Vì Em Mà Sống

Chương 27




Mấy ngày tiếp theo, tôi không ngủ lại nhà Vũ nữa, chỉ là mỗi hôm, đúng 10 giờ, tôi sẽ gửi cho nàng một tin nhắn, giục nàng mau đi ngủ. Có lẽ sẽ có một ngày, ngay cả một mẩu tin tôi cũng không còn gửi cho nàng, điều ấy không có nghĩa tôi không còn thương nàng. Tôi biết lòng nàng đã quyết định, tôi chỉ còn đợi chờ cái ngày trên ngón áp út của nàng đeo chiếc nhẫn bạc, đến lúc đó, tôi sẽ không gửi tin nhắn cho nàng nữa. Không phù hợp.
Cuối cùng, chiếc nhẫn đã xuất hiện. Tôi nhìn nàng, mang theo sự chúc phúc tràn đầy chân thành, mỉm cười.
Như thường lệ, sau bữa trưa, A Văn kéo tôi đến sân thể dục, nhỏ nói muốn chạy vài vòng. Còn tôi thì nằm trên bãi cỏ, nhìn đám mây giăng trên bầu trời, nghĩ đến lời hứa trong lòng của tôi dành cho Vũ. Lạ lùng là, Vũ kết hôn, nhưng tôi không thấy thương tâm, không khóc, thậm chí không có một chút đau lòng, chỉ bình thản tiếp nhận sự thật. Tôi nghĩ hẳn là nàng sẽ hạnh phúc. Trước kia tôi đã nói, tôi hi vọng, tôi chỉ hi vọng Vũ có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không phải của tôi cho nàng.
Tôi chăm đọc sách hơn bình thường, bắt đầu dùng nhiều thời gian học bài và làm công ở xưởng sửa xe hơn. Rất ít ngủ. Chỉ đến khi chịu hết nổi mới ghé lên bàn chợp mắt một lát. Đương nhiên tôi vẫn cúp tiết như cũ, chạy đến dãy lầu đối diện, lặng lẽ ngồi dưới sàn đá ngắm Vũ đứng lớp. Nàng mang thai, trở nên hết sức dịu dàng, ánh mắt nhìn học trò có thêm chút gì đó. Đó là gì nhỉ? Là tình thương của mẹ ư?
Tiết Vũ dạy, tôi vẫn là nhân vật "hot" nhất lớp. Tôi đem toàn lực biến không khí phòng học sinh động hẳn lên, nhìn mọi người vui cười trêu ghẹo, rồi lại an tĩnh, tập trung vào bài giảng. Ngẩng đầu nhìn Vũ, ánh mắt nàng nhìn tôi vẫn là sự trìu mến ấy. Tôi cũng đáp lại nàng bằng bộ mặt quỷ xảo trá. Trong phim truyền hình thường chiếu phân đoạn người mình yêu làm vợ người khác, nhân vật nam chính phần lớn là cam chịu, rồi trở nên điên khùng. Bây giờ nghĩ lại, tình tiết đó thấy không chân thực. Nếu bạn yêu cô ấy, như vậy bạn tuyệt đối sẽ không đành lòng để cô ấy chứng kiến nỗi đau của mình. Bạn muốn cô ấy vui vẻ, chỉ khi cô ấy vui vẻ, bạn mới thấy thanh thản, vui mừng, cho dù niềm vui của bạn pha lẫn vị đắng chát.
Có đợt buổi tối ở xưởng xe, đang sửa máy, không hiểu sao đột nhiên nhớ Vũ da diết, nhớ đến khắc chế không được, tôi liền chạy đến trước nhà Vũ, ngồi dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên căn phòng không có ánh sáng. Vũ lập gia đình, chắc là đã dọn đi ở cùng gã đó rồi. Nàng nói nhà này là nàng thuê, có lẽ đã rút hợp đồng. Vậy tôi ngồi nơi này thì làm được gì đây? Nhớ nàng thì gọi cho nàng một cú? Cầm điện thoại trong tay, lần lựa, rốt cuộc không ấn xuống dãy số quen thuộc kia.
Đã lâu rồi Lý Bình không tìm tôi gây phiền phức nữa. Tôi đoán chuyện Trương Hổ tới gây sự lần trước có lẽ liên quan với nhỏ! Các bạn khác trong lớp, tôi đã gần như quen hết. Lúc tan học không có gì làm, thi thoảng tôi cũng nhập bọn hữu nghị một phen. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó? Thiếu những khi cùng Vũ chung một chỗ, nụ cười cất lên tự đáy lòng. Thiếu những khi cùng Vũ chung một chỗ, giấc ngủ yên ổn không chứa phiền muộn. Thiếu những khi cùng Vũ chung một chỗ, cuộc nói chuyện thì thầm vương lệ rơi.
Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã sắp thi cuối học kỳ. Kỳ thi cận kề làm cho cả lớp lo âu, giống như gặp phải đại dịch đau đầu. Trải qua mấy vòng ôn tập củng cố kiến thức của thầy cô, kỳ thi cuối kỳ đã đến. Chỗ ngồi xếp dựa theo thứ tự a, b, c. Lần thi trước tôi mang số 52 trong toàn trường, được sắp ở phòng số 1, bàn cuối lớp, gần cửa sổ. Vị trí này đẹp lắm, vì vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nguyên tảng mây to.
Môn thi đầu tiên là Ngữ văn. Cẩn thận làm xong phần nền móng cơ sở, đến phần viết văn, đọc lướt đề bài.
[ Cơ hội ]
Với dạng đề này, Vũ dạy phải viết theo hướng tích cực, có chí tiến thủ, phải thể hiện được tinh thần phấn chấn của thanh niên đương đại, trong bài làm không được thể hiện một tia cảm xúc tiêu cực. Đây là định hướng để làm bài thi, không thể lái khác đi.
Đã sớm nghĩ xong xuôi, lần này làm bài bất luận thế nào cũng phải viết, thế thì, viết thôi! Cầm bút lên, tôi định viết:
"Nếu kiếp trước ngoái đầu nhìn lại trăm ngàn lần chỉ để đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua, vậy kiếp này sau khi gặp thoáng qua, nhất định tôi sẽ lần theo mùi hương của em, tìm lại em, quyết không buông tay.
Nếu kiếp trước cầu nguyện ngàn vạn lần chỉ để đổi lấy kiếp này đối diện cười với nhau, vậy kiếp này sau khi đối diện cười với nhau, tôi nhất định sẽ ghi nhớ đôi mắt của em, tìm lại em, không rời không bỏ......."
Dạng câu tu từ này, tôi có thể viết rất nhiều, rất nhiều, 800 từ hẳn không thành vấn đề. Nhưng tôi biết, kiểu viết này Vũ sẽ không thích. Nàng thích người mạnh mẽ, có chí hướng. Nàng thích người có thể mang tiếng cười nói đến cho mọi người. Nàng thích người thẳng thắn, vô tư. Cho nên, tôi sẽ không viết lời văn như vậy, tôi sẽ làm theo mẫu người Vũ thích. Tĩnh tâm suy nghĩ lại, viết:
"Ngẩng đầu nhìn đám mây trên không trung, nàng bồng bềnh, phiêu đãng, không cố định, thích ứng mọi tình cảnh. Tuy nàng biết cuối cùng có một ngày mình sẽ biến thành hơi nước tiêu thất ở phàm trần, nhưng nàng không vì thế mà dừng bước. Bởi vì nàng biết mình có một cơ hội, cho dù là cơ hội một phần vạn, được hóa thành mưa rơi xuống nhân gian tưới mát trăm họ, hòa mình vào lòng đại dương bao la......
......
Tôi là một trong những đám mây đó, tôi quý trọng cơ hội một phần vạn trước mắt, mỗi một ngày nỗ lực cho một khoảnh khắc quý giá, vì tôi tin, trời cao biển rộng ở ngày mai. Tôi tin cái đẹp của đời chỉ đơn thuần tùy thuộc vào sắc màu rực rỡ của nó.
......"
Viết xong, ngẩng đầu nhìn đám mây ngoài cửa sổ, khẽ thở dài. Vũ ơi, Vũ, làm thế nào đây?
Đến khi thu tầm mắt cúi đầu xem lại bài, thoáng nhìn Vũ đứng ở phòng tuần tra trường thi, nàng đã mang thai 8 tháng. Chúng tôi thi xong có lẽ nàng cũng sắp sinh. Xa xa, tôi cười với nàng, nàng thấy tôi, cũng nhìn tôi mỉm cười. Rất nhiều thời điểm, phát hiện cả hai không cần nhiều lời, chỉ cần liếc nhau, tôi đã biết, nàng thật sự vui vẻ, dù chỉ vỏn vẹn là một nụ cười đáp lễ. Có thể khẳng định, lúc ấy nàng hạnh phúc dạt dào.