống, hơn chút bụi đất, thiếu chút môi mềm Ngô ngữ, càng thiếu mùi hương đặc hữu của Vũ bên người. Cả ngày ngâm mình trên mạng, ẩn QQ, viết bài. Chống chọi suy nghĩ quẩn quanh, trên tường QQ đăng bài nhật ký《 Ý tương tư 》.
"Tiếc, than tiếc, độc than tiếc.
Tư, tương tư, ý tương tư.
Luyến, mê luyến, kẻ mê luyến.
Sao, làm sao, làm sao đây.
Mưa, mưa bụi, mưa bụi xa.

Hoa quế phiêu hương, có thể yêu không thể giữ.
Phấn son trang nhã, tóc xanh bừng tỉnh mộng.
Đối mặt không nói, ngàn lệ hoen mi.
Hoàng hôn than thở, mấy kiếp luân hồi, vướng loạn đau thương.
Từng vượt biển cả, một khúc ly biệt, sầu đoạn trường.
Thời gian như nước, trằn trọc loang lổ, biến đổi nương dâu,
Sao khuôn mặt tôi lại cười khờ dại.
Ngày dần lạnh, lá vàng khô, không u uất, bâng khuâng sầu.
Đêm đã khuya, tình khó tận, thuyền đơn trôi, hoa cõi Niết bàn.
Mỏi mòn mong nhớ, sớm sớm chiều chiều, nơi nào lại tìm cõi mộng thiên thai.
Phồn hoa tẫn tán, chỉ niệm lời tiên đoán ngày ấy:
Một hạt cát một thế giới, một bông hoa một thiên đường.
Tay đưa vô hạn, khoảnh khắc thành vĩnh hằng.

Nguyện người hạnh phúc, hạnh phúc hơn tôi.
Nhưng trong lòng lại mang chút buồn phiền, khẽ than:
Người đầu Trường Giang, tôi cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ người không gặp người, cùng uống nước sông.
Nước bao giờ ngừng chảy? Hận khi nào mới tàn?
Chỉ nguyện lòng người như lòng tôi, xin đừng phụ nỗi niềm mong nhớ."
Tôi từng ảo tưởng Vũ sẽ cho tôi một cuộc gọi, nhưng nàng không có, tôi cũng không.
Rất nhiều người đọc bài nhật ký của tôi. Có người biết. Có người không biết. Có người nói văn hay. Có người bảo bệnh hoạn, không cảm thụ được tư vị ưu sầu. Nhưng có vài người hiểu rốt cuộc tôi muốn nói điều gì. Lại có vài người nhìn ra giữa hàng chữ một câu: "Hi tơ vương Hà Vũ" đấy?
Lý Bình xem nhật ký của tôi, để lại bình luận: "Hi, cậu thật ngốc, đồ ngốc si tình, chúc cậu hạnh phúc, hạnh phúc hơn tôi." Tôi nghĩ Lý Bình hẳn là xem hiểu phải không? Nhận được lời nhắn của nhỏ, tôi chỉ cảm thấy áy náy vạn phần.
Cuộc sống đại học cuối cùng đã bắt đầu sau chuỗi ngày trải qua suy sụp. Lang thang trong sân trường, tôi nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Thiếu Hoa được dán trên tủ kính, là bảng vàng danh dự. Hắn được trường liệt vào hàng sinh viên kiệt xuất nhất từ trước tới nay. Tôi lại chỉ cảm thấy nực cười. Một thằng ra vẻ đạo mạo, bề ngoài sáng sủa, nhưng nội tâm thì vô cùng ích kỷ u ám. Chẳng lẽ mọi người đều yêu thích bộ mặt giả dối chỉnh chu đó mà không biết nó là phi thực tế hay sao?
Tân sinh viên tạm thời không lên lớp, phải học quân sự. Quân huấn trong đại học khắc khe hơn ở cao trung rất nhiều. Tôi không sợ khổ, cũng không biết khổ, mỗi ngày chỉ máy móc ăn điểm tâm, ra thao trường, đứng tư thế quân đội, dậm chân nghiêm nghỉ, ăn trưa, bắn bia, ăn chiều, học lý thuyết, ngủ, sau đó một ngày mới tiếp tục lặp lại ngày hôm qua. Rất nhiều bạn học chịu không nổi, kêu khổ kêu mệt, xin nghỉ bệnh, nhưng tôi thì không. Tựa như cảm giác đau khổ mệt nhọc không liên quan đến tôi, bởi vì thân xác ở Bắc Kinh, trái tim lại ở bên Vũ nơi xa xăm ấy.
Nhớ quá. Vị cay đắng trào lên khóe miệng, liếm môi lại có vị hối tiếc. Tôi nghĩ tôi thật sự đã hối hận.
Trải qua ba tuần quân huấn buồn tẻ, tôi được mọi người bầu thành tấm gương tiêu biểu cùng vài bạn khác đứng lĩnh giấy khen trên đài, chụp ảnh lưu niệm. Tôi muốn vẽ ra một nụ cười lịch sự, lại đột nhiên phát hiện, xa Vũ, ngay cả khóe miệng cũng không còn nghe theo. Đi đến một góc lấy di động ra, mở xem những tấm hình ngày thường lén chụp Vũ, nước mắt lã chã rớt xuống.
"Thẩm Hi, bạn làm sao vậy?" Nghe có tiếng người hỏi, tôi vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn, là bạn cùng lớp của tôi, Phương Hân. Ngày đầu nhập học, trong buổi tự giới thiệu, tôi đã ấn tượng cái tên này, nghe giống như hai chữ "yên tâm".
"Phương Hân, giúp tôi nhận giấy khen nha. Nếu thầy hỏi, nói tôi có chút chuyện, phải về nhà một lần." Nhỏ gật đầu đáp ứng, tôi lập tức nhanh chóng rời đi.
Đi, đi, vùng chạy, giờ phút này tôi chỉ muốn mau hơn, mau hơn nữa gặp Vũ. Tôi sợ qua khỏi thời khắc xúc động này, tôi sẽ lại mất dũng khí, dũng khí một lần nữa đứng trước mặt nàng......