Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Thật có lỗi: tốc độ viết văn chậm dần đi, viết đến đây đột nhiên đau lòng.
Vũ nhéo tai tôi, cười nói: "Đồ ngốc, viết bài mà ra nông nổi này sao? Thương tâm gì nha?"
Tôi biết nàng cũng chỉ ra vẻ điềm tĩnh.
Vũ, xin em đừng rời bỏ tôi. Linh hồn yếu ớt của tôi không thể không có em!
***
Khóc xong, say xong, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Mua rượu, cái đạt được chỉ là tạm thời quên đi. Qua một đêm say, đầu đau sắp nứt ra cùng đôi mắt sưng húp.
Cô Quân cho tôi chìa khóa mở phòng nhạc. Cổ nói mỗi tuần có mấy tiết nhạc, cây đàn kia chừng như chỉ là vật trang trí. Cổ bảo tôi tận dụng thời gian sau giờ học luyện đàn thêm, nhân tiện nghĩ xem sẽ biểu diễn khúc nhạc gì trong ngày kỷ niệm thành lập trường.
Số lần trốn học tăng dần. Hễ không có gì làm là tôi chạy tới phòng nhạc đánh đàn, giãi bày chút cảm xúc còn lắng đọng trong tim. Bản 《 Sonate ánh trăng 》 của Beethoven là bài tôi đánh thường xuyên nhất, một khúc nhạc gần như bi thương, trôi dạt nỗi buồn man mác. Lúc nhỏ tôi hay đứng xa xa nhìn mẹ ngồi trước cây đàn, bà thường đắm chìm vào suy nghĩ khi đàn bản nhạc này, thậm chí quên đi sự tồn tại của tôi.
Tôi đem chuyện hôm qua nói với Đại Lực:
"Đại Lực, anh nói không sai, gã đàn ông đó không phải thứ tốt, hắn quả thật không thể cho ai được hạnh phúc."
Đại Lực ngừng tay, đứng lên, tỏ dấu hiệu muốn nói với tôi: "Nói sao? Có phải mày đã nhìn thấy hay nghe thấy cái gì không?" Nhìn vẻ mặt nôn nóng của hắn, tôi nghĩ hắn vẫn còn rất quan tâm chị Nhã kia.
"Chính mắt tôi thấy hắn ôm Vũ. Đại Lực, anh nói thế giới này có phải rất không công bằng hay không? Tại sao một cô gái tốt lại không được hạnh phúc? Tại sao không phải người khác mà cố tình lại là Vũ?" Tôi đau đớn, muốn biểu đạt nhưng không thể biểu đạt ra.
Tôi tín nhiệm Đại Lực cùng cực như cách hắn tín nhiệm tôi. Hắn biết chuyện tôi thích con gái, cũng biết tôi thích Vũ. Với tôi, Đại Lực giống như một người anh. Bình thường cãi cọ, thậm chí chơi trò bạo lực, nhưng chúng tôi đều mềm lòng, đều đọc được suy nghĩ của đối phương.
"Đại Lực, tôi muốn nhờ anh điều tra gã kia. Được không?" Tôi biết Đại Lực không tim không phổi này ở bên ngoài kết giao không ít bạn bè có máu mặt. Muốn nghe ngóng chút chuyện nhất định dễ như trở bàn tay.
"Ừ. Hi, chuyện này không cần mày nói, anh cũng sẽ điều tra." Sự thâm trầm trong mắt Đại Lực từ từ biến thành ánh sáng, giữa hai hàm răng lách ra một câu: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
Ánh mắt của Đại Lực khiến tôi có phần sợ hãi, tôi cảm nhận được sự thù hận trong lòng hắn. Hắn hận gã đàn ông đó chân đứng hai thuyền? Hay hận ông trời bất công để chị Nhã gặp người không tốt? Hay là hận chính mình ngày trước đánh mất dũng khí tiếp tục tình yêu, hận mình buông tay chị Nhã?
Đột nhiên tụt cảm hứng chơi đàn, muốn gặp Vũ quá, cho dù chỉ liếc một cái cũng tốt. Dừng khúc nhạc, phòng học khôi phục nguyên trạng, đóng cửa. Trong nháy mắt xoay người rời đi, dư quang lướt qua thân ảnh cuối phòng. Nhìn quen lắm. Là Vũ. Nàng đan tay trước ngực, đưa lưng về phía tôi, hai vai run rẩy. Nàng đang khóc ư? Nàng làm sao vậy?
"Hoa... Hoa..." Nàng ngồi dưới đất, vừa khóc vừa gọi tên một người. Nhớ rõ lần trước khi chị Nhã giới thiệu gã đàn ông kia, hình như tên là Hàn cái gì Hoa.
Cho tới bây giờ tôi chỉ thấy được nụ cười dịu dàng của nàng, không nghĩ rằng nước mắt của nàng, tiếng khóc của nàng từng chút một đập vào tim. Chẳng lẽ nàng đã biết bạn trai của mình phản bội lời thề non hẹn biển? Hay là trực giác nhạy bén của người phụ nữ nói cho nàng biết bạn trai của mình đã có niềm vui mới? Hay là nàng phát hiện trên cổ áo của hắn có sợi tóc không thuộc về mình?
Rất muốn tiến lên an ủi nàng, hỏi nàng tại sao phải khóc, nhưng cuối cùng không bước ra. Tôi nghĩ có lẽ nàng không muốn để người ta nhìn thấy một mặt ảm đạm yếu ớt của mình. Nếu không, nàng sẽ không chạy đến góc lầu sáu hẻo lánh, một mình khóc.
Trước kia cô Quân hay thúc giục tôi, bảo tôi báo cho cổ khúc nhạc biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Do dự mãi cũng không biết nên đàn bài gì. Bây giờ tôi đã biết. Nhìn bóng dáng Vũ, lòng đau như cắt, thật muốn vì nàng hát một bài. Lời an ủi nàng, tôi không thể cất thành tiếng, cho dù có nói, nàng cũng chưa chắc có thể đón nhận. Đã như vậy, thế thì hãy để âm nhạc nói hộ lòng tôi.
"Cô Thẩm Quân, trước buổi diễn, em có thể nói vài câu không?" Bấm đốt tay chờ đợi, ngày kỷ niệm thành lập trường rốt cuộc đã tới. Toàn bộ nhà hát EC, trong trong ngoài ngoài đều là người. Học sinh cấp sơ trung, cấp cao trung đã nhét đầy rạp.
"Hả? Nói cái gì?" Cô Quân hỏi, trêu ghẹo: "Không phải là mắng tục chửi thề đấy chứ?"
"Ha ha, không thể trả lời." Tôi dừng một chút, "Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không phải mấy lời phản xã hội, phản nhân loại, phản quốc gia, phản tổ chức đảng đâu. Đơn thuần chỉ là nói vài câu trong lòng."
"Hở? Phải không? Thẩm Hi à, em đừng làm hỏng việc của cô nha, người xem đông lắm đấy, cô kéo màn không kịp đâu!" Cô Quân hết sức không yên bụng, lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhìn tới nỗi tôi đổ mồ hôi.
"Yên tâm, yên tâm đi. Cô Thẩm Quân phải có lòng tin ở em." Tôi bộc lộ tinh thần đội cảm tử.
—
"Tiếp tục chương trình, mời thưởng thức tiết mục của lớp Cao I (3), bạn Thẩm Hi sẽ mang đến cho chúng ta khúc dương cầm 《 Khi tỉnh cơn mơ 》, mọi người hãy cho một tràng pháo tay..." MC nói xong, ra hiệu tôi lên sân khấu.
Đột nhiên căng thẳng khủng khiếp. Không phải tôi chưa từng đứng trước đám đông, chỉ vì khi nhìn xuống dưới, tôi tìm không được bóng dáng Vũ.
Thở dài, nói vào microphone: "Bài hát này tặng cho người nào đó khóc một mình ở lầu sáu. Thẩm Hi tôi hy vọng người ấy có thể mãi mãi vui vẻ, không đau buồn..." Tôi còn muốn nói nữa, vốn chuẩn bị nói rất nhiều thứ, muốn nói lâu một chút, nhưng vào lúc này, nói không nên lời.
Thôi thì để cho âm nhạc thay tôi an ủi em.
Tiếng đàn vang lên.
"Em nói em yêu người không nên yêu.
Tim em tràn đầy vết thương.
...
Phải biết rằng thương tâm luôn khó tránh khỏi.
Khi tỉnh cơn mơ.
Có những chuyện bây giờ em không cần hỏi.
Có những người mãi mãi không đáng để em chờ.
...."
Hát xong, đứng dậy nhìn xuống, tôi lại thấy Vũ ở một góc cách đó không xa nhạt nhòa nước mắt...
Không biết tại sao, tôi đã đứng trên sân khấu, ở trước mặt mọi người, nước mắt cũng lã chã tuôn rơi...
————————————————————————-
Hồi cao trung, Lương Tĩnh Như vẫn chưa debut. Bản 《 Khi tỉnh cơn mơ 》 tôi hát lúc ấy là của Trần Thục Hoa.
Năm 2007, trong đêm hội 《 Lý tính và cảm tính 》 của Lý Tông Thịnh, nghe nói Lương Tĩnh Như có tham dự hát vài bài.
Biết Vũ thích Lương Tĩnh Như, cố ý mua vé, lại cố ý không nói với nàng Lương Tĩnh Như sẽ xuất hiện với vai trò khách quý.
Không ai chú ý tới, trong đêm hội âm nhạc, mười ngón tay của chúng tôi lồng vào nhau, giao cảm.
Lý Tông Thịnh nói: "Cô bé nữ sinh nay đã trưởng thành rồi..."
Khi Lương Tĩnh Như bước ra sân khấu, tôi nhìn thấy sự xúc động trên mặt Vũ.
Ngày hội âm nhạc không giống ngày hội biểu diễn, tất cả đều rất cô đọng, bài hát vừa kết thúc, đa số chỉ ngồi vỗ tay.
Còn Vũ, lại hợp theo tiếng hét của các nữ sinh, kêu lên.
Tôi rõ ràng nghe được nàng kêu: "THẨM HI, EM YÊU HI..."
Cô nàng này mãi không biểu đạt tình cảm trong lòng, đúng lúc đó, lại ở trước mặt mấy chục ngàn người, lớn tiếng hô ra tình yêu của mình.
Đúng vậy, tôi nghe được, nàng đã gọi tên tôi.
Vũ, nếu có kiếp sau, xin hãy vẫn làm vợ của tôi...