Vì Em Mà Sống

Chương 120: Quyển 2 - Chương 51: Tổ ấm của Đại Lục




Sau khi trở về, tôi đề cập với Vũ chuyện ghé thăm gia đình Đại Lực. Nàng thoáng nhìn tôi, rồi thản nhiên đáp: "Được."
Tôi không tài nào từ giọng điệu của nàng đoán ra suy nghĩ và cảm nhận trong thâm tâm nàng. Song, lòng tôi cũng chẳng thanh thỏa, mà có phần tự trách bản thân không nên để Vũ và Nhã chạm mặt nhau. Suy cho cùng...
"Hi sao vậy?" Vũ gọi tên tôi.
"Vũ, Hi xin lỗi, Hi không nên để em và Nhã gặp lại nhau."
"Đồ ngốc, chuyện quá khứ đã là quá khứ. Không phải Hi nói Đại Lực mời nhà mình sang chơi sao? Chắc hẳn Nhã đã quên, còn em? Có gì đáng để em bận tâm chứ? Hi nói đúng không?"
"......" Phải, có lẽ chỉ mình tôi tự vướng mắc trong cái vòng luẩn quẩn mà thôi.
***
Trên đường đến nhà Đại Lực, bé Quân tung tăng đi trước, tôi cùng Vũ chậm rãi sánh bước phía sau. Vừa đi, tôi vừa đem chuyện ngày xưa của Đại Lực với Nhã tường thuật cho nàng nghe.
Cá tính của Nhã và Vũ có đôi chỗ giống nhau, chẳng qua cũng không phải hoàn toàn giống. Nhã thích mạnh miệng kiểu "anh hùng rơm", điểm này tôi cũng có. Còn Vũ lại là tuýp đem tâm sự giấu trong lòng, làm cho người ta không sao nhìn thấu, mẫu cá tính có khổ cũng không nói. Bấy lâu nay, nếu không phải tôi mày mò nghiên cứu, nhất định phải hỏi cho ra lẽ, có lẽ ngay cả phàn nàn nàng cũng không có chăng?
Kể xong câu chuyện, tôi bất giác có chút cảm khái:
"Vũ, Hi thấy chuyện của Đại Lực và Nhã bách chuyển thiên hồi, có thể viết thành tiểu thuyết nha."
"Đời người như một vở kịch, ai từng trải qua đều có thể viết thành tiểu thuyết."
"...... Sâu xa ghê ta. Vũ, Hi thấy hay là Hi theo em về học lại mấy năm cao trung nghen?"
"Mơ đi, học sinh bây giờ tiêu chuẩn cao lắm, cỡ Hi, em đoán chắc phải bắt đầu lại từ sơ trung."
Nghe xong câu trả lời của nàng, tự dưng tôi hơi tức ngực, bèn ôm ngực hỏi:
"Vũ, em đang đả kích Hi đấy hả?"
"Hai người có thể đi nhanh hơn một chút không? Đừng lề mề nữa..." Quân ở phía trước kêu ca om sòm, con bé hai tay chống nạnh giống như tiểu đại nhân ngó chúng tôi với vẻ mặt không hài lòng.
"Vũ, Hoàng Thượng truyền triệu kìa, mình mau lại nhận lâm hạnh đi."
"Hi! Hi nói cái gì! Nói bậy nói bạ nè!" Vũ hung hãn bóp cổ tôi. Tôi bị ăn đòn, chưa kịp la làng thì nàng đã nhanh chân chạy đến cạnh bé Quân, kéo bàn tay nhỏ bé của nó, nói: "Quân, chúng ta đi thôi, mặc kệ con khỉ kia đi."
Trông hai mẹ con dung dăng dung dẻ đi trước, tôi cũng hoan hỉ theo. Tôi đứng tại chỗ chờ hai mẹ con ngoảnh lại. Quả nhiên chỉ chốc sau, Vũ quay đầu réo tôi:
"Hi, còn không mau dẫn đường."
Bà xã vừa gọi, tôi lập tức chạy ù tới, và rất ư là lên mặt nói:
"Không biết đường còn đi nhanh nhỉ?"
Vũ hậm hực liếc tôi, bụng tôi lập tức hú một tiếng nắng hạn gặp mưa rào, vội hát nghêu ngao rồi co chân đào tẩu.
***
Đến nhà Đại Lực, tôi với Vũ biến thành hai vị khách bị bỏ rơi. Đại Lực thậm chí lơ luôn sự tồn tại của chúng tôi, trực tiếp bay lại ẵm bé Quân cưng nựng như bảo bối:
"Tử Quân, nào, mau tới đây giúp cậu xem xem mợ mang em trai hay là em gái?"
Quân không quen bị người khác ẵm quá lâu, sau khi con bé quẫy khỏi màn ẵm bồng của Đại Lực, nó nghiêng đầu nói:
"Em trai."
"Gì? Không thể nào, xem lại xem, có phải là em gái không?" Đại Lực không tin, yêu cầu lần nữa.
Quân vẫn nghiêng cái đầu của nó, thần thái hết sức oai phong, dõng dạc tuyên bố:
"Em trai."
"Hê, nè Đại Lực, nhà người ta đều mong sinh con trai, sao anh lại khăng khăng đòi con gái?" Vẻ mặt xoắn xuýt của Đại Lực làm tôi thấy buồn cười.
"Ậy, con trai hay con gái đều như nhau. Chỉ là anh muốn sinh con gái, con gái giống Nhã mới tốt." Nghe Đại Lực nói như vậy, Nhã cảm động nắm tay hắn.
Tôi với Vũ cùng nhìn nhau cười. Chứng kiến gia đình họ hạnh phúc, chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc lây. Đột nhiên Vũ nhớ lại trò bỡn cợt của tôi, nàng hứ một tiếng rồi lách qua tôi bỏ vào buồng trong.
Tôi và Đại Lực ngồi trong phòng khách buôn chuyện phiếm, chợt hắn hộc ra một câu:
"Hi nè, mày phải cực kỳ cực kỳ quý trọng Vũ đấy nhé. Người ta yêu mày, chờ mày, trả giá vì mày nhiều lắm đó."
Đại Lực tự nhiên cảm tính, tôi cũng cảm tính theo. Tôi gật đầu nói:
"......Ừ, tôi biết."
"Mày ngẫm lại coi, nếu Vũ không thương mày, hồi xưa dựa vào cái gì cổ chịu ở chung với mày. Mày tưởng ai thèm cái ổ chó nhà mày chắc?"
"Rồi, tôi biết rồi, anh đừng nói nữa mà." Chẳng biết lão Đại Lực này hôm nay bị sao nữa, hắn toàn nói mấy chuyện khiến tôi bùi ngùi thôi. Hắn mới nói vài câu, mắt tôi đã hoe hoe đỏ. Tôi lật đật đứng dậy ra ban công hóng gió.
Vũ từ buồng trong bước ra, đúng lúc bắt gặp cặp mắt đỏ hoe cùng nét mặt thương cảm của tôi, nàng vội hỏi:
"Hi làm sao vậy?"
Thấy tôi không đáp, nàng lập tức xoay sang hỏi Đại Lực:
"Đại Lực, hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Dào, có gì đâu, anh đe nó đừng ăn hiếp em nữa." Đại Lực đứng dậy giải thích với Vũ.
"......" Lời hắn nói, đừng bảo là Vũ mờ mịt, tôi cũng chẳng hiểu nổi đầu cua tai nheo.
Đại Lực thấy tôi với Vũ nhìn hắn khó hiểu, hắn ngược lại có chút lúng túng:
"Không phải hai đứa giận nhau hả? Mới vừa rồi hai đứa không thèm nói chuyện với nhau còn gì?"
"...... Không ngờ chỉ vì như thế mà anh quở tôi suốt nửa buổi cơ đấy?" Tôi túm được cơ hội báo thù, có phần bất bình, tức tối nói: "Đại Lực, anh chưa từng nghe câu đánh là thương, mắng là yêu hả? Tôi với Vũ cãi lẫy xúc tiến tình cảm. Anh không tin ư?"
"Gì? Không giận nhau thiệt à? Thế nãy giờ làm anh mày lo công cốc sao?" Đại Lực xị mặt, khiếu nại.
Tôi đảo mắt, bắt đầu chuyển qua dọa dẫm hắn:
"Cái gì gọi là công cốc? Tôi bị anh quở thê thảm đây này. Không được, tôi phải đi méc Nhã, kêu cổ trộn mè cũ với thóc thối cho anh lựa!"
"Ấy ấy, Hi, mày tính lấy mạng của anh mày hả?"
"Muahahahaha..."