Vì Em Mà Sống

Chương 125: Quyển 2 - Chương 56: Tranh ghép hình "Dream house"




Tôi phải thừa nhận, tôi nghiện nặng mấy trò trẻ thơ. Tôi thích xem phim hoạt hình. 《 Thám tử lừng danh Conan 》 bản TV, bản điện ảnh, bản đặc biệt, tổng cộng xấp xỉ 600 tập, tôi đều không bỏ sót tập nào hết. Tôi mua online một cục Rubik, mỗi khi rảnh rỗi sẽ lôi ra xoay vài vòng giải trí, mãi đến khi mò được mánh thì bỏ xó không hứng thú nữa. Tôi thích thỏ Bugs Bunny và khỉ Hip-hop, chỉ cần trên phố trông thấy mấy con thú nhồi bông to to, một là tôi đóng chân không chịu đi, hai là tôi sẽ quấn lấy Vũ đòi mua cho bằng được.

Trước khi bắt đầu viết lách, những ngày nghỉ cuối tuần, tôi luôn chúi mũi vô mấy hộp ghép tranh. Mua được mô hình mức độ khó, tôi sẽ tức tốc lao về nhà, ngồi trong phòng khách nhấm nháp trò chơi, nhoáng cái đã tiêu hết một ngày. Vũ không sao hiểu nổi vì điều gì tôi lại mê mẩn chúng đến thế, tiếp đó nàng cũng ngốc theo tôi, ngồi dưới sàn nhà, cùng tìm mảnh ghép. Mỗi lần như vậy, Quân giống như bị lãnh lạc. Nó thường xuyên chạy tới cạnh chúng tôi, làm vài hành động kỳ quái nhằm thu hút sự chú ý.
"Quân, con muốn chơi chung không?" Vũ ngẩng đầu, dịu dàng hỏi con nhóc đang chớp chớp mắt.
"Dạ." Hiển nhiên câu thăm dò của Vũ khiến Quân mừng rõ.
Tôi vừa định bảo nàng: "Nó còn bé quá, không phù hợp chơi trò này đâu."
Chưa kịp phát biểu, nàng đã nhẹ nhàng đón đầu:
"Thế, chúng ta giúp Tiện Tiện mở hộp ghép tranh ra ha?"
"Dạ." Quân vui vẻ đáp.
Vũ vừa phân mảnh ghép với Quân, vừa hỏi tôi:
"Hi ơi, hôm nay là hình gì vậy?"
"Dream house, ngôi nhà mơ ước của Hi." Tôi cao hứng nói. Mặc dù không thể dõng dạc trước mặt con trẻ: "Cùng hai mẹ con ghép bức tranh ngôi nhà mơ ước mới là giấc mộng của Hi." nhưng tôi nghĩ có lẽ Vũ cũng đoán được tâm tư của tôi, vì lúc ấy nàng nhìn tôi cười tươi tắn vô cùng.
Hai đứa trẻ lớn, thêm một đứa trẻ nhỏ, ba cái đầu chụm lại nằm sấp trên sàn chắp chắp ghép ghép, càng ghép càng năng nổ. Dõi theo từng khớp nối khắng khít của bức tranh ngôi nhà trong mơ sắp hoàn thành, lòng tôi phấn khích đến không tưởng. Bữa trưa và bữa tối đều được "giải quyết" ngay trên sàn.
Đợi đến mảnh ghép cuối cùng nằm vào đúng chỗ của nó, trời cũng gần nửa đêm. Quân sớm đã bị Vũ kéo đi ngủ. Ngắm nghía bức tranh trên sàn, tôi đặc biệt có cảm giác đạt được thành tựu. Vũ dỗ Quân ngủ xong, nàng vẫn yên lặng ngồi một bên xem tôi ghép tiếp. Ghép hoàn chỉnh, Vũ thích thú lắm, nàng nhích lại gần tôi, nói:
"Đồ ngốc, rốt cuộc đã ghép xong rồi. Thấy Hi ghép chăm chú quá, em không nỡ cắt ngang bắt Hi đi ngủ."
"Hì hì..." Tôi cười ngớ ngẩn với nàng một chốc, sau đó hồi thần, tách một mảnh ghép ở trung tâm bức tranh đưa cho nàng: "Tặng em nè, mảnh này là của em."
Vũ tiếp nhận mảnh ghép. Ban đầu nàng có chút thắc mắc. Nhìn nhau giây lát, nàng liền mỉm cười, sáng tỏ:
"Được. Sau này, Hi phải đối xử tốt với em đó, không được ăn hiếp em."
Tôi hiểu, thực tế, tôi đối xử không tốt với Vũ, suốt ngày toàn gây chuyện cho nàng, hung dữ với nàng. Nhưng nghe nàng nói như vậy, tôi vẫn không nhịn được hỏi:
"Hi đối xử không tốt với em sao?"
Vũ bĩu môi, hỏi ngược lại:
"Tốt ư? Tốt chỗ nào, sao em không phát hiện nhỉ?"
"......" Câu hỏi nửa thật nửa đùa của nàng khiến tôi hoang mang, bất giác có phần áy náy.
"Đồ ngốc..."

Ngày hôm sau, Quân thức dậy rất sớm. Lúc tôi với Vũ còn ôm nhau ngủ trên giường, chợt nghe con bé ré um lên trong phòng khách. Tôi giật mình bật dậy chạy ra thì thấy nó đang bò dưới đất tìm cái gì đó. Tôi bèn ngồi xổm xuống hỏi:
"Quân, con sao vậy? Đang tìm cái gì?"
"Tiện Tiện, chỗ này thiếu một mảnh. Lạc đâu mất rồi?" Quân trỏ trỏ bức tranh khuyết, sau đó tiếp tục bò dưới sàn tìm.
"... Ờ, cái đó, Quân à, không cần tìm nữa, bức tranh này chính là bị thiếu một mảnh."
"Tại sao ạ?" Quân ngừng lại, đứng dậy hỏi tôi.
"Ngôi nhà mơ ước chính là không cần hoàn mỹ, nó khuyết đi một mảnh vì muốn để chúng ta bù đắp vào..." Tôi đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nhưng bản thân cũng thật sự không hiểu rốt cuộc mình muốn nói điều gì.
Lúc tôi đang nghiền ngẫm lời mình vừa thốt, bà xã đã đến cạnh bên. Không biết nàng đã thức tự bao giờ, cũng không biết nàng đã ra đây tự bao giờ, nhưng tôi biết nàng đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa tôi với Quân, bởi vì giờ phút này nụ cười nhu mì trong mắt nàng mang theo nhiều hạt lệ quang lóng lánh.
Thừa cơ Quân đi rửa mặt, tôi rủ rỉ với Vũ:
"Vũ nè, em nhất thiết phải giấu kỹ mảnh ghép kia nha, không được để Quân phát giác."
"Sao thế?"
"Con nít và người yêu giống nhau, hoặc là không gạt, muốn gạt, phải gạt cả đời. Vừa rồi Hi đã gạt nó thoạt tiên bộ tranh ghép bị khuyết. Lỡ xạo, phải xạo có trình độ chứ."
"Xì!" Vũ nguýt tôi một cái, thì thầm: "Nào là con nít với người yêu, hoặc là không gạt, muốn gạt, phải gạt cả đời. Trùm ghê ha."
"Vốn là vậy mà, Vũ, em nói Hi kết luận có sai không?"
Tôi hí hửng muốn nghe nàng khen vài câu, nhưng nàng lại lật ngược tình cảnh:
"Vậy, Hi có từng lừa gạt em không?"
"..." Tôi làm thinh, đoạn đánh trống lảng: "Quân rửa mặt gì lâu quá vậy? Để Hi đi xem xem."
Tôi mới chuồn đi toilet, Vũ đã bất mãn than thở:
"Thẩm Hi!...... Hi là đồ trứng ung, đồ lừa đảo!"
"......" Đi vài bước, tôi đột nhiên ngoảnh đầu đối đáp nàng: "Vũ, "em cố tình đó". Em còn nhớ những lời này không?"
"... Nhớ cái gì mà nhớ?"

Bức tranh ghép "Dream house" nọ được đóng khung treo lên vị trí dễ nhìn nhất trong phòng khách. Đương nhiên bức tranh vẫn khuyết một mảnh. Mảnh ghép ấy không biết Vũ đã cất nơi đâu, đã nhiều lần tôi lén tìm cũng không thấy tung tích.