Vì Em Mà Sống

Chương 67




Nhập học, tôi giữ chữ tín không trốn tiết chính trị, có điều không trốn không có nghĩa là phải nghe giảng. Tôi chọn ngủ. Nhưng mà rủi thay, giọng của ông thầy cứ o o khoan vào lỗ tai.
Hết tiết, Vũ ở trước cửa lớp gọi tôi. Tôi lon ton chạy ra ngoài. Lại thấy nàng cười nhăn nhở, bảo: "Cảm giác học chính trị không tồi chứ?"
"Ờm, không tồi. Ngẫu nhiên thu nhận chút chút chính trị hun đúc, bồi dưỡng chút chút tình cảm, phẩm hạnh, mặc dù không thể góp một phần sức vì sự nghiệp vĩ đại của chủ nghĩa cộng sản, nhưng ít ra có thể cam đoan em không đi ngược hướng phấn đấu và cương lĩnh của tổ chức đảng!" Đùng đùng bê y xì bài giảng của ông thầy nói ra.
"Chà, trông em như vậy mà có hứng thú với chính trị nhỉ? Nghe chăm chú thế sao?" Vũ cười trìu mến.
"Tại em sợ bị CHÍNH TRỊ ĐÀN ÁP!" Tôi kêu vang bốn từ 'chính trị đàn áp'. Vũ nhất định có thể nghe ra ẩn ý của tôi: Còn không phải bị chị bức?
Quả nhiên, Vũ xách tai tôi, hầm hừ hỏi:
"Sao? Em thật sự bị đàn áp?"
"Không có, em thích bị đàn áp, hoan nghênh đàn áp, nhiệt liệt hoan nghênh." Tôi giơ nắm tay quơ qua quơ lại như đang cầm cờ, la lớn: "HOAN NGHÊNH HOAN NGHÊNH, NHIỆT LIỆT HOAN NGHÊNH......"
"Tên ranh này." Vũ phì cười, nụ cười ngọt ơi là ngọt. Thật cao hứng, trong mắt nàng bấy giờ không còn lệ quang do bị Hàn Thiếu Hoa tổn thương nữa.
Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, Vũ đều rất chiều tôi. Cho dù trong lòng hay là cơ thể đều đã quen với sự tồn tại của nàng, quen ở bên cạnh nàng, quen đi ngủ ôm nàng, quen mùi hương thoang thoảng đặc hữu trên người nàng, quen ăn cơm nàng nấu, quen rãnh rỗi lại cùng nàng đọ đấu cái miệng.
Ngẫm kỹ lại, tất cả đều thật khó tin. Vũ có thể đến ở cùng tôi, giống như người một nhà, quan tâm trân trọng lẫn nhau.
"Cho Hi nè......" Vũ đem cà phê đặt trên bàn học của tôi, ngồi một bên nói: "Xem ra em đúng là không phải 'thiên tài', thì ra em cũng phải làm rất nhiều bài tập!"
Bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, nhìn Vũ cười bảo:
"Nào có nhiều 'thiên tài' đến thế?" Nói xong duỗi lưng, đặt bút xuống, cười toe toét hỏi: "Chị, tụi mình xem phim đi?"
"Xem phim?" Vũ nghi vấn.
"Ừ, dùng máy tính xem, trên mạng nhiều phim hay lắm, có thể xem trực tuyến. Chị à, không phải chị mù vi tính tới mức này chứ!" Tôi cười gian nhìn Vũ.
Nàng biết tôi chế giễu, lập tức cấu tôi một cái, bảo:
"Hừ. Xem cái gì mà xem, xem sách đi!"
"Thôi mà, thôi mà, lao động phải kết hợp giải trí chứ." Nói xong vội ôm chầm Vũ đang chuẩn bị rời đi, năn nỉ ỉ ôi: "Chị à, cùng xem đi! Chị à......"
Vũ rốt cuộc chịu thua, cùng tôi ngồi trước màn hình nho nhỏ xem 《 A beautiful mind 》. Bởi vì đây là một câu chuyện có thật, do đó càng khiến người xem xúc động hơn.
Đến đoạn Nash cầm một quả cầu thủy tinh cầu hôn Alicia, tôi mỉm cười, vì vai nam chính đã ngỏ lời bằng rất nhiều câu nói huyền bí sâu xa:
"Vũ trụ có bao nhiêu, tình yêu sẽ có bao nhiêu. Vũ trụ vô hạn, chúng ta tin. Tình yêu vô hạn, chúng ta càng tin. Có được tình yêu, chúng ta sẽ có được thế giới."
Xoay mặt nhìn Vũ, thấy mắt nàng đỏ hoe mới giật mình phát giác thì ra bản thân đã nghĩ về tình yêu quá nông cạn. Dựa vào cái gì tôi luôn miệng nói yêu chính là yêu, còn tình yêu trong miệng người khác lại là trói buộc? Có lẽ, lời yêu của tôi cũng chỉ là trói buộc mà thôi.
Bộ phim có thời lượng hai tiếng, khi xem xong đã đến giờ đi ngủ. Nhanh chóng rửa mặt, leo lên giường ôm Vũ, ôm thật chặt.
"Chị à, tình yêu thật vĩ đại!" Tôi ngủ không được, chỉ ôm Vũ, ngây ngốc thì thào.
"......"
"Chị còn tin vào tình yêu không?" Nhẹ nhàng hỏi.
"......" Rõ ràng cảm thấy người trong lòng run khẽ một cái, định nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Tôi muốn hỏi nàng, nếu tôi nói, tôi yêu nàng, nàng có tin không? Tôi muốn hỏi nàng, nếu tôi nói, tôi sẽ dùng cả đời này cho nàng hạnh phúc, nàng có tin không? Muốn hỏi mà hỏi không ra, tôi lại bỏ cuộc.
Sực nhớ vài ngày trước từng đọc một câu trắc nghiệm, tôi mở lời hỏi Vũ:
"Chị à, nếu phải dùng một thứ của mình để trao đổi cho sinh mạng của mình, chị sẽ nguyện trao đổi cái gì? 1. Cả đời không nhìn thấy. 2. Cả đời không nghe thấy. 3. Cả đời không nói nên lời. 4. Cả đời bần cùng. 5. Một bàn tay. 6. Một cái chân. 7. Trực tiếp đi tìm cái chết."
Vũ không suy xét quá nhiều, trả lời: "Cả đời không nói nên lời".
"Tại sao? Tại sao lại chọn cái này?" Tôi hỏi.
Tôi còn nhớ rất rõ lúc ấy Vũ mang theo âm giọng lãnh đạm đáp rằng:
"Chị vốn không thích nhiều lời. Thật tình yêu người ta sẽ toàn tâm toàn ý nghĩ đến người ta, nguyện chờ người ta đem suy nghĩ hóa thành chữ nghĩa. Người không quan tâm em, cho dù em biết ăn nói, người đó cũng không đáng để bận lòng."
"......"

Học kỳ cuối của năm hai cao trung là thời gian nhẹ nhàng vui vẻ nhất của tôi. Ở nhà, bàn học chia làm hai bên, tôi ôn tập, Vũ soạn bài, sau đó lại cùng nhau ngồi trước chiếc máy tính nho nhỏ, xem mấy bộ phim hoặc xúc động, hoặc hào hùng, hoặc thương cảm kinh điển.
Kỳ thật về mặt phim ảnh, tôi thích xem mấy thể loại tội phạm và kinh dị đại loại như《 Fight club 》, 《 Se7en 》, 《 Crime scene investigation 》. Vũ luôn bảo mấy phim đó quá máu me bạo lực, không muốn xem cùng tôi. Tôi nghĩ vì tâm tư của nàng nhẵn nhụi hơn tôi nên nàng nhạy cảm hơn tôi nhiều.
Khi xem phim, tôi thường bí mật ghi nhớ những câu nói làm mắt Vũ đỏ lên. Rồi sau đó sẽ ở những thời khắc lơ đãng, những khi Vũ ngẩng đầu nhìn mây bay, những khi nàng cúi đầu trầm tư, hay là những khi nàng xem lá rơi ngoài cửa sổ, tôi sẽ ở cạnh nàng khe khẽ đọc ra.
"Chị, chúng ta buông tôn nghiêm, buông cá tính, buông cố chấp, đều bởi vì không buông xuống được một người."
"......" Nàng giật giật khóe miệng, không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn xa xôi, lại là nét mặt thâm thúy mà tôi không hiểu.