Vì Em Mà Sống

Chương 7




Tôi tưởng nàng sẽ hỏi tôi về ba mẹ, ví như hỏi, mẹ em đâu? Ba em đâu? Chẳng lẽ bọn họ không thương em sao? Vân vân... Nhưng nàng không hỏi, chỉ ở một bên im lặng lắng nghe, nghe tôi nói hết những lời kia. Tôi nói tôi quý quyển 《Kinh Thánh》 này bởi vì nó là do mẹ tôi tặng, tôi quý lời nhắn trên trang tên sách. Nói xong, tôi không nhắc nữa, chỉ cười với nàng. Nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Nguyên bản đôi mắt luôn mang theo ý cười, bấy giờ lập lòe ánh nước.
"Bị xé hư, chúng ta có thể dán lại mà." Nàng lấy trong ngăn kéo ra một cuộn băng keo, ra hiệu với tôi.
"Không cần đâu, phá hủy chính là phá hủy. Ngay cả hồi ức tốt đẹp cuối cùng cũng đã tiêu tan." Tôi khoát tay, giọng nói vẫn còn chút thương cảm.
"Thật như vậy sao? Thẩm Hi, em đang lừa mình dối người, cái em quan tâm không phải quyển 《Kinh Thánh》 này, mà là mẹ của em. Em cũng biết ký ức về mẹ sẽ không vì sách bị xé hư mà biến mất. Tựa như lời em nói, muốn đem tình thương của mẹ cất dưới đáy lòng, đồng dạng, em cũng muốn đem tổn thương của mình chôn dưới đáy lòng. Hôm nay em ra tay đánh người, là vì trong lòng em có đau có xót, là bởi vì các bạn đọc lời nhắn trước mặt mọi người đã thức tỉnh nỗi đau đớn dưới đáy lòng của em. Không phải sao?"
"..." Tôi ngẩng đầu đối mặt với nàng. Nàng nhìn thẳng vào hai mắt của tôi, khiến tôi có ảo giác ánh mắt ấy có thể xuyên thấu vào linh hồn mình.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, nào, cùng nhau dán nó nha." Nàng dùng ánh mắt dò hỏi.
"..." Không nói nên lời, càng không biết phải nói cái gì. Chỉ có thể nói, tiếng tơ lặng lẽ bấy giờ càng hay. Chỉ là bình thản ở bên nàng, cùng nhau đem chỗ bị xé hư dán lại như mới.
"Quyển 《Kinh Thánh》 này là bản tiếng Anh?" Dán đến một nửa, nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
"Dạ. Đúng. Năm em 8 tuổi theo ba sang Anh, mẹ đã tặng nó cho em. Lúc đi, không biết nói một câu tiếng Anh, lại càng không biết mặt chữ tiếng Anh. Ở Anh ngây 4 năm, trong khoảng thời gian dài, nói chuyện cũng lưu loát, sách dần dần có thể đọc hiểu. Ế, chẳng lẽ giáo viên dạy Anh không nói thành tích tiếng Anh của em rất tốt ư? Ở Anh 4 năm, cho dù là con ngốc cũng có thể biết ăn biết nói." Tôi ngóc đầu lên, đắc ý nhìn cô giáo Hà. Nàng phì cười, cười hơn nửa ngày, nói:
"Thẩm Hi, cô phát hiện em đúng là dạng tiểu nhân. Em nhìn vẻ mặt đắc chí của em vừa rồi, chân tướng một đại gian thần."
"Gian thần? Cô bảo em giống gian thần? Em ngược lại, là tấm lòng sắc son, trung thành vì nước, toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, không quản máu chảy, đầu rơi..." Tôi giả bộ tội nghiệp, làm mặt trái khổ qua kêu gọi sự thông cảm.
"Em ấy hả? Y chang bọn Hán gian, còn trung thành vì nước cái gì?" Nàng dùng sức nhéo mặt tôi, hơi đau một chút, nhưng trong lòng vô cùng phấn chấn. Nàng đang cười, tôi cũng cười, cảm giác tán gẫu cùng nàng thật thoải mái, không có phiền muộn hay âu sầu, lâu lắm rồi chưa được cười vui vẻ như vậy.
"Cuối cùng đã dán xong, thế nào? Tâm trạng khá hơn chưa?" Nàng thân thiện hỏi.
"Khá hơn rồi, cô nói đúng, kỳ thật, cái em quan tâm không phải quyển 《Kinh Thánh》 này, khóc cũng không phải vì quyển sách bị người ta phá hỏng. Chuyện hôm nay chính là mồi dẫn lửa, em chỉ mượn tình thế để phát tiết những tồn đọng gay gắt nhiều năm qua." Tôi nói rất nghiêm túc, thấy nàng đang ở đó lắng nghe, còn nói thêm: "Cô giáo Hà, hôm nay thật sự cảm ơn cô."
Nàng cười, lại cười, nụ cười rất ngọt, rất rất đẹp, một cô gái hiền hòa như nước.
"Vừa rồi tát em một cái, đau không? Không phải cô cố ý..."
"Dạ. Em biết, em biết cô muốn tốt cho em. Không sao, không đau." Tôi chặn lời nàng.
"Tay em không sao chứ? Hồi nãy đỏ rần, bây giờ sưng lên rồi nè." Nàng cầm tay phải của tôi kéo đến trước mặt, cau mày nói.
"Ầy, không sao mà, đau tí xíu, nhằm nhò gì? Em vừa xem lại, không tổn thương đến xương, hai bữa nữa là khỏi liền. Bề ngoài sưng dọa người thôi, thật ra không đau." Cười trả lời.
"Bộp..." Ót của tôi bị nàng đập một cái, nàng chuyển sang vẻ nghiêm túc:
"Thẩm Hi, hứa với cô, không cho phép tùy tiện thương tổn chính mình, biết chưa?"
Tôi cảm thấy ngón tay của nàng lướt nhẹ qua vết dao trên cổ tay tôi. Không cho phép tùy tiện thương tổn chính mình, trong lòng lặng lẽ ghi nhớ, nhớ thật kỹ lời dặn của nàng.
"Dạ. Được, em hứa với cô." Tôi nói. Ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt của nàng, trong ánh mắt vừa có vui mừng, vừa có xúc động, còn có rất nhiều yêu thương. Nhìn đôi mắt trong veo của nàng, tim tôi đột nhiên đập gia tốc, tôi nghĩ chắc tôi bệnh rồi.
"Tiết Toán đã trôi hơn phân nửa, mau về học đi!" Nàng nói với tôi.
"Thôi, để hết tiết rồi về. Giờ về sẽ ảnh hưởng các bạn khác, huống hồ cho dù trở về, em cũng đâu có nghe giảng." Bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ, tự nhận là vẻ mặt thổ phỉ.
"Không nghe giảng? Vậy em làm gì?" Vẻ mặt giật mình của nàng, trong mắt tôi, lại vô cùng đáng yêu.
"Ngủ ạ! Em buồn ngủ lắm. Tối không ngủ đủ giấc, nên ban ngày em ngủ bổ sung. Em đi học có nguyên tắc: môn Sinh, môn Địa, môn Chính trị, không học, thuộc loại những môn tất phải cúp. Môn Âm nhạc, môn Thể dục, chắc chắn học, thuộc loại những môn bắt buộc. Đồng hồ sinh học của em còn có nguyên tắc: môn Anh nhất định phải ngủ; môn Toán, môn Lý, môn Hóa là những môn có thể chọn ngủ; môn Ngữ văn là môn nhất định không ngủ." Tôi tạo dáng cụ già, nề nếp nói.
Tôi cho nàng biết buổi tối tôi ngủ không đủ, nhưng không cho nàng biết buổi tối tôi phải đi làm thuê. Nhắc tới chuyện làm thuê sẽ đề cập đến ba mẹ, tôi không muốn bất cứ ai đề cập đến họ, Vũ nói không sai, tôi muốn đem đau thương của mình chôn vùi xuống đáy lòng.
"Trời, môn Ngữ văn là môn nhất định không ngủ. Cô là giáo viên dạy Văn, có phải nên cảm ơn em không? Thẩm Hi đại lão gia?" Nhìn ra nàng đang ráng nhịn cười mà còn bày đặt làm mặt nghiêm túc.
"Cũng không cần cảm ơn. Chủ yếu là, tiết học của cô quá sinh động, không có không khí buồn ngủ, em ngủ không được." Tôi trộm nhìn nàng, vẫn là nét mặt nén cười, cô nàng thiệt là dễ thương. Tiếp theo lại giả vờ đứng đắn nói: "Còn nữa, những môn em ngủ là những môn em có thể lấy điểm cao, thầy cô muốn phê bình em, em cũng không lo. Nhưng môn Văn thì khác, chẳng những em không thi được điểm tối đa, mà còn mãi mãi không đạt tiêu chuẩn."
"Thẩm Hi đại lão gia, em còn biết là môn Văn của em không đạt tiêu chuẩn ha? Cô cũng bực lắm chứ, mở miệng một cái, nào là môn nhất định phải cúp, môn có thể chọn cúp, môn nhất định phải ngủ, môn có thể chọn ngủ, mặt mũi còn đắc ý thế kia." Nàng lườm nguýt tôi, rồi nói: "Thẩm Hi, kỳ thật suy nghĩ của em rất tinh tế, nếu viết văn nhất định sẽ lấy được điểm cao. Cô đã xem tỉ mỉ bài thi Văn của em, phần lý giải của em cao điểm nhất lớp, không, phải nói là, cao nhất cả Cao I. Đáng tiếc phần viết văn..." Nàng không nói tiếp nữa, chỉ nhìn tôi.
"Đinh rinh rinh..." Tiếng chuông hết giờ học vang lên.
"Ha ha, cô ơi, em đã nói là em lười lắm. Cái kia, hết giờ học rồi, em về trước nha." Đứng dậy tẩu thoát, lòng e sợ, luôn có loại cảm giác, cảm giác nếu ngồi lâu thêm chốc nữa, nàng có thể nhìn thấu tâm tư của tôi.
———————————-
Câu in đậm được trích trong bản dịch bài Gảy đàn Tỳ – Bạch Cư Dị.