Vì Em Mà Đắm Say

Chương 7




Bãi đậu xe bên ngoài ga tàu cao tốc, một chiếc xe việt dã màu sắc sặc sỡ lẫn trong một hàng dài đủ các loại xe khác nhau. Chiếc xe này là của tiểu tử Diêm Dịch Vinh kia, do gấp gáp nên anh không nghĩ gì nhiều tiện tay lái tới đây luôn. Không ngờ rằng mới đỗ lại có một lúc thôi mà đã thu hút những ánh nhìn quan sát của vô số người.

Thẩm Kỳ Ngộ thờ ơ hút thuốc, giơ tay nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ tới tám giờ. Anh hạ cửa sổ xe xuống, búng tàn thuốc, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ ra vẻ mất kiên nhẫn thì tầm nhìn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ đeo khẩu trang.

Ôn Thanh Hạ từ lối ra đi ra ngoài, cả đoạn đường đều hết sức cẩn thận, mặc dù cô ta đã đeo khẩu trang nhưng vẫn lo sợ sẽ bị người khác nhận ra. Một năm trở lại đây, Ôn Thanh Hạ ở trong giới giải trí vô cùng nổi danh, kịch bản quảng cáo không ngừng nghỉ, nhưng cũng vì có danh có tiếng rồi nên lúc nào cũng có những đội paparazzi chuyên ngồi trực chờ để chụp trộm ảnh. Ôn Thanh Hạ ở trong giới giải trí đã quá quen với việc bị chụp trộm, có khi cô ta còn mong ngóng hoan nghênh đám người đó tới chụp trộm ấy chứ. Dẫu sao nếu muốn sống được ở giới giải trí thì đều phải dựa vào độ nổi của scandal. Có điều vì bài báo lần trước đã khiến cho người nào đó không được vui vẻ, thế nên Ôn Thanh Hạ mới phải kìm hãm lại một chút, cô ta cau mày đang lo sợ không tìm được người đó mà lại còn bị paparazzi chụp ảnh, thì một giây sau trong mắt đã bắt trọn được một bóng hình.

Người đó ngồi trên ghế lái, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay kẹp điếu thuốc gác lên bậu cửa sổ. Dưới ánh hoàng hôn, anh hơi nghiêng người nhìn mình không chớp mắt, tư thế đó nhìn qua trông có vẻ bắng nhắng. Nhịp tim của Ôn Thanh Hạ không khỏi đập loạn lên, cô ta gia tăng bước chân đi đến bên cạnh chiếc xe đó, kéo cánh cửa xe ra ngồi vào bên trong, giải thích: "Anh hai, lúc tới ga tàu xảy ra chút chuyện, anh đừng giận nhé!"

Nét mặt Thẩm Kỳ Ngộ lạnh nhạt 'ừ' khẽ một tiếng, tầm mắt dừng lại trên mặt cô ta một lúc. Ôn Thanh Hạ phát giác, giơ tay sờ sờ vào mặt mình: "Hử? Trên mặt em dính gì à?"

Thẩm Kỳ Ngộ cười cười, thu lại ánh mắt, vòng tay lái rồi nói: "Nhìn em đeo kính trông cũng lạ lắm."

Ôn Thanh Hạ giờ mới nhớ ra vẫn còn đang đeo kính, gỡ xuống sau đó ném vào trong túi xách.

Thẩm Kỳ Ngộ thấy vậy, nói: "Đeo cũng ổn mà, sao lại tháo xuống?"

Ôn Thanh Hạ vỗ vỗ vào bên quai hàm, tính trẻ con phun ra một câu: "Xấu!"

Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, mắt nhìn thằng tiếp tục lái xe.

Ôn Thanh Hạ kéo chiếc gương trong tấm che nắng trên ghế lái ra, vừa dặm phấn vừa hỏi: "Chiếc xe này của ai vậy?"

"Của Diêm Tử."

Ôn Thanh Hạ gật gật đầu, lại hỏi: "Em nghe anh Kiều nói tối nay mời cô Thẩm ăn cơm. Anh quen cô Thẩm đó chứ? Không lẽ là người yêu cũ của anh à?"

Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, giơ tay giữ lấy cằm của Ôn Thanh Hạ: "Sao em nhiều lời vậy? Hmm?"

Ôn Thanh Hạ 'ai ya' một tiếng, đẩy tay của Thẩm Kỳ Ngộ ra, hơi gắt lên: "Em vừa dặm xong phấn đó!"

Thẩm Kỳ Ngộ thu tay về, ngón trỏ và ngón cái dính một chút son phấn. Anh rút mấy tờ giấy ăn tùy ý lau qua, sau đó vo tròn ném vào một góc.

Ôn Thanh Hạ trang điểm xong, đóng lại túi đựng đồ, vươn tay khoác lấy cánh tay của người đàn ông. Đầu dựa lên trên đó, than phiền mấy ngày nay quay phim chụp ảnh khổ như nào, có một cảnh phải quay dưới nước, đạo diễn không cho dùng thế thân, quay lại mấy lần liền mà vẫn không thông qua, giữa chừng còn bị cảm lạnh phải uống thuốc, bây giờ thời tiết lại còn thay đổi thất thường.

Thẩm Kỳ Ngộ nghe xong, trên mặt không có chút biến đổi nào, anh nói: "Hay để anh bảo người đến nói chuyện với đạo diễn?"

Ôn Thanh Hạ lại lắc đầu: "Không cần đâu. Đạo diễn hợp tác lần này là một đạo diễn lớn, khó lắm mới được đóng phim của ông ấy. Em định dựa vào lần này giữ một ấn tượng thật tốt, như vậy sau này nếu lại hợp tác sẽ có lợi hơn!"

Thẩm Kỳ Ngộ cũng không quan tâm quá nhiều, anh rút điếu thuốc ngậm lên bên miệng, sau đó thò tay vào trong túi quần tìm bật lửa.

Ôn Thanh Hạ đoạt lấy bật lửa trong tay anh, cằm gác lên trên bả vai anh, giúp anh châm lửa: "Sao anh không hỏi em bị cảm đã đỡ hơn chút nào chưa? Anh chẳng quan tâm em gì cả!" Mặc dù lời nói oán trách nhưng Ôn Thanh Hạ vẫn bò trên bả vai anh như cũ, dùng ngón trỏ bé nhỏ chọc chọc vào má Thẩm Kỳ Ngộ, sau đó lại thổi hơi vào tai Thẩm Kỳ Ngộ: "Tối nay em tới chỗ anh nhé?"

Thẩm Kỳ Ngộ nhả ra hớp khói, qua lớp khói trắng đục dày đặc, anh liếc nhìn cô ta một cái, khóe môi rướn lên: "Tối nay anh phải quay về nhà cũ!"

Ôn Thanh Hạ thở dài một hơi, ngồi lại vào vị trí ghế lái phụ, bĩu môi: "Đúng là chán chết!"

Hai người đến phòng bao, đám người bên trong đã túm tụm lại chơi được mấy ván mạt chược rồi.

Trần Vận kéo ghế ngồi bên cạnh Thẩm Trường Mi ngồi xem, một tay anh ta nhàn rỗi gác ra sau ghế của Thẩm Trường Mi đang ngồi, hơi rướn người sát lại về phía trước, chốc chốc lại thò tay ra thay Trường Mi ném ra một quân mạt chược, tư thế đó trong mắt người ngoài cực kỳ thân mật, nhưng hai người họ không hề biết gì.

Lúc Thẩm Kỳ Ngộ và Ôn Thanh Hạ đi vào trong đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế!

Diêm Dịch Vinh nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ đầu tiên, cười nói: "Anh đi đón người mà sao lâu thế hả? Bọn em đều ăn no rồi anh mới tới! Không lẽ là vì lâu lắm mới gặp lại em Ôn nên muốn giải quyết nỗi khổ tương tư trước, cố ý để bọn em chờ lâu đúng không?"

Ánh mắt Thẩm Kỳ Ngộ dừng lại trên người Thẩm Trường Mi một lúc, sau đó anh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Diêm Dịch Vinh, ném chìa khóa cho anh ta: "Tắc đường! Cái đầu chỉ chứa toàn tinh trùng của em chuyện gì cũng hướng tới chuyện đó được!"

Tiếu Sênh ngồi bên cạnh, vừa cắn vỏ đậu phộng vừa gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy. Tâm tư của mình xiêu vẹo nên nhìn ai cũng thấy xiêu vẹo!"

Diêm Dịch Vinh giơ tay đánh 'bốp' vào sau gáy Tiếu Sênh: "Thằng nhóc thối! Yên lặng ăn đậu phộng của em đi!"

Ôn Thanh Hạ vội nói: "Anh Diêm Tử, đều tại em, lúc đến ga tàu lại xảy ra chút chuyện."

Diêm Dịch Vinh trêu ghẹo: "Em Ôn à, em còn chưa gả cho Thẩm Nhị mà sao đã bảo vệ anh ấy quá vậy? Sau này chẳng phải vẫn bị anh ấy ăn sạch sành sanh đó thôi!"

Ôn Thanh Hạ xấu hổ mím mím môi, tầm mắt quét qua vị trí của Thẩm Trường Mi. Cô ta vừa bước vào trong phòng bao đã chú ý ngay đến người phụ nữ này, phụ nữ đều có một cảm giác cực kỳ nhạy bén, trong một số trường hợp đều có thể nhận ra được người cùng phái xuất sắc nổi trội trong thời gian sớm nhất, Ôn Thanh Hạ cũng vậy. Nhìn người phụ nữ đó có lẽ tuổi tác lớn hơn mình một chút, nhưng khí chất không hề tầm thường, mái tóc dài xõa xuống, mặc một chiếc áo len cổ rộng màu đen, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bạc đơn giản, ngoài ra không có những trang sức nào khác nữa, ngồi yên lặng ở đó chơi mạt chược, nhưng lại đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc này, Kiều Tham Nhi ném ra một quân bài: "Thua rồi!"

Kiều Duật đứng dậy khỏi vị trí, hướng về phía Ôn Thanh Hạ vẫy tay: "Em Ôn, tới đây, giới thiệu với em một người!"

Ôn Thanh Hạ đi đến phía trước Thẩm Trường Mi, chưa đợi Kiều Duật mở miệng đã nói: "Đây là chị Thẩm phải không?"

Kiều Duật cười cười, liếc Thẩm Kỳ Ngộ một cái: "Sai rồi!"

Ôn Thanh Hạ không hiểu: "Sao lại sai chứ?"

"Dựa theo vai vế thì em phải gọi cô Thẩm đây là..."

"Kiều Tam Nhi, anh có thôi đi không?" Thẩm Trường Mi giơ tay đẩy anh ta một cái, sau đó cười với Ôn Thanh Hạ: "Đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn, gọi tôi Trường Mi là được rồi."

Ôn Thanh Hạ cười ngọt ngào, nhiệt tình khoác lấy tay Thẩm Trường Mi: "Vậy em gọi chị là chị Trường Mi nhé. Chị Trường Mi, chị có thể gọi em là Thanh Hạ."

Thẩm Trường Mi 'ừ' một tiêng, rũ mắt nhìn lên bàn tay đang khoác lên trên cánh tay cô. Cô có một tật xấu đó chính là không quen quá thân thiết với người nào mới gặp mặt lần đầu tiên, vậy mà cô gái này lại không phát giác ra được lại còn tỏ ra như rất quen thân bắt chuyện với cô.

Giữa chừng, Thẩm Trường Mi ra ngoài đi vệ sinh.

Bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống dưới sàn nhà lát gạch đá, nghe giọng có thể đoán ra được là của hai người.

Tay Thẩm Trường Mi vừa chạm tới nút xả nước liền nghe thấy một cái tên quen thuộc.

"Chị Lâm, cái cô Thẩm lúc nãy là ai vậy? Nhìn đám người Kiều Tam Nhi ai ai cũng đối xử với cô ta rất khách khí!"

Người phụ nữ được gọi là chị Lâm lên tiếng: "Hình như là người cùng lớn lên từ nhỏ với đám người Kiều Tam Nhi!"

"Chẳng trách! Trông cô ta cũng xinh đẹp, khí chất cũng không tệ!"

Chị Lâm cười khẩy, có vẻ khinh thường, cô ta kéo căng môi để tô son, thờ ơ nói: "Người đúng là đẹp thật, nhưng lòng dạ lại rắn rết lắm."

Cô ta lắc lắc đầu, cô gái ở bên cạnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô ta: "Sao chứ? Chị còn biết nội tình gì bên trong à, mau nói cho em biết đi!"

"Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết người đấy!" Chị Lâm cố ý.

Cô gái ở độ tuổi này rất thích hóng hớt, cô gái thấy chị Lâm có ý giấu không nói thì không khỏi cuống quýt: "Chị nói cho em biết đi mà!"

"Nói chung là người phụ nữ này không đơn giản, hại chết người rồi!" Cô ta hơi ngừng lại, "Thật ra thì cũng không tính là hại chết người. Có điều cô gái đó so với người chết cũng không khác là bao, có thể coi là người chết đang sống!"

"Chị nói rõ chút đi!"

"Không hiểu sao? Có một cô gái vì cô ta nên đã trở thành người thực vật! Đến bây giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh." Chị Lâm lại sát lại gần tai của cô gái thì thầm to nhỏ thêm mấy câu.

Cô gái trợn trừng mắt, khuôn mặt không dám tin: "Nhìn không ra luôn đó! Không ngờ cô ta nhìn hiền lành nhã nhặn như vậy mà lại là người như thế!"

"Giời ơi, em còn non lắm, chuyện trải qua vẫn chưa đáng để nói!"

Sau đó hai người họ lại tán gẫu thêm những chuyện khác.

Thẩm Trường Mi đợi bọn họ rời đi xong mới ân nút xả nước, tiếng xả nước 'ào ào' vang lên, cũng kéo lại được ý thức của cô phần nào.

Ngón tay âm ỉ đau, cúi đầu nhìn, móng tay của ngón cái không hiểu từ lúc nào đã bị cô bẻ gãy, loáng thoáng có thể thấy được máu đang rỉ ra.

Thẩm Trường Mi quay lại phòng bao, ngồi một lúc cô cảm thấy nhạt nhẽo, muốn đi nhưng lại nghĩ bữa tiệc này được tổ chức cho cô nên nếu cô rời đi trước e là không ổn lắm. Giang Oản đến được một lúc thì bị Diệp Nghiêu Thần đến đón về. Thẩm Trường Mi rút di động, mở wechat, Dương Thiệu gửi voice chat đến cho cô.

Phòng bao quá ồn, Trường Mi nghe không rõ, cô vừa cúi đầu vừa đi ra bên ngoài ban công, bởi vì cúi đầu không để ý nên đã đâm thẳng lên trên cửa kính thủy tinh, đau đớn kêu 'á' lên một tiếng.

Di động cũng chượt khỏi tay rơi xuống cách đó không xa. Thẩm Trường Mi ôm đầu, cúi người muốn nhặt di động, nhưng đã có một cánh tay nhanh hơn cô một bước nhặt di động lên.

Thẩm Trường Mi thẳng người dậy, nhìn Thẩm Kỳ Ngộ, ra hiệu cho anh trả vật về cho chủ. Nhưng người đó lại không có tính tự giác, hơn nữa lại còn rất tự nhiên bật sáng màn hình lên, anh nhìn mấy giây rồi cười khẩy một tiếng, sau đó mới đưa di động lại cho cô.

Thẩm Trường Mi ù hết cả đầu, không biết anh đã nhìn thấy gì, cô nhận lấy, thuận miệng nói: "Cô gái Ôn Thanh Hạ đó cũng được lắm!"

Thẩm Kỳ Ngộ ngước mắt nhìn cô, gạt tàn thuốc, ngữ khí lãnh đạm: "So sánh với một số người, thì đúng là được thật!"

Nét mặt Thẩm Trường Mi thoáng ngưng trệ, sau đó cô cười, đi lướt qua bên cạnh người đó.

Cô mở khóa màn hình di động, nhìn thấy một dòng tin nhắn bên trên voice chat: Bà xã, anh nhớ em!

Thẩm Trường Mi xóa hết ghi chép tin nhắn wechat, rồi gửi lại một voice chat cho Dương Thiệu.

Cô đứng ngoài hóng gió, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Trường Mi giơ tay giữ chặt lại mái tóc dài bị gió thổi bay, nghiêng đầu nhìn, là Trần Vận.

"Sao anh lại chạy ra đây?"

Trần Vận cười cười: "Chơi được mấy ván cảm thấy không thú vị mấy."

Thẩm Trường Mi nói: "Là thua nhiều quá nên cảm thấy không thú vị đúng không?"

Trần Vận cười, dựa người ra lan can, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Tôi không ngờ cô với Thẩm Nhị lại có quan hệ đó. Hai người đều mang họ Thẩm... cũng đúng thôi!"

Thẩm Trường Mi không nói gì.

Trần Vận nhìn cô: "Ngày đó tôi nói nhìn cô rất quen, cô có biết vì sao không?"

Thẩm Trường Mi nhìn anh ta, hỏi: "Vì sao?"

Trần Vận nheo mắt lại, như đang hồi tưởng, anh ta rít hơi thuốc: "Mùa đông ba năm trước, có một kẻ nát rượu tới Paris tìm tôi, tôi nhìn thấy ảnh của cô trong ví tiền của người đó!"

Trần Vận nói xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Trường Mi.

Giờ phút này, trong phòng bao bất ngờ dấy lên tiếng ồn ào huyên náo, hai người nhìn vào bên trong.

Chỉ nhìn thấy trong phòng bao nửa sáng nửa tối, một tay của người đó giữ lấy cằm của Ôn Thanh Hạ, một tay còn lại đỡ sau gáy của cô ta, Ôn Thanh Hạ thẹn thùng bám lấy cổ áo của người đó, còn đám người bên cạnh không ngừng huýt sao hò hét.

Trong đó náo nhiệt tưng bừng, khiến cho khung cảnh bên ngoài ban công càng trở nên quạnh quẽ hơn.

Trần Vận yên lặng liếc nhìn Thẩm Trường Mi, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, không có gì thay đổi, vẫn luôn giữ nguyên một tư thế đang xem cảnh tượng náo nhiệt.

Thẩm Trường Mi nhìn một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, cô nhìn Trần Vận, ngữ khí bình thản: "Có lẽ mắt anh kém nhìn nhầm rồi cũng nên!"

~Hết chương 7~