Vì Em Mà Sống

Chương 62




"Ái chà, tiểu vương tử ban tự nhiên của chúng ta cũng ở đây à!" Không biết từ khi nào, giáo viên môn toán đi vào, hò la rôm rả.
Ông thầy này họ Cao, mà vóc dáng hổng cao xíu nào, tóm lại không cao bằng tôi, nói trắng ra, ổng chỉ là một lão già năm chục tuổi lùn tịt.
Thành thật mà nói, tôi không ưa lão này, chủ yếu vì lão háo sắc. Lớn đầu như vậy, lại không làm gương tốt, hết lần này tới lần khác gạ gẫm nữ sinh, gặp nhỏ nào đẹp đẹp là mắt sáng quắc như đèn ô tô. Sau lưng, tụi tôi đều gọi lão là 'dê già'. Rãnh rỗi mọi người lại réo 'dê già' dài 'dê già' ngắn.
"Tiểu vương tử ban tự nhiên? Thầy ơi, thầy có quá đề cao em không? Ngàn vạn lần đừng gọi như vậy, em đỡ không nổi." Tôi xoay mặt ngó dê già, lễ độ cười cười.
"Không, em dư sức đỡ. Nói tới cũng lạ, bình thường thầy không thấy em chăm chú nghe giảng, bài tập cũng không làm, sao thi cử điểm cao chót vót thế? Chẳng lẽ là thiên tài?" Dê già cười duyên, tiếp tục hỏi.
Nhìn bộ mặt bựa nhách của lão, toàn thân tôi nổi da gà. Sao tự dưng có cảm giác lão cười đến cấp độ cực kỳ thô bỉ. Bất đắc dĩ tiếp lời lão, tôi giải thích:
"Thầy à, em cũng không phải thiên tài, đoán chừng nhờ phương pháp học tập rồi."
Vừa nói xong, tôi liền đảo mắt, cố ý trêu đùa lão, cười bảo:
"Chẳng qua, nguyên nhân chủ yếu là thầy dạy hay. Thầy xem em chỉ nghe qua quýt là có thể học xong. Thầy Cao, công lao này tuyệt đối không thể không có mặt thầy!"
"Thật không? Thầy cũng có công?" Thì ra dê già chẳng những phóng đãng, biến thái, còn đạo đức giả, khoái được người ta phỉnh nịnh.
"Đương nhiên, thầy à, công lao này đương nhiên là của thầy rồi. Phải biết rằng, thầy chính là hạng một người giữ ải, muôn người khôn qua (*). Chỉ cần có thầy dẫn dắt, năm nay lớp em nhất khối là chuyện trong tầm tay." Tôi làm bộ nghiêm trang, bụng lại cười nhạo báng: Dê già à dê già, phải biết rằng mọi người không phải đồ đần, ông có mấy cân mấy lượng tất cả đều biết rõ, tôi càng khen ông, ông càng đắc ý, lại càng chứng tỏ ông không có trình độ.
Dê già cuối cùng bị liên hoàn tâng bốc của tôi bôi trát tới xấu hổ, hàn huyên vài câu rồi mượn cớ lỉnh về hang ổ của mình. Tôi trào phúng nhìn bóng lão đi khỏi. Vốn không định bêu xấu lão, nhưng tôi không ưa nổi ánh mắt mỗi lần lão nhìn Vũ, thật giống như lão đang dùng ánh mắt sàm sỡ nàng vậy. Tôi không ưa, cực kỳ không ưa, cho nên mới có ý tưởng làm lão bẽ mặt.
"Hi, nhìn không ra em còn là một tay xu nịnh nha?" Dê già vừa đi, Vũ liền buông lời giễu cợt.
"Ha, em mà là phường a dua ton hót sao? Cô biết em mà." Tôi nhếch mép, cười như không cười. Rất hiển nhiên, cái câu 'cô biết em mà' là trong lời có thoại. Vũ, em biết tôi tuyệt đối không phải người lương thiện, em cũng có thể nhận ra tôi cười với dê già, chỉ là cười lịch sự, khi lão vừa quay đi, tôi lập tức cười khinh bỉ.
"Thiệt hết cách với em." Vũ cười, nhìn tôi, lại hỏi: "Hi à, em nói em có phương pháp học tập hợp lý, là thật sao? Em học như thế nào?"
"Cái này ấy hả! Nói cho cô biết, em được lợi ích gì?" Bỗng phát hiện văn phòng im lặng thần kỳ. Nhìn xung quanh, các thầy cô khác cũng đang nhìn tôi, giống như đang đợi đáp án. Không ngờ bọn họ cũng hiếu kỳ với cách học của tôi nhỉ? Thiệt hay giả đây? Nhìn gì thấy ghê!
"Gâu gâu, em thèm ăn đòn phải không? Bảo em nói thì nói nhanh đi!" Vũ kéo tai tôi, chơi trò quở trách.
"Được rồi, được rồi, em nói em nói." Tôi cứu vớt cái lỗ tai khỏi 'ma chưởng' của Vũ, xoa xoa, tằng hắng: "Kỳ thật không có gì, kiến thức mỗi chương chỉ chốt ở mấy điểm chính, nhất định phải xem kỹ. Sau đó tìm vài tư liệu, đem mỗi mục đối chiếu làm bài tập, đơn giản vậy thôi, đương nhiên đây là cách học môn tự nhiên. Còn học tiếng Anh là một quá trình, dục tốc bất đạt. Về phần ngữ văn, hô, em học không được tốt, cần phải cố gắng......" Tôi định nói thêm, nhưng tiếng chuông thủng màng nhĩ đã gián đoạn lời tôi.
"Thì ra 'thiên tài' chính là như vậy à?" Chờ tiếng chuông reo xong, Vũ mới bắt đầu ghẹo.
"Mọi người đều bỏ rất nhiều thời gian luyện bài tập, thực tế quên mất bản chất chính là khái niệm kiến thức. Một đề bài đơn giản bị nhiễu loạn bởi đánh đố lắt léo, lao lực mãi mới làm ra chỉ vì nắm không rõ khái niệm." Tôi mỉm cười. Chợt nhác thấy ông thầy chính trị ở trước cửa đang xì khói trừng mình.
"Thẩm Hi, trò định đem chuyện hay ho hôm nay thành thật khai với cô Hà, hay là để tôi tố cáo?" Ông thầy chính trị tức giận hỏi, nhìn ổng như vậy chắc là nổi khùng hết một tiết? Lên huyết áp không nhẹ đây?
"Hả? Còn phải khai báo sao?" Tôi đột nhiên lúng búng, hối hận vừa rồi không bịa lý do hay hay một chút. Tuyệt! Phải đứng trước mặt nhiều thầy cô trình bày cái cớ tạp nham kia.
"Trò không nói, tôi nói!" Ông già bị chọc tức, đang thở khò khè kiềm chế cảm xúc.
"Không, không, để em." Nếu đưa ổng tố, không chừng câu chuyện còn bị ổng thêm mắm thêm muối, cường điệu gấp mấy chục lần.
Gom hết can đảm, hồi báo trò hề trên lớp cho Vũ, còn chưa báo xong, cả văn phòng đã cười ầm lên. Mấy thầy cô vốn đang ngồi lúc này bật dậy, đi tới cạnh tôi, bảo tôi không nên lấy việc này trêu đùa thầy giáo.
Vũ lại nhẹ nhàng nói:
"Hi, em mấy tuổi rồi? Đem chuyện tè ướt quần làm cớ, không ngại mất mặt sao? Còn không mau xin lỗi thầy Trịnh!"
"Dạ." Tôi ứng tiếng, quay sang ông thầy chính trị, thành thành khẩn khẩn nói: "Thầy Trịnh, em sai rồi, về sau em sẽ không tái phạm nữa."
"Hi, nói ngoài miệng không có tác dụng, phải hành động thực tế. Từ nay em không được cúp tiết chính trị nữa. Xem như cấp thầy Trịnh lời xin lỗi, thế nào?" Mặt Vũ nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra vài tia nhảy nhót.
"Ơ......" Vũ ơi là Vũ, em tính đày tôi đi lao dịch hả.
"Ơ a cái gì, có nghe không?" Lỗ tai lại bị Vũ xách lên, vặn một cái.
"Dạ nghe......" Tôi ấm ức đồng ý, ngừng một chút, bổ sung: "Yên tâm, Thẩm Hi em nói được làm được, hoặc là không hứa, chỉ cần đã hứa thì nhất định làm." Nhìn vào mắt Vũ, tôi muốn để nàng biết, lời tôi nói không chỉ đáp ứng chuyện môn chính trị, mà còn là tuân thủ lời hứa với nàng.
Các thầy cô khác trong văn phòng mới đầu thấy Vũ hung dữ kéo tai tôi đã nhảy dựng lên, bọn họ nhất định chưa từng chứng kiến mặt nguy hiểm này của Vũ. Nhưng mà hiện tại họ lại hết lời tán tụng khen rằng:
"Dào, vẫn là cô Hà có biện pháp thu phục được hỗn thế đại ma vương......"
Không đâu, tôi muốn nói, Vũ không chỉ thu phục được bản tính tệ lậu của tôi, mà còn thu phục được cả trái tim của tôi.
——————————–