Editor: shpdarn
Chu Tư Đồng vừa thấy Thẩm Tụng Viện gọi Thẩm Kỳ là anh, trong lòng cô lập tức có tính toán.
Dựa theo nguyên tác viết, Thẩm Kỳ có tiền, có thế, có quan hệ, ngay cả thị trưởng của thành phố A cũng phải nể anh ta vài phần mặt mũi, cho nên cô cảm thấy những chuyện cực kì khó đối với người bình thường đối với anh ta có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết.
Căn bản Chu Tư Đồng cũng không muốn dùng đến hạ sách này, nhưng mà hết cách rồi, liên quan ngày tháng sau này của cô và mẹ Đinh, cho nên chỉ đành mặt dày vậy.
Chợt nghe thấy người đàn ông trước mặt thong thả hỏi: "Xin hỏi Chu tiểu thư muốn như thế nào?"
Chu Tư Đồng cũng dứt khoát: "Hiện tại tôi đang học lớp tự nhiên, nhưng lại muốn chuyển đến lớp Xã hội. Nhưng chuyện này phải được hiệu trưởng đồng ý, mà tôi lại không gặp được hiệu trưởng. Anh có cách nào giúp tôi giải quyết vấn đề này không?"
Thẩm Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Chu Tư Đồng.
Ngay từ đầu anh cho rằng Chu Tư Đồng đại khái là muốn tiền hay gì đó, nhưng không nghĩ đến cô lại đưa ra một yêu cầu như vậy.
Chu Tư Đồng thấy anh rút ra một chiếc di động mỏng màu bạc, ngón tay thon dài lướt qua màn hình, sau đó đặt bên tai.
Một lát sau, Chu Tư Đồng nghe được giọng nói anh trầm thấp vang lên: "Chào ngài, Cục trưởng Tiền, tôi là Thẩm Kỳ."
Không biết cục trưởng Tiền nói gì, dù sao Chu Tư Đồng nghe được Thẩm Kỳ đang nói chuyện: "Là như thế này, cục trưởng Tiền, cấp ba XX, lớp 3.1 có một học sinh tên Chu Tư Đồng, cô ấy muốn chuyển lớp đến lớp Xã hội, xin hỏi việc này ngài có tiện chuyển lời đến hiệu trưởng trường XX không?"
Hình như bên kia đồng ý rồi, bởi vì Chu Tư Đồng nghe được Thẩm Kỳ đang nói: "Được. Vậy làm phiền ngài, để hôm nào tôi mời ngài bữa cơm."
Ngắt điện thoại, Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn Chu Tư Đồng, biểu tình trên mặt không một gợn sóng: "Ngày mai cô có thể đến trực tiếp đến lớp Xã hội báo danh."
Chu Tư Đồng:......
Tuy rằng ngay từ đầu cô đã biết vấn đề khó xử này của mình đối với Thẩm Kỳ mà nói thì chẳng là gì cả, nhưng thật sự tự mình tai nghe mắt thấy hắn cứ như vậy gọi một cuộc điện thoại, nói hai ba câu là đã giải quyết xong chuyện này, Chu Tư Đồng trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Đúng là không có so sánh thì không có đau thương mà.
Cô im lặng một lát, sau đó đứng thẳng người, thành khẩn nói lời cảm ơn với Thẩm Kỳ: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Thẩm Kỳ bình thản đáp lại. Anh dừng một chút rồi hỏi lại: "Xin hỏi Chu tiểu thư còn chuyện gì nữa không?"
Chu Tư Đồng lắc đầu: "Hết rồi."
Thẩm Kỳ gật gật đầu rồi từ biệt. Sau đó anh xoay người, nhấc chân, trầm ổn bước từng bước một.
Mắt thấy anh sắp xuống cầu thang, Chu Tư Đồng bỗng nhiên mở miệng gọi lại: "A, anh chờ một chút."
"Chu tiểu thư còn có vấn đề gì?" Thẩm Kỳ quay đầu lại.
Chu Tư Đồng: "Anh đã giúp tôi, để tôi mời anh bữa cơm."
Thẩm Kỳ ngoại hình tuấn tú nhã nhặn, khí chất xuất chúng, lại có thân thế như vậy, không ít nữ giới muốn mới anh ăn cơm, nhưng anh đều xa cách lịch sự, nhã nhặn từ chối. Nhưng xét thấy trước mặt chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, cho nên thái độ cự tuyệt cùng ngữ khí cũng coi như là ôn hòa: "Chu tiểu thư khách sáo rồi. Không cần đâu."
Dứt lời, anh xoay người định đi.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói Chu Tư Đồng ở phía sau vang lên: "Tôi không thích nợ nhân tình người khác. Mong Thẩm tiên sinh cho tôi cơ hội trả lại anh ân tình này."
Thẩm Kỳ dừng bước chân. Lát sau lại xoay người trở về, gật đầu cười ôn hoà với Chu Tư Đồng: "Được."
Thẩm Tụng Viện học lớp Xã hội, nếu bây giờ Chu Tư Đồng cũng chuyển đến lớp Xã hội, vậy sau này chính là bạn cùng lớp với Thẩm Tụng Viện.
Anh cũng muốn Thẩm Tụng Viện có quan hệ tốt với bạn cùng lớp, cho nên đối với bạn cùng lớp của em gái, anh vẫn là phá lệ một lần vậy.
Thẩm Kỳ quay trở lại.
Chu Tư Đồng nghiêng người nhường đường, duỗi tay làm động tác mời: "Thẩm tiên sinh, mời vào."
Vì thế một lát sau, Thẩm Kỳ ngồi trong phòng ngủ của Chu Tư Đồng, nghe bên ngoài tiếng thái thức ăn lạch xạch.
Thẩm Kỳ ngồi ở ghế sau bàn học, trên mặt bàn, sách vở được sắp xếp gọn gàng, anh bỗng nhiên hơi cong khoé môi. Đây không phải lần đầu anh được người khác mời cơm, nhưng vẫn là lần đầu tiên có người mời anh ăn cơm mà lại tự nấu ở nhà.
Thẩm Kỳ ngồi trong phòng ngủ của cô một lúc rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Tư Đồng làm mì xào thịt.
Thực ra cô cũng muốn mời Thẩm Kỳ ra ngoài ăn, nhưng hết cách, cô không có tiền, chỉ đành tự tay làm cơm mời anh.
Lúc sau mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong cũng chẳng còn mấy thức ăn. Chỉ có một khối thịt mỡ, hai củ khoai tây, một quả cà chua cùng mấy quả trứng gà. Cô lấy hết những nguyên liệu này ra, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng có cách giải quyết.
Rửa sạch sẽ mấy nguyên liệu kia, sau đó cô bắt đầu cắt miếng thịt mỡ thành những miếng mỏng. Lúc này nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Kỳ đang bước đến.
"Thật ngại quá, nhà tôi chật chội, chỗ này lại hơi mùi dầu mỡ, vẫn là mời Thẩm tiên sinh vào phòng tôi ngồi một chút, đợi lát nữa đồ ăn nấu xong tôi sẽ gọi anh."
Chỗ này quả thật chật chội. Thẩm Kỳ đưa mắt nhìn qua phòng bếp, lại nhìn đến cái bàn gấp để dựa vào tường, sau đó lại nhìn Chu Tư Đồng.
Trong tay cô là con dao làm bếp, trên người đeo tạp dề trắng có mấy bông hoa xanh nhỏ, nhìn như vậy thật sự có mấy phần giống cô chủ nhỏ.
Thẩm Kỳ nghĩ đến Thẩm Tụng Viện cũng bằng tuổi cô, nhưng con bé lại không biết nấu ăn, chỉ sợ ngay cả cắt khoai tây còn không làm được.
"Không sao," Thẩm Kỳ khom lưng kéo một chiếc ghế đẩu tròn ở dưới bàn ra ngồi, cười với Chu Tư Đồng, "Tôi ngồi chỗ này là được rồi."
Dù sao cũng là phòng ngủ của Chu Tư Đồng, tóm lại vẫn là muốn tránh khỏi có hiểu lầm.
Chu Tư Đồng cũng không muốn đòi hỏi quá nhiều, xoay người lại tiếp tục thái thịt. Sau đó cô rửa sạch sẽ dao thớt, bỏ phần thịt mỡ đã cắt xong vào nồi cho mỡ chảy ra.
Lúc đầu cô chỉ nấu một phần cơm, sợ là không đủ, cô làm mì xào thịt, vừa có thức ăn, vừa có mì ăn thay cơm, một công đôi việc.
Thẩm Kỳ ngồi phía sau, nhìn Chu Tư Đồng động tác thành thạo dùng chiếc đũa đảo mặt, trong lòng hơi có cảm khái, cũng có áy náy.
Nếu ba cô - Chu Văn Cường vẫn còn trên đời, thì hẳn cô cũng là công chúa nhỏ vô ưu vô lo, mười ngón không dính dương xuân thuỷ, đâu cần phải như hiện tại, chuyện gì cũng phải tự mình làm?
(*) Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Nghĩ đến Chu Văn Cường, Thẩm Kỳ ánh mắt có chút u ám.
Sau đó anh đứng dậy, cởi tây trang trên người, xắn tay áo, đi đến trước kệ bếp, duỗi tay vớt hai củ khoai tây từ bồn nước lên, cầm đồ bào bào vỏ.
Chu Tư Đồng kinh ngạc, xoay người nhìn anh.
"Tôi phụ cô." Thẩm Kỳ nghiêng đầu mỉm cười, gật đầu với cô. Dứt lời, lại cúi đầu bào vỏ khoai tây.
Chu Tư Đồng nhìn anh động tác thuần thục, xem ra thường xuyên vào bếp làm mấy việc này. Nhưng cô lại không dám để anh làm mấy việc này.
Là cô nói muốn mời cơm anh ta cơ mà. Mời cơm ở nhà còn chưa nói, không thể đến đến cuối cùng còn bắt người ta giúp được. Vì thế Chu Tư Đồng vội muốn lấy lại đồ bào trên tay anh: "Sao có thể không biết xấu hổ làm phiền Thẩm tiên sinh mấy việc này được? Thẩm tiên sinh anh vẫn là qua bên kia ngồi đi."
"Không sao." Thẩm Kỳ né khỏi tay cô. Lại hơi cong khoé môi, trong mắt có vài tia vui vẻ.
"Vừa vặn lâu rồi không làm khoai tây thái sợi, hy vọng Chu tiểu thư có thể cho tôi cơ hội thể hiện kỹ năng."
Lời này nói ra còn có vài phần ý tứ trêu đùa.
Chàng trai dáng người cao lớn, khuôn mặt ưu nhã, sơ mi trên người thẳng thớm, nhìn là biết hàng hiệu cao cấp. Đôi tay trắng nõn thon dài, có thể thấy người này không phải thường xuyên làm việc nhà.
Cũng đúng, là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, chẳng nhẽ còn cần phải tự tay làm việc nhà?
Bất quá, Chu Tư Đồng nhìn Thẩm Kỳ đang mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên. Ngón tay phải thon dài đang cầm đồ bào màu xanh nhạt, trong lòng bàn tay trái là củ khoai tây bào được một nửa. Một màn này rõ ràng là không đúng chỗ, nhưng khi nhìn thì lại hài hoà một cách kỳ lạ.
Vì thế cô cũng không nói gì.
Thẩm Kỳ vừa rồi nói chuyện tuy ngữ khí có phần đùa giỡn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không dám xen vào, cho nên nếu anh ta muốn giúp, vậy cứ để anh ta phụ một tay.
Chu Tư Đồng quay đầu, hết sức chuyên chú tiếp tục dùng chiếc đũa không ngừng đảo thịt trong nồi, một bên khóe mắt liếc thấy Thẩm Kỳ đã bào sạch vỏ hai củ khoai tây, cầm dao bắt đầu thái.
Khiến Chu Tư Đồng kinh ngạc chính là, Thẩm Kỳ thái sợi khoai tây vừa dài vừa nhỏ, có thể nói là đạt đến trình độ đầu bếp chuyên nghiệp.
Sao hắn có thể làm ra trình độ thái khoai tây tiêu chuẩn như vậy?
Chu Tư Đồng không hỏi. Nhưng thật ra cô cũng chẳng có hứng muốn biết. Cô chỉ không thích mắc nợ nhân tình cho nên mới muốn mời Thẩm Kỳ ăn một bữa thôi. Còn như Thẩm Kỳ rốt cuộc là người như thế nào, trước đây thế nào, sau này ra sao, tất cả những điều này cô đều không có hứng thú.
Ăn xong bữa cơm này, Thẩm Kỳ đi dương quang đạo của hắn, cô đi cầu độc mộc của cô*, không liên quan gì đến nhau.
(*)Dương quang đạo: con đường dẫn đến tương lai sáng lạn, đầy tiền đồ. Cầu độc mộc: cây cầu độc mộc, giản dị đơn sơ. => Đại ý là đường ai người đó đi
Tuy là cô xuyên vào cuốn sách này, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đi theo con đường giống như nguyên chủ.
Ngày mai cô chuyển lớp rồi, sau này cô chỉ tập trung để thi vào một trường đại học tốt, ra trường thì tìm công việc tốt, mỗi ngày đều sống thật tốt. Còn cái gì mà Trần Oánh Oánh, Sở Khiêm, Thẩm Kỳ, Thẩm Tụng Viện, cứ để bọn họ đi theo nguyên tác, cô sẽ không chen vào giữa bọn họ. Hơn nữa tốt nhất là phải cách bọn họ thật xa.
Vì thế Chu Tư Đồng tay chân nhanh nhẹn tiếp tục nấu ăn, muốn mau chóng ăn xong bữa cơm này, rồi mau chóng tiễn Thẩm Kỳ đi.
Có Thẩm Kỳ ở bên cạnh hỗ trợ xắt rau, Chu Tư Đồng rất nhanh đã làm xong toàn bộ món ăn. Một đĩa thịt hấp, một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, một đĩa trứng xào ớt, một bát canh trứng cà chua.
Tuy rằng đủ ba mặn một canh, nhưng nghiêm túc mà nói không có món nào đặc biệt cả. Hơn nữa, cô lật tung phòng bếp cũng không tìm được ra rượu hay đồ uống nào khác.
Tuy là Chu Tư Đồng tự cảm thấy da mặt mình dày, nhưng lần này cũng không khỏi hơi hơi đỏ mặt.
Cuối cùng cô liền cầm hai cái chén trà, rót vào nước sôi để nguội, đứng lên nâng hai tay, vô cùng chân thành nói với Thẩm Kỳ: "Ngại quá, nhà không có rượu, chỉ đành lấy trà thay rượu, kính Thẩm tiên sinh một ly. Cảm ơn Thẩm tiên sinh hôm nay giúp đỡ."
Dứt lời, đem chén trà đặt bên môi, hơi ngẩng cổ lên, ực một hơi uống hết nước trong chén. Trên người cô còn mặc tạp dề, trán lấm tấm mồ hôi, hai gò má trắng như ngọc khẽ ửng đỏ, nhìn thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Nhưng khi cô đầu uống nước lại hào khí vạn trượng*.
Thẩm Kỳ nhất thời cảm thấy, nếu trong chén trà hiện tại không phải nước, mà là một chén rượu đầy, chỉ sợ cô cũng sẽ giống như thế này, một hơi đều uống sạch?
Thẩm Kỳ liền cầm chén trà trước mặt, khẽ giơ cao trước mặt Chu Tư Đồng, đáy mắt có ý cười rất nhỏ: "Chu tiểu thư khách sáo rồi."
Sau đó cũng đem chén trà đặt bên môi, hơi ngẩng cổ, một hơi uống hết nước trong chén.
(*) Hào khí vạn trượng đại khái là hào sảng, phóng khoáng, không câu nệ.