Vì Em Mà Đến

Chương 21: Ý đồ Xấu




Editor. shpdarn

Ngón tay sơn móng đỏ chót của Tôn Thanh Nhu dí lên trán Trần Oánh Oánh, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà mắng: "Sao con ngốc như vậy hả? Con thích châm chọc con bé kia như thế nào mẹ cũng mặc kệ, nhưng sao lại làm thế trước mặt Thẩm Tụng Viện chứ hả? Bây giờ hay rồi, đắc tội Thẩm Tụng Viện đi? Mẹ xem con sau này còn làm được gì."

Chồng bà ta tuy mở công ty, dòng dõi tuy cũng không kém, nhưng so với tập đoàn Thẩm thị thì có là gì, cho nên Tôn Thanh Nhu tất nhiên muốn lôi kéo quan hệ với Thẩm gia.

Mấy năm trước bà ta trăm phương ngàn kế mới có thể làm bạn thân với Trần Lệ Vân, chỉ là không ngờ tới Thẩm Diệu, cũng chính là bố của Thẩm Kỳ cùng Thẩm Tụng Viện bỗng nhiên lại trúng gió, sau đó năm nào cũng ở nước ngoài tĩnh dưỡng, vì thế tất cả công việc liên quan của tập đoàn Thẩm thị đều giao lại cho con trai cả là Thẩm Kỳ xử lí.

Nhưng hiển nhiên, Thẩm Kỳ không phải người dễ tiếp xúc như vậy. Tôn Thanh Nhu vốn còn đang lo lắng, vậy mà ngay lúc này lại biết chuyện Trần Oánh Oánh mới vừa đắc tội Thẩm Tụng Viện.

Bà ta biết cô em gái Thẩm Tụng Viện này ở trong lòng Thẩm Kỳ rất có phân lượng. Lỡ như lát nữa Thẩm Tụng Viện đến trước mặt Thẩm Kỳ cáo trạng, như vậy bao nhiêu khổ tâm trước kia của bà ta đều bị uổng phí hết.

Nghĩ đến đây, bà ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Trần Oánh Oánh: "Con là đầu heo đấy à."

Bình thường mình dạy dỗ nó thế nào? Bị ủy khuất, trước khi mở miệng phải rơi nước mắt trước đã. Đàn ông mà, trong lòng ai mà không có chủ nghĩa anh hùng? Đối với thiếu nữ đáng thương nhu nhược không thể không để tâm. Nhưng con gái mình thì hay rồi, dạy dỗ nó nhiều năm như vậy mà vẫn không học được đến trình độ của mình, thật là lãng phí mất một gương mặt thanh thuần vô tội.

Trần Oánh Oánh bị mẹ mắng, liền mím chặt môi, trong mắt đều là khuất nhục* cùng không cam lòng.

(*) Khuất nhục: Chịu nhục vì yếu thế

Nhu nhược đáng thương đối với đàn ông còn hữu dụng, nhưng đối với Chu Tư Đồng có ích gì? Cô ta phát hiện, bắt đầu từ mấy tháng trước, Chu Tư Đồng dường như đã trở thành con người khác, bất luận bản thân ở trước mặt cô giả vờ đáng thương thế nào cũng lập tức bị nghẹn về, mỗi lần đều là cô ta ăn mệt, làm cô ta tức giận gần chết. Hơn nữa không hiểu sao Thẩm Tụng Viện còn cố tình trở thành bạn bè với Chu Tư Đồng.

Rõ ràng không phải trước kia mình đã cố tình châm ngòi ly gián khiến Thẩm Tụng Viện cực kỳ ghét Chu Tư Đồng sao? Hơn nữa khi đó cũng là mình dẫn Thẩm Tụng Viện dùng tiền đi tìm côn đồ chặn đường Chu Tư Đồng mà, nhưng tại sao từ lúc Chu Tư Đồng chuyển lớp, hai người thành bạn cùng bàn, quan hệ lại tốt lên như vậy?

"Chỉ là Thẩm Tụng Viện thôi mà." Trần Oánh Oánh cắn chặt răng, có chút oán hận nói, "Cô ta vốn dĩ đầu óc không linh hoạt. Nếu không phải đầu thai vào gia đình như vậy, đặt ở bên ngoài bị người khác gây khó dễ cũng không biết là chết thế nào đâu."

Tôn Thanh Nhu liếc cô ta: "Đầu thai cũng là bản lĩnh. Giống ngươi cái đứa bạn học kia của con, ngoại hình so với con có kém không? Nhưng nó không có bản lĩnh đầu thai, cho nên hiện tại con quần là áo lụa, đi đâu đều có xe đưa rước, vậy là đã hơn nó gấp mấy lần?"

Trần Oánh Oánh không nói lời nào.

Tôn Thanh Nhu nhìn lại đến cây đàn dương cầm trong góc phòng.

Trần Oánh Oánh từ nhỏ đã bị mẹ đưa đi học dương cầm. Bà ta cảm thấy, là con gái, dù sao cũng phải xinh đẹp uyển chuyển mới được phái nam yêu thích, tuy không thể mọi thứ đều tinh thông, nhưng thành thạo một loại nhạc cụ cũng là không tồi. Mà Trần Oánh Oánh hiện tại quả thật có thể đàn dương cầm rất tốt.

Có kỹ năng như vậy tất nhiên phải thể hiện ra trước mắt người khác, không thể giấu đi được, bằng không ngay từ đầu bà ta đã chẳng cho con gái đi học dương cầm làm gì.

Vì thế Tôn Thanh Nhu suy nghĩ, liền ra hiệu Trần Oánh Oánh đi theo bà. Mẹ con hai người đi tìm Trần Lệ Vân.

Thẩm Kỳ đang đứng cùng Trần Lệ Vân khách sáo nói chuyện, bên cạnh còn có một thanh niên dáng vẻ anh tuấn, đuôi lông mày hơi nhếch lên, trên mặt mang theo ý cười đang nói chuyện cùng Thẩm Tụng Viện và Chu Tư Đồng.

Tôn Thanh Nhu không đoán ra được Thẩm Tụng Viện có đem chuyện lúc trước giữa con gái mình và Chu Tư Đồng nói ra với Thẩm Kỳ cùng Trần Lệ Vân hay không. Nhưng bà ta vẫn lôi kéo Trần Oánh Oánh đến trước mặt Thẩm Kỳ cùng Trần Lệ Vân, vẻ mặt hối lỗi nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mới nãy Oánh Oánh cùng bạn học này có chút mâu thuẫn, chọc đến Viện Viện cũng không vui vẻ, Thẩm phu nhân cùng Thẩm đổng ngàn vạn lần đừng để bụng."

Một bên lại kêu Trần Oánh Oánh tiến lên xin lỗi Thẩm Tụng Viện.

Thừa dịp người khác không chú ý đến, bà ta bóp lòng bàn tay của Trần Oánh Oánh. Vì thế lúc này Trần Oánh Oánh chan chứa nước mắt đều không phải diễn.

"Bác gái, Kỳ ca ca, Viện Viện," vành mắt cô ta phiếm hồng, một đôi mắt nai như ngập nước, "Lúc nãy là con không tốt. Không nên vì Tư Đồng lúc trước mắng mẹ mình mà trong lòng khó chịu, mới nãy vì không nhịn được mới nói cậu ấy hai câu. Con, con về sau sẽ không như vậy nữa."

(editor: Con mẹ này.... =)))))

Nói xong nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống.

Không thể không khóc được. Tôn Thanh Nhu vẫn còn bóp lòng bàn tay cô ta, hơn nữa so với lúc trước còn tàn nhẫn hơn.

Đối nàng dáng vẻ nhu nhược lê hoa đái vũ của cô ta, biểu cảm của mọi người được phân biệt như sau:

Trác Thiếu Du: Hai tay nhét túi quần, trong mắt nổi lên ý cười không dễ phát hiện.

Thẩm Kỳ: Vị này căn bản từ đầu đến cuối đều không nhìn Trần Oánh Oánh, cho nên bỏ lỡ mất một màn biểu diễn đặc sắc.

Chu Tư Đồng: Liếc mắt nhìn Tôn Thanh Nhu cùng Trần Oánh Oánh một cái, sau đó quay đầu, tiếp tục vẻ mặt vô cảm nhìn mấy người xa lạ nói chuyện với nhau.

Thẩm Tụng Viện: Vô cùng tức giận. Trong lòng chửi thề, mẹ nó, vừa xin lỗi lại còn phải vừa chụp mũ đen cho Chu Tư Đồng, đây là xin lỗi hay là hắt nước bẩn vậy?

Không thể nhịn nữa! Thẩm Tụng Viện vén tay áo, định xông lên đánh nhau. Nhưng Chu Tư Đồng ở bên cạnh lại giữ cô lại.

Chu Tư Đồng vẫn là câu nói kia, cô không muốn gây chuyện trong tiệc sinh nhật của Thẩm Tụng Viện.

Chỉ có Trần Lệ Vân là thật lòng tin tưởng một màn xin lỗi đầy nước mắt này của Trần Oánh Oánh. Bà kéo tay Trần Oánh Oánh, cười khuyên nhủ: "Chỉ là giữa bạn bè với nhau xảy ra cãi vã mà thôi, khóc cái gì? Viện Viện nhà chúng ta cũng không phải người keo kiệt như vậy. Đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa."

Thẩm Tụng Viện lúc này đang độc thoại nội tâm: Thật ra tôi đây chính là người keo kiệt như vậy đấy. Bụng dạ hẹp hòi, thù rất dai.

Tôn Thanh Nhu lúc này cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Trần Oánh Oánh, ý bảo cô ta vậy được rồi, không cần khóc nữa. Sau đó lại cười xin lỗi Trần Lệ Vân cùng Thẩm Kỳ: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng lòng tôi vẫn thấy ngượng ngùng. Như vậy đi, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Viện Viện, để Oánh Oánh đàn cho Viện Viện một khúc dương cầm, coi như bồi tội cho chuyện vừa rồi, cũng coi như là chúc Viện Viện sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ."

Nói xong lại nhìn Thẩm Tụng Viện, trên mặt tràn đầy từ ái cười nói: "Bác còn nhớ rõ khi đó Viện Viện nhỏ như vậy, ôm búp bê Tây Dương an an tĩnh tĩnh ngồi trên thảm, nhưng chỉ chớp mắt mười mấy năm, Viện Viện đã là một thiếu nữ rồi."

Nói xong liền kéo tay Trần Lệ Vân, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của bà, cảm khái nói: "Làm sao chúng ta có thể không già đi được đây."

Trần Lệ Vân nghe xong, tươi cười trên mặt chợt có chút miễn cưỡng.

Thẩm Tụng Viện khi còn nhỏ mặc chứng tự kỉ vẫn là một tổn thương rất lớn đối với nhà họ Thẩm, Trần Lệ Vân cũng không muốn nhắc đến chuyện trước kia.

"Tôi đã già rồi, nhưng chị một chút cũng không già," Trần Lệ Vân rút tay mình khỏi bàn tay Tôn Thanh Nhu, khách sáo nói, "Vẫn giống như trước đây, xinh đẹp ưu nhã."

Tôn Thanh Như cảm nhận được Trần Lệ Vân bỗng nhiên trở nên khách sáo, xa cách với mình. Trên mặt bà ta hiện lên một tia lúng túng, nhưng rất nhanh lại nổi lên ý cười nhàn nhạt, xoay người nói với Trần Oánh Oánh: "Còn không mau đến đàn một khúc dương cầm sở trường của con đi, chúc cho Viện Viện sinh nhật vui vẻ."

Trần Oánh Oánh đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng đi lên sân khấu, nói với người dẫn chương trình mấy câu.

Hôm nay tiệc sinh nhật Thẩm Tụng Viện, Thẩm gia mời công ty tổ chức sự kiện đến, lúc mở màn còn có lời dạo đầu rất hay, trên màn chiếu còn chiếu lên ảnh chụp của Thẩm Tụng Viện từ nhỏ đến lớn cho khách mời cùng xem, sau đó là người nhà của cô lên chúc phúc. Nhưng sau đó là thời gian tự do, người dẫn chương trình chỉ là ở trên đấy làm màu.

Nhưng hiện tại, MC một thân tây trang lại cầm lên micro vốn để đó không dùng đến, dùng giọng nói dạt dào tình cảm tuyên bố: "Tiếp theo mời Trần Oánh Oánh tiểu thư lên đàn cho chúng ta một danh khúc dương cầm《 Thư gửi Elise 》, tặng cho tiểu thọ tinh của chúng ta hôm nay, Thẩm Tụng Viện tiểu thư, chúc cô ấy sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý."

Nói xong lại tự mình vỗ tay trước, mọi người bên dưới cũng vỗ tay theo.

Trần Oánh Oánh nhận lấy micro trong tay MC, mỉm cười gật đầu với mọi người bên dưới, thẹn thùng nói cảm ơn. Sau đó liền đi đến góc sân khấu, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng ngồi lên ghế trước đàn dương cầm.

MC cũng nhanh nhạy, kết nối với người điều khiển ánh sáng. Vì thế rất nhanh có mấy ánh đèn chiếu lên người Trần Oánh Oánh.

Hôm nay Trần Oánh Oánh mặc một bộ váy trắng tay bồng, độc đáo ở chỗ quanh phần cổ áo đều là dùng ngọc trai xuyên thành hình đóa hoa chạm rỗng. Cho nên khi ánh đèn chiếu lên người, trông cô ta vô cùng lộng lẫy bắt mắt, thu hút mọi ánh nhìn.

Thẩm Tụng Viện liền cùng Chu Tư Đồng trào phúng: "Mẹ nó, hôm nay rốt cuộc là tiệc sinh nhật của ai thế? Sao mình lại cảm giác như cô ta mới là nhân vật chính?"

Trần Oánh Oánh lúc này đã bắt đầu khúc dương cầm. Tiếng đàn như mấy trôi nước chảy, lưu loát rót vào tai mỗi vị khách ở dưới, mọi người im lặng lắng nghe.

Không thể không nói cô ta đàn rất tốt, mà hôm nay người đến tham gia tiệc sinh nhật Thẩm Tụng Viện đều những là nhân vật nổi danh ở thành phố A, hiện tại Trần Oánh Oánh lại trong buổi tối này được mọi người chú ý, nói vậy sau này thanh danh của cô ta ở vòng quan hệ này sẽ càng lên cao hơn.

Thẩm Tụng Viện rất khó chịu, cảm thấy chính mình đã trở thành tấm phông nền đầy hứa hẹn của cô ta.

Trần Oánh Oánh đàn xong một khúc này, cả hội trường đều không ngừng vỗ tay.

Cô ta đứng dậy, đi đến giữa sân khấu nhận micro trong tay MC, một thân váy trắng đứng trên đó, ánh đèn chiếu lên người cô ta, thoạt nhìn thật là một tiểu mỹ nhân thanh nhã xinh đẹp.

Gọi là Tiểu mỹ nhân nghe cũng rất êm tai.

Trên mặt cô ta mang theo vài phần ý cười thẹn thùng, điềm đạm nhỏ nhẹ nói cảm ơn mọi người. Sau đó cô ta mỉm cười, ánh mắt lại lướt một vòng nhìn mọi người ở bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Chu Tư Đồng.

Chu Tư Đồng sắc mặt hơi ngưng lại.

Xuất phát từ trực giác, cô cảm thấy trong lòng Trần Oánh Oánh lại tính toán chụp cho cô cái mũ gì rồi.

Mà quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy Trần Oánh Oánh ở trên kia nhu hoà nói: "Thực ra tôi đàn cũng chưa là gì, bạn cùng bàn trước kia của tôi đàn mới đáng được trầm trồ khen ngợi. Vừa hay hôm nay cô ấy cũng ở đây, mọi người có muốn cô ấy lên đàn một khúc cho mọi người cùng nghe không?"

Người phía dưới đương nhiên là hô vang.

Vì thế Trần Oánh Oánh liền nhìn Chu Tư Đồng, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhu hoà: "Tư Đồng, nếu mọi người đều đồng ý, vậy cậu lên đàn một khúc đi, thế nào?"

Tuy trên mặt cô ta mang ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, tràn đầy chế nhạo và trào phúng.

Chu Tư Đồng nhà nghèo như vậy, mẹ cô kiếm được chút tiền cho cô đi học còn khó khăn, lấy đâu ra tiền dư mà cho cô đi học đàn dương cầm? Cô ta có thể khẳng định Chu Tư Đồng không biết đàn dương cầm.

Khi ở trường Chu Tư Đồng không phải đoạt nổi bật của cô ta sao? Còn vì cô mà phải nhiều lần chịu khuất nhục, vậy hôm nay dù thế nào cô ta cũng muốn Chu Tư Đồng ở trước mặt nhiều người như vậy lưu lại danh xấu.

Thẩm Kỳ đứng một bên lúc này liếc một cái nhìn Trần Oánh Oánh đứng trên sân khấu, khuôn mặt anh tuấn như phủ một tầng sương lạnh.

Cô ta rõ ràng biết gia cảnh Chu Tư Đồng, biết cô không thể đàn dương cầm, còn cố ý nói như vậy, rõ ràng chính là muốn khiến cô khó xử.

Cô gái này tâm tư cũng quá ác độc.

___________________

Editor: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình! Mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn! ^^