Vì chuyện tối qua mà Kiều Duật trằn trọc không ngủ được, người đẹp ở trong lòng quyến rũ thế nào cũng không khơi gợi được hứng thú của anh ta. Sáng sớm hôm nay, anh ta đến cửa hàng bán quà sáng ở Tam Hoàn mua ít đồ, mua xong lái thẳng xe đến Ngự Cảnh Gia Viên. Nói thế nào thì Trường Mi và anh ta cũng cùng nhau lớn lên, tối qua đối xử với cô như vậy đúng là có hơi quá đáng. Tối qua sau khi Trường Mi rời đi, đến cả Vinh Tử cũng nói anh ta quá trớn rồi.
Hôm nay Thẩm Trường Mi dậy sớm, vào giờ này tiểu khu vẫn chưa có mấy người, vì vậy cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy chiếc xe mui trần màu xanh ngọc đang đỗ ở cách đó không xa, Kiều Duật ngồi trên ghế lái, vừa huýt sáo vừa nhìn vào trong gương chiếu hậu chỉnh đốn lại tóc tai.
Thẩm Trường Mi còn đang lẩm bẩm không biết người này tới đây làm gì, Kiều Tam Nhi phát hiện ra cô, nhìn về phía cô huýt sáo ra hiệu.
Thẩm Trường Mi chần chừ bước đến trước xe, đề phòng quan sát anh ta: "Mới sáng ngày ra anh đến đây làm gì? Đừng nói với em là hôm qua anh vẫn chưa hả dạ nên hôm nay tiếp tục đấy chứ?
Kiều Duật vừa nhìn thấy nét mặt đó của cô thì có chút ngượng ngập, giơ tay ra xoa xoa sau gáy, cầm lấy túi quà sáng đặt ở bên ghế lái phụ lên: "Em nói gì vậy, anh đáng sợ đến mức đấy ư? Anh ngủ xong một giấc tự cảm thấy tối qua có phần quá đáng nên đã đặc biệt tới đây chuộc tội! Lên xe đi, anh đưa em đi làm!"
Thẩm Trường Mi nhướng mày, nhận lấy túi quà sáng: "Thành ý thì em nhận, còn đưa em đi làm thì thôi không cần đâu."
Kiếu Duật vươn tay ra chặn cô lại không cho cô đi: "Đợi chút, vẫn còn chuyện..." Di động của anh ta lại đúng lúc này đổ chuông, anh ta làm động tác tay ý muốn nói đợi anh ta nghe điện thoại trước đã.
Thẩm Trường Mi đứng ở bên cạnh lắng nghe, thấy anh ta hét vào đầu bên kia: "Làm cái gì vậy, mới sáng sớm ra đã tra hỏi là sao. Tôi đang bận, đứng có kiếm cớ gây sự nữa!"
"Đứa con gái này đúng là không biết điều!" Kiều Duật ngắt điện thoại, đặt lên trên bệ lái xe, "Cuối tuần này mọi người định đến đảo Tần Sơn chơi, em đi không?"
Thẩm Trường Mi lấy một viên xíu mại nhân gạch cua ra cắn một miếng: "Để em xem tình hình thế nào đã!"
...
Đến công ty, cô nhớ ra hôm nay Dương Thiệu phải tới thành phố C tham dự Hội thảo luận nghiên cứu, cô nhắn tin cho anh hỏi anh tới nơi chưa, sau đó đặt di động xuống bên cạnh, lật giở tài liệu cần phiên dịch bắt đầu làm việc.
Chưa tới hai phút đã nhận được điện thoại của Dương Thiệu, hai người trò chuyện mấy câu.
Dương Thiệu ngắt điện thoại, đồng nghiệp đồng hành cùng anh vỗ vào vài anh một cái: "Sắp bắt đầu rồi, đi vào thôi!"
Hội nghị thảo luận mà Dương Thiệu tham gia hôm nay có liên quan đến y học cấp cứu, tay anh cầm tờ sắp xếp quá trình trong hội nghị, bên trong viết kín những bác sĩ đợi lát nữa phải lên trên báo cáo học thuật. Phần báo cáo của Dương Thiệu được sắp xếp vào lúc mười giờ, chủ đề của anh là phát triển mới nhất về chẩn đoán và điều trị ngộ độc.
Trên bục là giáo sư Lý Xuân Minh chủ nhiệm khoa y học cấp cứu của Hiệp hội y học Trung Quốc đang đọc diễn văn khai mạc. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang thảo luận với anh về một số nghiên cứu mới nhất trong lĩnh vực y tế, sau đó như nhớ ra gì đó: "Thời gian huấn luyện của anh cũng sắp sửa kết thúc rồi đúng không?"
Dương Thiệu gật gật đầu: "Vào tháng sau."
Dương Thiệu vừa dứt lời, ánh mắt vô ý liếc lên trên bục, anh nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc áo lông dài màu trắng, mái tóc được buộc một nửa, thầm nghĩ đúng là trùng hợp.
Đồng nghiệp bên cạnh thấy mắt anh dán chặt lên trên bục thì cũng nhìn theo, sau đó giơ tay đụng vào cánh tay anh: "Cô gái đó trông cũng được phết nhỉ, nghe nói là bác sĩ khoa phụ sản của bệnh viện thành phố ở thành phố B, tên là Đường gì gì đó." Đồng nghiệp vừa nói vừa lật giở tờ sắp xếp quá trình trong hội nghị, muốn tìm tên của người phụ nữ đó.
Dương Thiệu tiếp lời: "Đường Kỳ!"
"Đúng rồi, là cái tên đó, anh quen à?"
Dương Thiệu không nói rõ ràng mà chỉ mỉm cười.
...
Hôm nay Thẩm Kỳ Ngộ nhận được điện thoại của bố anh, ở đầu bên kia là một giọng điệu ra lệnh: "Tối nay về nhà một chuyến!"
Hai chân Thẩm Kỳ Ngộ gác lên trên bàn làm việc, lười biếng dựa người ra sau ghế lật giở văn kiện, ngữ khí bình thản: "Có chuyện gì vậy? Buổi tối con bận lắm!"
Bố anh cũng không nói chi tiết là chuyện gì: "Bảo con về thì về đi, hỏi nhiều thế để làm gì!"
Thư ký cầm văn kiện đi vào đứng ở trước bàn, Thẩm Kỳ Ngộ ra hiệu cho cô ta đưa văn kiện để anh ký tên.
Anh ký tên xong lại đưa văn kiện cho thư ký, nhìn thư ký đi ra khỏi phòng làm việc, trong lòng thầm nghĩ không biết ông già này lại có chủ ý gì, anh nói: "Vâng, buổi tối con sẽ về. Hiếm lắm bố mới về nhà nên sao con nỡ làm bố tức giận được!"
Thẩm Văn An bị đứa con trai của mình chọc tức đến độ bật cười, ông cầm cây gậy gõ xuống dưới đất: "Nhớ về sớm đấy!"
Lan Linh thấy chồng ngắt điện thoại, bà hỏi: "Nó nói sao?"
"Tối nay nó về."
Nét mặt Lan Linh nhẹ nhõm, Thẩm Văn An cầm chén trà được vợ rót cho, ông thổi thổi hơi nóng, ánh mắt ngờ vực nhìn vợ mình: "Bà gấp gáp gọi thằng nhóc đó về làm gì vậy?"
Thân phận của Thẩm Văn An là quân nhân, ánh mắt sắc sảo mỗi khi nhìn người khác đều có một loại cảm giác uy hiếp, Lan Linh và ông đã là vợ chồng ba mươi mấy năm mà vẫn không chống đỡ được ánh mắt đó: "Hôm nay gặp Tô Thu đến trường làm khảo sát, tôi nghĩ cũng lâu lắm rồi không gặp mặt nên tối nay muốn mời hai mẹ con họ tới nhà mình ăn bữa cơm, con gái của Tô Thu để lại cho tôi ấn tượng tốt lắm, nên tôi muốn để Kỳ Ngộ gặp mặt xem thế nào!"
Thẩm Văn An nghĩ ngợi, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của vợ mình, ông có hơi bất đắc dĩ thở dài một cái: "Bà ấy à!"
Chập tối, Thẩm Kỳ Ngộ cho xe dừng lại trong bãi đỗ xe trong sân, từ trên xe đi xuống, bé con đang ngồi xổm ở bên cạnh nghịch đá đất trông thấy anh thì lên tiếng chào hỏi: "Cháu chào chú Thẩm ạ!"
Thẩm Kỳ Ngộ bị tiểu nha đầu gọi như vậy nhất thời cảm thấy mình đã già đi không ít, anh ngồi xuống trước mặt con bé: "Sao cháu lại ngồi ở đây? Anh Dư của cháu đâu rồi?"
Tiểu nha đầu này và con trai của nhà họ Dư phía đối diện là thanh mai trúc mã, con bé suốt ngày thích chạy sau mông của thằng bé đó nói sau này muốn gả cho thằng bé.
Tiểu nha đầu nghe thấy Thẩm Kỳ Nhộ hỏi vậy liền tức giận, giọng nói non nớt: "Chú Thẩm, chú không được thảo luận vấn đề này với cháu nữa! Chú vừa nhắc đến là cháu lại đau lòng!"
Tiểu nha đầu xị mặt xuống, biểu cảm như sắp khóc tới nơi.
Thẩm Kỳ Ngộ dở khóc dở cười, anh dỗ dành tiểu nha đầu cùng chơi với con bé một lúc. Tiểu nha đầu trợn mắt kinh ngạc: "Chú Thẩm, chú lợi hại thật đó! Tiểu Dư không chịu chơi trò này với cháu, anh ấy nói trò này chỉ có con gái mới chơi thôi!"
Thẩm Kỳ Ngộ nào có chủ động học chơi mấy trò này, chẳng qua là năm anh bảy tuổi, có một người mỗi ngày sau bữa ăn đều năn nỉ anh chơi trò chơi này với cô.
Thẩm Kỳ Ngộ đưa hòn đá cho cô bé: "Cháu mau về nhà ăn cơm đi!"
Cô bé gật gật đầu: "Chú Thẩm, lúc nãy cháu nhìn thấy có một dì rất xinh đẹp đến nhà chú, chắc là bác Thẩm muốn để chú xem mắt đấy!"
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, đứa nhóc con mà cũng hiểu cả xem mắt nghĩa là gì rồi. Anh giơ tay vỗ nhẹ vào đầu của con bé: "Được rồi, cháu mau về ăn cơm tối đi, đừng ở lỳ mãi ở đây không lát nữa mẹ cháu lại phải đi tìm đấy!"
Chẳng trách trong điện thoại không chịu nói là có chuyện gì.
Thẩm Kỳ Ngộ ở bên ngoài hút điếu thuốc, hút xong mới đẩy cửa đi vào trong.
Dì nhìn thấy liền nói: "Kỳ Ngộ về rồi đấy à."
Anh 'vâng' khẽ một tiếng, ánh mắt quét tới hai mẹ con đang ngồi trên sofa. Lan Linh bấy giờ đứng dậy giới thiệu: "Đây là dì Tô, còn đây là Hi Cẩm con gái của dì Tô."
Thẩm Kỳ Ngộ gật đầu với Tô Thu gọi một tiếng 'dì Tô', sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Từ Hi Cẩm, Từ Hi Cẩm không đợi Thẩm Kỳ Ngộ mở miệng đã đứng dậy phóng khoáng hồ hởi: "Thẩm Kỳ Ngộ, đã lâu không gặp!"
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười: "Cậu vẫn như xưa không có gì thay đổi cả."
Lan Linh nghe Từ Hi Cẩm nói vậy, khuôn mặt khó hiểu nhìn con trai: "Con với Hi Cẩm quen nhau sao?"
Từ Hi Cẩm trả lời thay Thẩm Kỳ Ngộ: "Dì Lan, cháu và Kỳ Ngộ là bạn học cùng trường ạ."
Vốn dĩ Lan Linh có ý muốn gán ghép hai người với nhau, không ngờ hai người lại còn là bạn học cùng trường, cũng trùng hợp quá. Bà nhìn con trai, ý tứ sâu xa nói: "Bạn cùng trường tốt quá rồi."
Thẩm Kỳ Ngộ đương nhiên nghe hiểu lời nói của Lan Linh, anh chỉ cười nhàn nhạt, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh nói với mọi người trong phòng khách phải lên trên tầng thay quần áo.
Từ Hi Cẩm ngồi bên cạnh mẹ Tô, ánh mắt dán chặt vào người đang lên trên tầng. Vốn bữa cơm tối nay cô ta không muốn đến, mãi đến khi mẹ Tô nhắc đến 'Dì Lan của con hình như muốn giới thiệu con với con trai của dì ấy, đứa con trai đó cũng tầm tầm tuổi con, tên là Thẩm Kỳ Ngộ.' Lên đại học đúng là Từ Hi Cẩm đã từng thích anh, lần tỏ tình thất bại trong buổi liên hoan sau cuộc thi bóng rổ đến tận bây giờ cô ta vẫn nhớ như in. Hôm nay cô ta tới đây không hẳn là vì không buông bỏ được Thẩm Kỳ Ngộ, bao nhiêu năm qua cô ta cũng đã hẹn hò mấy lần, chỉ là lòng hư vinh của người con gái quá lớn, cô ta hiện tại so với lúc còn ở đại học đã trổ mã và có khí chất của một người phụ nữ hơn rất nhiều. Bây giờ đến đây chẳng qua là muốn để người mà mình từng thích ngắm nhìn mà thôi, còn nếu mà có thể khiến anh có một chút hối hận vì ban đầu đã từ chối mình thì càng tốt!
Thẩm Kỳ Ngộ lên tầng, nhưng lại đến gõ cửa thư phòng.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của Thẩm Văn An: "Vào đi."
Thẩm Kỳ Ngộ đẩy cửa đi vào, tùy tiện ngồi xuống dưới sofa: "Gọi con về gấp như vậy hóa ra là vì chuyện này? Bố à, từ lúc nào bố bắt đầu lo lắng đến mấy chuyện này rồi vậy?"
Thẩm Văn An tháo kính lão xuống, cầm gậy đi tới phía sofa: "Con cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện trọng đại của bản thân đi, năm sau cũng đã 28 rồi, cứ mơ hồ mãi như vậy đến khi nào mới chịu ổn định hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ không lên tiếng, theo thói quen muốn gác chân lên trên bàn, Thẩm Văn An lập tức cầm gậy gõ vào chân anh. Bốn năm trước Thẩm Văn An gặp tai nạn, chân phải để lại di chứng, bây giờ đi lại đều phải dùng đến gậy chống đỡ.
Thẩm Văn An nhìn con trai ngồi ở đối diện, đằng hắng giọng, nghiêm túc nhắc nhở: "Lát nữa nói chuyện nhớ chú ý một chút, cô gái đó bố thấy cũng được lắm!"
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười.
Lan Linh vốn dĩ còn lo sợ Thẩm Kỳ Ngộ ở trên bàn ăn sẽ nói những lời khó nghe, dẫu sao chuyện này cũng là bà dấu không nói với anh, may thay thằng nhóc này hôm nay lại giữ thể diện cho bà, lúc dùng bữa mặc dù biểu hiện không quá nhiệt tình nhưng cũng coi như là có phép lịch sự. Ăn xong, bà dặn anh đưa họ về khách sạn, anh cũng nghe lời làm theo, Lan Linh thầm nghĩ có lẽ hai người sẽ có hy vọng.
Từ Hi Cẩm và mẹ Tô ngồi ở hàng ghế phía sau xe, cô ta nói câu được câu chăng với Thẩm Kỳ Ngộ, anh nói không nhiều trả lời cũng rất ngắn gọn, nhưng Từ Hi Cẩm không hề để ý. Cô ta cảm thấy tối nay được anh đưa về khách sạn chắc có lẽ anh cũng có ý gì đó với mình. Dù sao ý nghĩa của buổi dùng cơm này mặc dù không bày rõ ra trước mắt, nhưng anh chắc chắn sáng tỏ như gương.
Xe dừng lại bên ngoài khách sạn, Từ Hi Cẩm để mẹ Tô đi vào trước, còn cô ta đứng ở trước mặt Thẩm Kỳ Ngộ: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi và mẹ về khách sạn!"
Thẩm Kỳ Ngộ gật đầu: "Vào trong đi." Anh vừa nói vừa kéo cửa ghế lái ra muốn ngồi vào trong.
Từ Hi Cẩm lại gọi anh lại: "Chẳng lẽ cậu không định để lại phương thức liên lạc sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ nghiêng người nhìn cô ta, rút điếu thuốc ra hút: "Phương thức liên lạc gì?"
Từ Hi Cẩm nghẹn lời, cuối cùng không nhịn được nói: "Cậu thật sự không hiểu hay là giả vờ vậy? Ý của dì Lan..."
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, anh cúi đầu châm lửa, sau đó phả ra một hớp khói: "Cậu hiểu lầm rồi, mẹ tôi bà ấy không rõ chuyện của tôi. Tôi có bạn gái rồi!"
Nét mặt Từ Hi Cẩm trông khó coi vô cùng, thế rồi cô ta lại giả vờ như không có gì xảy ra, nở một nụ cười nhạt: "Phải không? Bạn gái của cậu là ai vậy? Là cô diễn viên đó ư?" Cô ta ngập ngừng giây lát, giọng điệu khiêu khích: "Hay là Thẩm Trường Mi?"
~Hết chương 17~