Thẩm Trường Mi đi lên nhà, để tay xuống dưới vòi nước rửa sạch sẽ. Rửa tay xong cô rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô tay.
Ngồi trên giường, cô cầm di động muốn gọi điện thoại cho Dương Thiệu để hỏi cho ra lẽ, nhưng mở danh bạ ra lại cảm thấy vô nghĩa. Thế là cô ném di động sang bên cạnh, cuộn chặt chăn nằm xuống giường.
Câu hỏi mà Dương Thiệu hỏi cô liên tục lặp đi lặp lại trong đầu, có những chuyện cô tưởng rằng đã sớm trôi qua rồi, nhưng lại cứ có người không ngừng nhắc lại nó. Nửa năm nay, cô rất ít khi nhớ lại chuyện đó, trừ lần nằm mơ thấy ác mộng có một số đoạn ngắt quãng xoẹt qua trong não bộ.
Thẩm Trường Mi nhắm chặt mắt, nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy tiếng chuông của di động, nhưng lại lười mở mắt ra nhìn, cứ mặc kệ vậy ngủ thiếp đi.
Đến cuối cùng vẫn bị đánh thức, bên ngoài liên tục vang lên tiếng đập cửa không ngừng nghỉ.
Thẩm Trường Mi xỏ đôi dép lê vào chân, còn chưa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã ở bên ngoài.
Có giọng của một người đàn ông xa lạ liên tục nói xin lỗi gì đó.
Thẩm Kỳ Ngộ dựa cả nửa người lên trên người Vu Tiền, miệng Vu Tiền thì vẫn liên tục nói xin lỗi với người bị làm phiền: "Xin lỗi, ông chủ của tôi uống hơi nhiều, mong anh bỏ qua cho."
Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay vỗ vỗ vào má Vu Tiền, miệng không ngừng lầm bầm: "Phí lời thế làm gì, mau gọi người phụ nữ ở bên trong ra đây!" Nói xong, anh giơ chân đạp thẳng vào cánh cửa đó một cái.
Người ở nhà đối diện bị đánh thức, thấy Thẩm Kỳ Ngộ say bí tỉ, thầm nghĩ ai mà rảnh đi so đo tính toán với một kẻ nát rượu như thế này, người đó lắc lắc đầu, đóng cửa quay về phòng tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Ngay sau đó, một cánh cửa khác được mở ra.
Vu Tiền nghe thấy động tĩnh, nghiêng người qua nhìn. Người phụ nữ xõa tóc, ắt hẳn cũng là bị Thẩm Kỳ Ngộ làm cho tỉnh giấc, trên người khoác áo khoác màu nâu, chân mày nhíu chặt lại, cả gương mặt không mấy vui vẻ.
Cánh tay Thẩm Kỳ Ngộ gác lên trên người Vu Tiền, nhìn thấy Thẩm Trường Mi mở cửa thì anh lập tức đẩy Vu Tiền ra, nhấc chân bước lên trước mấy bước: "Bây giờ em mới biết ra mở cửa à?"
Anh vừa mở miệng, mùi rượu cay nồng ập thẳng vào mặt cô, Thẩm Trường Mi khó chịu hơi nghiêng đầu sang một bên.
Vu Tiền mở miệng giải thích: "Cô là cô Thẩm đúng không? Thẩm tổng uống say rồi, cứ nằng nặc đòi tới chỗ cô."
Thẩm Kỳ Ngộ nói tiếp: "Em đi đi."
Lời này là nói với Vu Tiền, Vu Tiền ngây người, sau đó lại nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ mất kiên nhẫn giơ chân đá vào cửa: "Không nghe hiểu tiếng người hả?"
Vu Tiền thầm nghĩ hôm nay cái con người này tự dưng phát bệnh gì nữa không biết, lôi anh ấy cùng đi uống rượu, uống say rồi thì cứ đòi tới đây bằng được. Tối nay Vu Tiền đã phải chịu quá nhiều uất ức, bây giờ thấy có thể được giải thoát liền cảm thấy nhẹ nhõm mừng hẳn ra mặt. Anh ấy còn đang muốn nói mấy câu khách khí với Thẩm Trường Mi, thì nghe thấy cô dịu dàng mở miệng trước: "Làm phiền anh đưa anh ấy quay về đi."
Sắc mặt Vu Tiền khó coi: "Cô Thẩm, cô vẫn nên chăm sóc anh ấy thì tốt hơn. Thẩm tổng quay về mà xảy ra chuyện gì cũng chẳng có ai chăm sóc." Nói xong, chẳng đợi Thẩm Trường Mi phản ứng, anh ấy đã quay người chạy mất dạng.
Thẩm Kỳ Ngộ ung dung đi vào bên trong, giày cũng không thèm cởi, sàn nhà vốn dĩ vẫn còn sạch bóng lại bị giày của anh giẫm xuống để lại một dấu giày màu xám. Thẩm Trường Mi đóng cửa, người đó lười biếng dựa vào sofa, cách tay gác lên trên chỗ tựa, đôi mắt nhắm chặt lại.
Thẩm Trường Mi bị đánh thức, ầm ĩ cả một trận như vậy, hiện tại cơn giận cũng đã bộc phát: "Anh muốn gì hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ mở mắt, con người sâu hút bình thản nhìn cô. Không biết anh đang nghĩ gì, anh ngồi thêm một lúc, sau đó từ sofa đứng dậy, bước đến đứng trước mặt cô, nhíu mày: "Em thật sự quan tâm hắn ta?"
Thẩm Trường Mi nhìn anh chằm chằm, môi mấp máy, đang muốn mở miệng lại bị anh chặn lại, anh hôn cô, nụ hôn điên cuồng gấp gáp.
Thẩm Trường Mi giơ tay đấm liên tục vào lưng anh, nhưng với một chút sức lực đó của cô chẳng khác nào đang gãi ngứa cho anh cả. Thẩm Kỳ Ngộ ép cô lên trên tường, tham lam cắn mút môi cô.
Áo khoác ngoài đã bị anh cởi bỏ, chiếc váy hai dây trên người bị anh kéo tuột xuống bả vai, lớp vải vóc mỏng manh lay động như thể sẽ tuột xuống bất cứ lúc nào.
Trong phòng khách chỉ bật duy nhất ngọn đèn sàn, bóng hình triền miên của hai người hắt lên trên vách tường, như ẩn như hiện.
Dính chặt lấy nhau như muốn hòa vào làm một, tiếng thở dốc lưu luyến không dời.
Dưới từng cử chỉ mơn chớn của anh, toàn bộ kháng cự lúc ban đầu của cô đã dần dần biến mất.
Cuối cùng, Thẩm Trường Mi bị anh đè ở dưới thân, đồ ngủ ở trên người đã bị lột sạch sẽ, nhìn cô giống hệt như một củ hành non trắng ngần. Từng nơi nhạy cảm trên người cô anh đều rõ như lòng bàn tay. Dục vọng cuộn trào mãnh liệt, cô lúc này như từng đợt sóng vồ vập dâng lên cao, vậy mà anh lại xấu xa đột ngột dừng lại động tác trong tay.
Thẩm Trường Mi không kiềm chế được cất tiếng rên rỉ. Anh đè người lên phía trước, thanh âm khàn đặc: "Hắn ta đã từng chạm vào nơi này chưa?"
Mặt Thẩm Trường Mi đỏ ửng, trên trán đổ đầy mồ hôi, cô mím môi không lên tiếng.
Động tác ở tay anh lại gia tăng thêm sức mạnh, nhưng tuyệt nhiên không để cô được thỏa mãn, cô lại nghe thấy anh chất vấn: "Rồi hay là chưa?"
Thẩm Trường Mi kéo chăn, đầu ngón chân trắng nõn không khỏi co quắp lại. Mặt cô nóng ran, nhìn anh chằm chằm, rưng rưng nước mắt giống như bản thân vô cùng ủy khuất. Thẩm Trường Mi biết anh cố ý bám riết lấy vấn đề này, cô cảm thấy vừa bực bội vừa thẹn thùng xấu hổ. Đến cuối cùng, khó chịu đến mức nóng nảy, cô giơ chân lên đạp liên tục vào bả vai anh: "Anh cút đi, em không muốn nữa!"
Thẩm Kỳ Ngộ cũng chẳng nhịn nổi nữa, mồ hôi trên trán chảy từng giọt xuống dưới, chảy xuống làn da trắng mịn của cô. Tay anh mạnh mẽ siết chặt lấy eo cô, bắt cô phải cho mình một đáp án.
Thẩm Trường Mi đầu hàng, nức nở mở miệng: "Chưa... chưa từng... chỉ có một mình... tên khốn khiếp là anh mà thôi!"
Một câu nói 'chỉ có một mình anh', đã thật sự khiến Thẩm Kỳ Ngộ thỏa mãn vô cùng.
"Ngoan!" Anh hạ người xuống, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô. Sau đó nhẹ nhàng nhấc hai đôi chân thon dài của cô đặt lên vai, chầm chậm tiến sâu vào bên trong.
...
Sau khi cơn thèm khát qua đi, cũng là lúc lý trí dần dần quay trở lại.
Trong lòng Thẩm Trường Mi vẫn vô cùng bí bách, cho dù hiện tại cơ thể đang rất mệt mỏi, nhưng cô lại chẳng thể ngủ được.
Người đó đã sớm say giấc từ lâu, cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo cô như cũ. Cơ thể của hai người dính đầy mồ hôi. Thẩm Trường Mi không thoải mái, hơi động đậy người, nhẹ nhàng nằm quay lưng lại. Thế nhưng chưa được bao lâu, người đó lại áp sát người vào cô, sống lưng chạm vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn của anh.
Thẩm Trường Mi nhắm mắt nằm một lúc, tai nghe thấy tiếng động cơ của xe ô tô ở bên ngoài, mơ mơ màng màng, cũng chẳng biết bản thân đã nằm bao lâu, mí mắt càng ngày càng nặng dần.
Trước lúc thiếp đi, trong đầu lại đột nhiên có một thanh âm vang vọng: Cô Thẩm, với tình hình hiện tại của cô, sau này muốn có con e là sẽ rất khó, cô vẫn nên chuẩn bị tốt tâm lý một chút.
...
Ngày hôm sau, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mở mắt một cách khó nhọc, cô nhìn thấy Thẩm Kỳ Ngộ đang dựa người trên đầu giường nghe điện thoại. Nghe thấy động tĩnh, anh hơi cúi xuống nhìn cô, cô nằm trên giường, tóc tai lộn xộn, gương mặt vẫn còn ngái ngủ y hệt một con mèo con. Trái tim anh lại tan chảy ra một chút, nhưng rất nhanh đã lại trở nên nóng nảy, nghe điện thoại không hề tập trung một chút nào. Ngắt điện thoại, anh đè người xuống hôn cô.
Đầu anh vùi sâu vào hõm cổ của cô, một tay luồn vào trong váy, Thẩm Trường Mi khẽ nói: "Chẳng phải anh muốn thế này sao? Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy!"
Toàn bộ sự dịu dàng phút chốc bay biến ra tận ngoài trái đất.
Người phụ nữ này đúng là rất giỏi phá hỏng bầu không khí. Thẩm Kỳ Ngộ chống tay xuống giường, anh cúi đầu nhìn cô, sắc mặt tái nhợt: "Sao hả? Tối qua chẳng phải vẫn còn rên rỉ nhiệt tình lắm sao, bây giờ sung sướng rồi, muốn trở mặt không nhận người nữa à?"
Lời nói sỉ nhục, Thẩm Trường Mi phát rồ, cô cầm lấy gối ở bên cạnh điên cuồng đập vào người anh: "Cút! Anh cút đi!"
Thẩm Kỳ Ngộ lật người xuống giường, mặc lại quần áo. Thẩm trường Mi ngồi ở trên giường, tóc tai rối bời, hốc mắt đỏ ửng. Tối qua giày vò nhau cả đêm, dưới khóe mắt cô xuất hiện vệt gân xanh nhàn nhạt, sắc mặt cũng không tốt lắm, giờ phút này lại còn giống hệt một kẻ điên. Anh nhặt áo khoác lên, liếc cô một cái: "Thẩm Trường Mi! Em đúng là vô liêm sỉ!"
Nói xong, anh đập cửa rồi đi ra ngoài.
'Rầm' một tiếng, Thẩm Trường Mi bất lực ôm lấy đầu gối, nhìn cửa phòng vừa bị đập thật mạnh. Ngồi thêm một lúc, cảm thấy chán nản, thế là lại nằm xuống giường, kéo kéo chặn cuộn chặt người lại. Dây thần kinh trong não bộ cứ liên tục đau nhức, cô chỉ cần tối hôm trước không ngủ ngon giấc là thể nào hôm sau cũng bị như thế này.
Đầu Thẩm Trường Mi đau khủng khiếp, cô lục tìm ngăn kéo, cầm vỉ thuốc giảm đau ra ngoài. Trên tủ vẫn còn đặt nửa cốc nước đã lạnh ngắt. Cô chẳng còn hơi đâu quan tâm, trực tiếp ngửa cổ uống sạch.
Nằm trên giường, kéo chăn kín cả đầu.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, đầu cũng không đau nữa, cô dần dần chìm vào giấc mộng. Cô đã nằm mơ, mơ thấy những tháng ngày mình vẫn còn ở nước G.
Ngày đó, Đại sứ quán vô cùng nhốn nháo hoảng loạn, lần đầu tiên phải đối mặt với cuộc tập kích đầy ác ý, cánh cửa lớn của Lãnh sự quán bị nổ toang thành một bãi phế liệu, có một vài nhân viên bị thương nặng được đưa tới bệnh viện.
Gần nơi xảy ra vụ việc đã được giăng dây ngăn cách, các ký giả truyền thông nghe tin đã lôi hết máy ảnh máy quay phim đủ thể loại đến để phỏng vấn. Xe cảnh sát tiếp ứng và nhân viên canh gác được bố trí ở ngã tư dẫn đến Đại sứ quán đang làm kiểm soát.
Một trong những đồng nghiệp bị thương có quan hệ rất tốt với Thẩm Trường Mi. Thẩm Trường Mi thấy cô ấy bị thương nên cũng không yên tâm liền ngồi lên trên xe cứu thương đến bệnh viện cùng cô ấy. Sau khi đồng nghiệp được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Thẩm Trường Mi gọi điện thoại thông báo cho bạn trai của đồng nghiệp.
Ngoài hành lang người đến người đi, Thẩm Trường Mi gọi điện thoại xong, cô cúi đầu nhìn chiếc áo lông vũ màu trắng trên người, dưới vạt áo chẳng biết từ lúc nào đã bị dính một vết máu đỏ thẫm to tướng, vô cùng nổi bật.
Cô nhíu mày, muốn đi đến phòng cấp cứu, vừa quay người lại đụng phải một bác sĩ với gương mặt khôi ngô tuấn tú. Vị bác sĩ đó chặn cô lại, liếc nhìn vạt áo của cô: "Cô không sao chứ?"
Thẩm Trường Mi cũng cúi đầu nhìn: "Tôi không sao, vết máu này không phải của tôi."
"Sắc mặt của cô có vẻ không tốt lắm, thật sự không sao chứ?"
Thật ra hôm nay cô có hơi sốt, sau đó lại phải trải qua chuyện lúc sáng nên đã quên béng mất việc mình cũng còn đang mang bệnh. Giờ đây được vị bác sĩ này nhắc nhở cô mới cảm thấy cổ họng có hơi bỏng rát.
"Không sao, tôi chỉ bị sốt nhẹ thôi."
Vị bác sĩ đó 'ừm' một tiếng, gật gật đầu rồi rời đi.
Thẩm Trường Mi tưởng rằng đã kết thúc, nhưng không ngờ lúc cô đang ngồi ở trên băng ghế dài ngoài phòng phẫu thuật thì vị bác sĩ đó lại quay lại, trên tay còn cầm một chiếc cốc giấy, bên trong đựng nước nóng đang bốc hơi nghi ngút.
"Cô uống một chút nước nóng đi."
Cổ họng Thẩm Trường Mi cũng hơi khô khốc, cô nhận lấy: "Cảm ơn."
Người đó giơ tay chỉ chỉ vào phòng phẫu thuật: "Người bên trong là gì với cô vậy?"
"Đồng nghiệp."
Hai người lại nói chuyện thêm đôi ba câu, đến khi có cô ý tá hớt hải chạy đến tuôn một tràng tiếng Pháp với vẻ vô cùng giận dữ. Nét mặt của người đó vẫn không hề có một tia mất kiên nhẫn nào, chỉ dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Thẩm Trường Mi nhìn theo bóng lưng của người đó, từ những câu nói khó chịu đầy khiển trách của cô y tá, cô đã biết được một thông tin, vị bác sĩ tràn đầy nhiệt huyết này thì ra họ Dương.
Lúc đó Thẩm Trường Mi chỉ cảm thấy người này sao mà thú vị quá, hoàn toàn không ngờ được mình và anh còn gặp lại nhau một lần nữa.
Cô ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi tận bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng đông nghiệp cũng được đẩy ra ngoài, tình trạng cũng coi là tạm ổn. Bạn trai của đồng nghiệp cũng đến rồi, Thẩm Trường Mi ở lại một lúc rồi cũng rời đi.
Bởi vì là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này nên suốt cả ngày Thẩm Trường Mi đều kéo căng tinh thần. Trên đường từ bệnh viện về nhà, cả người cứ đơ ra như khúc gỗ, chẳng có chút sức sống nào cả.
Cô xuống xe buýt ở gần nơi mình ở, đi bộ hơn sáu trăm mét nữa mới tới nơi. Trên đường, bất ngờ có những bông tuyết bay bay theo cơn gió. Cô đội mũ của chiếc áo lông vũ lên, hai tay đút vào trong túi áo, bước chậm rãi đi về chỗ ở.
Đôi mắt nhìn ngang liếc dọc tứ phía, lúc sắp sửa đến cửa nhà, ánh mắt đang nhìn linh tinh lại khựng lại ở một nơi.
Cách đó không xa có đậu một chiếc xe ô tô con màu đen, người đó mặc một chiếc áo khoác lông dê màu đen, uể oải dựa nửa người lên trên thân xe, vừa hút thuốc vừa quan sát công trình kiến trúc ở trước mặt.
Thẩm Trường Mi không dám đi qua đó. Còn người đó hình như cũng có linh cảm, tay kẹp điếu thuốc gãi gãi bên thái dương, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô đang đứng.
~Hết chương 28~