Vì Em Mà Sống

Chương 44




Nương ngọn đèn ngoài cửa sổ, ngắm khuôn mặt thanh tú của Vũ cùng đôi mắt nhòa lệ ấy. Ôm nàng, rõ ràng cảm thấy nàng gầy đi, thân thể mỏng manh nhỏ bé này so với trước kia gầy đi nhiều lắm. Vũ, yêu một thằng như thế khổ lắm phải không? Hắn tổn thương em nhiều lần lắm phải không? Vì hắn, nước mắt cả đời sắp cạn, vậy mà vẫn bất chấp yêu thương hắn?
Tình yêu luôn làm cho người ta chịu đủ nhục hình. Hắn yêu Vũ, nhưng yêu bản thân hơn, cho nên Vũ không hạnh phúc. Vũ yêu hắn, nhưng tôi yêu Vũ, cho nên tôi không hạnh phúc. Tôi yêu Vũ, nhưng Lý Bình yêu tôi, cho nên Lý Bình chọn cách tự sát để trừng phạt tôi, hoặc giả nhỏ muốn dùng phương pháp bi tráng này nhằm khiến tôi suốt đời ám ảnh từng có một người trước khi rời bỏ nhân thế đã nói 'Thẩm Hi, tôi hận cậu'. Yêu và được yêu đều là bể khổ, chỉ có lưỡng tình tương duyệt, mười ngón đan nhau đến hết cuộc đời, đó mới là thời khắc hạnh phúc chân chính.
"Chị à, chị không cần gọi điện báo cho người nhà một tiếng sao?" Tôi hỏi khẽ, nhớ mang máng nàng chưa gọi về báo bình an. Để Tử Quân ở nhà không có vấn đề gì chứ?
"Hi......" Vũ không kiềm nổi nữa, vùi đầu vào cổ tôi buông mình mà khóc, "Hi ơi, chị cảm thấy mình vô dụng quá, thất bại quá. Có thai trước khi cưới, ba mẹ giận tới nỗi muốn cắt đứt quan hệ với chị, anh hai không biết nói giúp bao nhiêu lời, vất vả lắm quan hệ mới dịu đi. Bây giờ Hoa lại muốn ly hôn. Hi ơi, em bảo chị nên làm cái gì bây giờ? Chị phải làm sao đây? Chị thật vô dụng, thật vô dụng......"
Nước mắt Vũ rơi trên cổ tôi, từng giọt lành lạnh nhỏ vào lòng tôi, đáy cốc nổi lên gợn sóng. Ôm người trong lòng chặt hơn, tay phải xoa vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Không có việc gì đâu, có em ở đây mà! Không sao rồi. Khóc đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn." Tôi hận bản thân, biết rõ hắn không phải hạng người tốt mà đành đem Vũ đẩy đi, còn dối lòng an ủi mình: Vũ cần một gia đình, đứa nhỏ cũng cần một gia đình. Hắn đã không cho Vũ được một gia đình thực sự, bằng không sao Vũ lại khóc?
Không biết qua bao lâu, Vũ nguôi dần, chỉ còn tiếng nấc khẽ. Tôi cầm khăn giấy để trên đầu giường cẩn thận giúp nàng lau nước mắt, bắt đầu hỏi: "Chị phải ly hôn sao? Chị muốn ly hôn sao?"
"Để chị tự lau." Có lẽ động tác của tôi có chút ái muội làm nàng hơi mất tự nhiên. Nàng tiếp nhận miếng giấy, lau khô nước mắt, sau đó trả lời: "Không muốn cũng đành vô phương. Anh ta đã thay đổi, thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức khi ở cạnh nhau bỗng dưng chị lại sợ hãi."
"Vậy đứa bé? Do ai nuôi dưỡng?" Mấy ngày trước Đại Lực đã đề cập đến khía cạnh này, đó cũng là vấn đề tôi lo ngại nhất.
"Chị không biết, hiện tại bé đang ở với ba mẹ chị, họ không muốn việc tranh chấp của người lớn làm liên lụy bé." Khi Vũ nhắc tới đứa nhỏ, rõ ràng lại chạm vào vết thương lòng, nhưng nàng không khóc nữa. Vì khóc đủ rồi phải không? Nước mắt cạn rồi phải không? Khóc có thể rũ được phẫn nộ, oan trái, tạm thời không nghĩ, không nhìn, không nghe, nhưng sau khi khóc xong, nỗi đau vẫn phải gánh vác.
"Chị yên tâm. Em sẽ luôn luôn sát cánh bên chị. Chỉ xin chị đừng bao giờ phớt lờ em, được không?" Tôi thở dài, siết nàng vào lòng, không buông tay nữa.
"......" Nàng không đáp, chỉ gật gật nhẹ.
"Ngủ đi. Ngủ dậy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn." Tôi vỗ vỗ vai nàng, dỗ dành.
Nỗi đau tập kích, cơn buồn ngủ bị đánh tan tát. Đồng hồ tíc tắc, tôi vẫn ôm nàng, nhìn khóe mắt ươn ướt đến đôi mày khẽ nhíu. Lòng tôi buốt, vì một người ngậm khổ không nói, vì một người không duy trì được gia đình, vì một người mang toàn bộ đau đớn lẳng lặng chịu đựng trong hoang vắng, cô đơn.
Tim chợt rộn ràng, nhìn gương mặt say ngủ trong lòng, hơi thở đều đều mang hương thơm ngọt ngào lùa lên cổ tôi. Muốn hôn nàng quá. Đấu tranh chốc lát, cuối cùng con tim thắng thế, phập phồng, nhướn người lên trước, hôn môi nàng, phiến môi lạnh giá, khô khốc như trái tim rỉ máu bên trong. Thì thầm vào tai nàng: "Vũ, tôi yêu em......"
Xin lỗi Vũ, tôi không có dũng khí nói ra lời này khi em thanh tỉnh. Vì tôi sợ một khi nói ra, ngay tức khắc sẽ hoàn toàn mất em. Thật có lỗi đã trộm hôn em khi em ngủ say. Tôi tham lam quá mà, phải không em?
Dược tính phát tác, giấc ngủ kéo tới, một đêm không mộng mị, vẫn ôm Vũ, không chịu buông tay.

Ngày hôm sau, lúc mở mắt ra, Vũ vẫn đang an giấc. Nhìn đồng hồ, trời hãy còn sớm. Tôi không thuộc tuýp người có giấc ngủ dài, nếu không uống thuốc, có lẽ đêm qua tôi đã ôm Vũ thức trắng. Ngủ một giấc, cơ thể khỏe khoắn hơn nhiều, hình như hết sốt rồi, không khỏi cảm thán một chút: tuổi trẻ thật dẻo dai, bệnh dù nặng cỡ nào, ngủ một giấc là ổn. Cũng có lẽ vì Vũ ở cạnh, cơ thể tự nhiên thả lỏng nên giấc ngủ mới được yên bình thế này.
Định ra ngoài mua chút điểm tâm cho nàng, đứng dậy chuẩn bị, giúp nàng bỏ tay vào chăn thì liếc thấy vết bầm trên đó. Nhìn vết bầm thâm tím kia, tôi vừa giận vừa xót. Xót chính là, hôm qua Vũ không cho xem cổ tay vì sợ kéo tay áo lên tôi sẽ nhìn thấy? Đấy là lý do Vũ cố tình chọn áo ngủ dài tay? Đấy là lý do Vũ khóc rằng khi ở cạnh hắn nàng thấy sợ hãi? Giận chính là, hắn không phải yêu Vũ ư? Sao hắn có thể xuống tay với người phụ nữ mà mình yêu quý?