Nếu đã nhận cuộc gọi, vậy dù sao cũng phải ú ớ vài câu. Chỉ là trước kia tôi đã từng chạm mặt hắn, chắc hẳn hắn có ấn tượng với giọng nói của tôi, thế lát nữa tôi phải nói làm sao? Thôi kệ, ghe tới đầu cầu tự nhiên thẳng (1)......
"A lô? A lô? Sao không lên tiếng?" Đầu dây bên kia luôn miệng hỏi suốt.
"A lô? Chào anh, xin hỏi anh là ai?" Tôi bước nhanh ra ngoài, giả bộ không biết ai gọi tới.
"......" Hắn không đáp lại, có lẽ nghe được giọng không phải của vợ nên có chút bất ngờ? Hay là nghe giọng tôi đâm thấy quen quen?
Lát sau, hắn hỏi:
"Đây là điện thoại của Hà Vũ phải không?"
"Đúng rồi. Bây giờ cô không tiện nhận điện thoại. Xin hỏi anh là ai?" Tôi cũng bái phục tài diễn của tôi. Rõ ràng biết kẻ gọi điện là tên đang bị tôi rủa n lần nhưng vẫn ra vẻ ta đây không biết.
"Ừm, tôi là chồng của cô ấy. Cô? Em là học trò của Vũ?" Gã hỏi. Nói thật, tôi không thích gã gọi Vũ này Vũ nọ, xưng hô thân mật thấy ớn.
"Ờm, phải. Cô vừa sinh xong, một tiểu cô nương, rất đáng yêu." Tôi hờ hững nói, không muốn cho đối phương nghe ra cảm thụ trong lòng.
Vốn dĩ tôi không muốn báo cho gã biết Vũ đã sinh, nhưng gã dù sao cũng là ba của đứa nhỏ, tôi không có quyền giấu diếm! Huống hồ bây giờ người Vũ cần nhất không phải tôi, mà là thằng cha cực kỳ vô trách nhiệm phía đầu dây bên kia, cái người chỉ biết làm cho cho mình mà bỏ mặc vợ mình.
"Thật sao? Ha ha......" Loa nghe truyền đến tiếng cười, nghe có vẻ cao hứng. Tôi chợt không hiểu, nếu gã quan tâm vợ mình, con của mình, vậy đến tột cùng có cái gì quan trọng đến thế? Quan trọng đến mức có thể khiến hắn để Vũ một mình? Trong lòng bất bình dùm Vũ, hắn không xứng có được Vũ, không xứng có được cô gái tốt đẹp như vầy.
"......" Tôi không lên tiếng. Nghe tiếng cười trong điện thoại, lòng tôi ngũ vị đánh nhau, tất cả trộn thành một thứ mất hết mùi vị. Mũi cay cay. Bỗng dưng muốn khóc. Là tôi không tốt, tôi đã mang bảo bối yêu dấu nhất của mình tiễn cho người ta......
Có lẽ gã đàn ông này cũng yêu Vũ, nhưng tuyệt đối không yêu sâu đậm như tôi. Chí ít tôi sẽ không bắt cá hai tay, sẽ không khiến Vũ vì thế mà đau lòng rơi lệ. Chí ít tôi sẽ không khiến nàng gánh áp lực mang thai trước khi cưới nàng về nhà. Chí ít tôi sẽ không bỏ mặc nàng những lúc nàng cần tôi, tôi sẽ không để nàng cô đơn trước khi nàng sinh nở.
"Vũ hiện tại có khỏe không?" Gã cười xong, mở miệng hỏi.
"Ờm, đang ngủ trên giường, vẫn chưa tỉnh!" Cố ý nhấn mạnh ba từ "vẫn chưa tỉnh", tôi nghĩ nếu gã còn biết mình là một thằng chồng thì tốt nhất nên quẳng công việc sang một bên và chạy gấp tới đây. Vợ sinh con, hắn không kề bên, vậy ít nhất sau khi nàng tỉnh lại, người nàng nhìn thấy đầu tiên phải là hắn! Tôi muốn chăm sóc Vũ, muốn người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh dậy là tôi, nhưng tôi biết bây giờ người Vũ cần là hắn, không phải tôi.
"Vậy à?" Dường như hắn đang lưỡng lự có nên gác lại công việc hay không?
"......" Tôi đợi hắn trả lời. Tôi thật sự không ưa nổi thằng cha này. Rất rất không ưa nhưng không thể nổi cáu. Bởi vì hắn là chồng của Vũ, đây là sự thật không thể thay đổi.
"Bạn học, phải xưng hô với em thế nào?" Hắn đạo mạo hỏi.
"Ờm, tôi tên Thẩm Hi." Tôi trả lời. Lần trước họp mặt, hắn đã biết tên tôi, làm luật sư ắt hẳn trí nhớ tốt lắm nhỉ? Không phải hắn đang liên hệ người nghe điện thoại với Thẩm Hi lần trước đấy chứ?
"......" Đối phương lại không lên tiếng, hắn đang nghĩ cái gì? Qua một hồi lâu, hắn mới nói thêm: "Bạn học Tiểu Thẩm, bây giờ tôi đang bề bộn nhiều việc, có lẽ tạm thời không về được. Phiền em ở lâu một chút? Chờ tôi đến em lại đi?"
"Được thôi!" Từ trong lời nói của hắn, tôi cảm giác được hắn muốn gặp tôi nói chuyện gì đó. Nói gì ư? Tám chục phần trăm là giải thích quan hệ giữa hắn và chị Nhã? Mặc xác hắn, mấy vụ đó tôi không quan tâm. Cái tôi quan tâm là người đang say ngủ trên giường bệnh kia......
Cúp máy. Tôi nhanh chân trở về cạnh Vũ, im lặng ngồi một bên. Tôi đang hỏi chính mình, lúc ấy nói với Vũ đứa bé cần một gia đình rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu tôi không nói như thế, bây giờ Vũ sẽ ra sao? Tôi sẽ giống như bây giờ, ngồi tự trách mình, suy nghĩ hàng loạt chữ "nếu" viết cho nàng ư?
Người ta thường nói, một người phụ nữ bằng lòng sinh con dưỡng cái cho một người đàn ông, nghĩa là người phụ nữ ấy phải yêu người đàn ông đó. Nói như vậy, Vũ nhất định yêu hắn. Tôi biết Vũ cần một gia đình, đứa bé cũng cần một gia đình. Nhưng mà, gã đó được coi là chồng sao?
Băn khoăn nhìn người đối diện, bất tri bất giác trời đã tối. Đèn đường bật sáng. Đêm hè thanh lãnh, nhưng tôi lại hoàn toàn không cảm thấy vì đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn......
"Hi......" Vũ mở mắt, khẽ gọi tên tôi.
"Hả?" Tôi nghe tiếng Vũ, lập tức hồi thần, nhích người sát vào Vũ một chút, dùng thanh âm nuông chiều nhất, hỏi: "Làm sao? Dậy rồi hả? Ngủ đủ chưa? Đói bụng không?" Tôi hỏi không ngừng hết cái nọ tới cái kia.
"Ngủ đủ rồi......" Vũ nói xong, định ngồi dậy. Tôi vội giúp nàng đem cái gối chêm sau lưng cho thoải mái.
Tôi nghĩ Vũ vui khi tỉnh lại trông thấy tôi, nhưng trong mắt nàng vẫn toát ra một chút sầu não và thất vọng. Tỉnh lại không thấy chồng mình chắc là buồn lắm phải không?
"Chị, vừa rồi hắn gọi tới. Thấy chị đang ngon giấc nên không đánh thức chị. Em nói với hắn chị sinh rồi. Hắn rất vui, cười không ngừng. Còn hỏi chị có khỏe không? Em bé có khỏe không?" Tôi cười nhìn nàng, hi vọng nói như thế sẽ làm tâm tình nàng thoáng đãng hơn. Vũ, em lúc nào cũng giấu tình cảm của mình trong lòng, có đau cũng không nói ra. Em là vậy đấy, nhìn thì kiên cường, chứ thực chất cực kỳ yếu đuối.
"......" Vũ không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi.
"......" Tôi muốn nói với nàng hắn định làm xong việc mới tới thăm nàng. Nhưng tôi thật sự không nói nên lời. Nói ra, nghe tàn nhẫn lắm.
"Hi, cám ơn em! Cám ơn em đã ở bên chị......" Vũ thì thào, đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi không biết giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ cái gì?
——————————
Chú thích: