Vì Em Mà Sống

Chương 102: Quyển 2 - Chương 33: Tựa như cảnh trong mơ




Về tới nhà, tôi không ngừng chửi mình dối trá. Ngẫm lại đằng nào cũng là đồ đạo đức giả. Rõ ràng bản thân ghét cay ghét đắng lão già kia, vậy mà còn biếu quà cho lão. Nhưng nghĩ đến Vũ, nghĩ đến có thể cùng đón sinh nhật với nàng, đạo đức giả kể vẫn đáng. Tôi ì ra sofa, vừa lên mạng, vừa đợi bà xã đại nhân xuất hiện. Trong đầu mường tượng suốt vẻ mặt sau khi nàng biết tôi có thể cùng nàng đi nông trại. Nhất định là kiểu bĩu môi tỏ vẻ chẳng quan tâm, khóe miệng lại không nhịn được cong lên, tiếp đó sẽ cho tôi một nụ cười ngọt như đường phèn.

"Hi, hôm nay Hi đã giở mánh lới gì thế?" Tiến vào cửa, Vũ vừa ở huyền quan đổi dép, vừa réo vào buồng trong với tôi.
"Hi nào có? Oan uổng nha, đại nhân. Hi thật sự oan chết nha, so với Đậu Nga còn oan hơn, Bao đại nhân ở đâu?" Nghe giọng Vũ, tôi chạy vèo ra trước mặt nàng, kêu oan.
"Nè cưng, khôn hồn khai mau. Cưng cũng biết chính sách của nhà nước rồi đấy, thật thà được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị." Tôi chưng hửng, từ trước tới giờ đều là nàng bị tôi ghẹo tới điêu đứng, hôm nay sao lại ngược ngạo thế này?
"Ối dào, kỳ thật cũng không có gì, mấy vụ này vung tiền là êm đẹp liền. Cúng tí đồ cho lão Hoàng, sau đó nói bóng gió Hi muốn trải nghiệm lại cuộc sống học sinh. Lão tức thì chủ động cho Hi đi nông trại, hơn nữa còn đề nghị Hi đi theo em. Khà khà..."
"À, thì ra Hi đã hối lộ chủ nhiệm sao?" Vũ đổi dép xong, đi vào phòng khách ngồi xuống sofa, sau đó ngoái đầu cười hỏi tôi.
Thấy tâm trạng của nàng vô cùng tốt, tôi cũng cao hứng lây, ngồi xuống bên nàng:
"Ừa. Hi chẳng những phải hối lộ lão, còn phải hối lộ em!"
"Hối lộ em làm gì?"
"Hi sợ đến lúc đó em chỉ lo chăm chút lũ học trò mà bỏ mặc Hi. Vũ nè, Hi phát hiện em sủng học trò lắm nhé. Lâu rồi em không sủng Hi như vậy." Ôm eo nàng, đung đưa vô lại.
"Hi làm như Hi còn là con nít ấy? Sủng Hi? Hừ, ngồi đấy mà mơ." Bị Vũ phết mũi phê bình, tôi bỗng nhận thấy dường như mình đã thật sự trưởng thành.
"Rồi rồi, vậy đến lượt Hi sủng em? Đến lượt Hi săn sóc em nha?"
"Ai thèm Hi sủng? Hi xem, cả nấu cơm Hi cũng không biết, còn săn sóc em? Bốc phét."
"Vũ, em...... em đang đả kích Hi ư? Tâm hồn mỏng manh yếu ớt nhỏ bé của Hi bị em tàn nhẫn giày xéo rồi." Tôi ôm ngực, giả bộ thụ thương, oán thán.
Cứ thế tôi một câu, nàng một câu cười đùa một hồi. Đột nhiên hai đứa đều im lặng. Đối diện nhau thật lâu, nàng gắt gao ôm lấy tôi:
"Hi ơi, tất cả không giống thật, tựa như cảnh trong mơ." Tôi biết nàng đang nói gì, chúng tôi trong khổ có ngọt, vượt thác lội ghềnh đi đến hiện tại, cuối cùng đã chạm được hạnh phúc.
Tôi vòng tay ôm chặt nàng, bảo:
"Đồ ngốc, chính vì cảm nhận được hạnh phúc cho nên mới ngỡ tựa như cảnh trong mơ."
Ở trước mặt người mình yêu, nếu tâm ý tương thông, thật ra không cần nhiều lời. Mỗi một cái ôm, mỗi một ánh mắt, mỗi một nét mặt, nàng đã hiểu. Vũ là mẫu người nhạy cảm, tôi biết nàng luôn lo lắng một ngày nào đó sẽ vuột mất cái hạnh phúc có được không dễ dàng này. Tôi cũng không thể đoán trước tương lai, không thể nói với nàng hai đứa về sau sẽ ra sao, tôi chỉ có thể siết chặt nàng trong lòng để bày tỏ trái tim của mình.
"Hi, nhẫn đâu? Không đeo sao?" Lúc ăn cơm, Vũ chú ý tới chiếc nhẫn biến mất trên tay tôi, nàng bất an lên tiếng.
"Ở trong này nà, hôm nay Hi phải lên trường một chuyến mà." Tôi kéo sợi dây đỏ từ trong cổ áo ra, hí hửng huơ huơ khoe với nàng.
Mỗi lần lên trường, tôi y như đi làm đặc vụ, phải giấu kỹ đồng hồ và nhẫn. Chỉ e bị người ngoài phát giác chúng tôi là một đôi rồi gây khó dễ cho Vũ. Đồng hồ có thể tháo xuống cất ở nhà. Nhưng nhẫn thì không muốn để lại, bèn tìm sợi dây đỏ xỏ qua, đeo vào cổ, vậy mới an tâm.
"Hi, ngày đó không được mang quà vặt theo."
Vũ thình lình chuyển chủ đề, trong phút chốc tôi không kịp tiếp thu, ú ớ hỏi:
"Hả? Cái gì?"
"Đợt đi nông trại, Hi không được mang quà vặt, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến các bạn nhỏ. Người ta đi huấn luyện cực khổ, Hi thì một mình đi chơi." Vũ bắt gặp bộ dạng ngốc nghếch của tôi, muốn cười lại cố nhịn cười.
"Ờ, được rồi." Tôi vừa toan tính phải mua vài món chuẩn bị tiệc sinh nhật. Thương thay, ý tưởng mới nảy sinh đã bị Vũ bóp chết từ trong nôi.
Mặc dù đã hứa không mua, nhưng tôi vẫn lén đi siêu thị, khuân cả đống trở về. Trước bữa đi nông trại một ngày, thừa dịp Vũ lơ là, tôi hì hụi nhồi lấy nhồi để chúng vào ba lô, khoai tây chiên chiếm diện tích nhiều nhất. Khoai tây chiên Lay's Stax Original là món tôi ghiền nhất, đương nhiên cũng chính là "thực phẩm rác rưởi" trong miệng Vũ.
Nhưng cái ba lô căng phồng đã bán đứng tôi. Ngày hôm sau chuẩn bị cùng Vũ lên trường, vừa nhấc chân ra cửa đã bị nàng níu lại, tra hỏi:
"Hi, trong ba lô của Hi chứa cái gì nhiều dữ vậy?"
"Á? Có gì đâu? Hề hề, Vũ, tụi mình nhanh đi thôi, nếu không sẽ bị muộn đó. Đến muộn không tốt nha, đi nào." Nói xong, dắt tay Vũ sải bước qua cổng tiểu khu.
"... Bịp bợm..." Vũ quan sát điệu bộ của tôi, hiển nhiên đoán được trong ba lô của tôi chắc chắn ních rất nhiều quà vặt. Nàng ở cạnh tôi làu bàu câu than thở, xong không nói gì nữa.
Lát sau, nàng chợt mỉm cười, nắm thật chặt tay tôi, quay sang nói với tôi:
"Hi, em phát hiện thực sự không có cách nào bắt bí được Hi, Hi là người đến trị em sao?"
"Vi thần không dám." Tôi khép nép, vô tội nhìn nàng, chêm thêm: "Vũ, em mới là người đến trị Hi."
"Hừ, em trị Hi? Hổng dám đâu. Em muốn trị cũng trị không nổi. Em dặn Hi đừng mang quà vặt, Hi vẫn mang theo, đúng là không nghe lời."
"...... Hi chỉ nhìn không ăn, mang theo để Hi yên bụng thôi. Vác đi thế nào, vác về thế ấy, được chưa?"
Vũ ngó vẻ mặt tủi thân giống như cô dâu nhỏ tội nghiệp của tôi, nàng xì cười, ôm bụng ngặt nghẽo hơn nửa ngày.