Vì Em Mà Anh Đến

Chương 39




Trung tâm thành phố vào thứ Bảy thật sự đáng sợ, Duy An muốn đi nhanh về nhanh, nên bắt taxi, cuối cùng bị tắc giữa đường, cô không dám mở di động, bởi vì chắc chắn Tống Thư Minh ra ngoài không lâu, nửa tiếng trôi qua, giờ này chắc anh đã về nhà và phát hiện cô biến mất.

Bây giờ cô không dám nghe điện đối diện với anh, mà như thế cũng có nghĩa cô không thể liên hệ với Kiều Ngự, bởi hôm ở hành lang lớp học họ không hẹn rõ là mấy giờ.

Duy An quyết định tới thẳng cửa hàng Pizza mà anh nói trước, nếu không có Kiều Ngự ở đó, cô lập tức quay về chứ quyết không ngồi chờ.

Đây cũng coi như để ông trời quyết định thay, nếu số mệnh căn bản không muốn cô biết chân tướng sự việc, thì hãy coi tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Đến KTV Kim Tước, lái xe dừng ở bên đường đối diện, Duy An cúi đầu trả tiền thậm chí còn không dám nhìn sang đường bên kia lần nào, bên cạnh KTV là con hẻm nhỏ chất đầy các thùng rác, đấy chính là địa điểm cô gặp nạn.

Ngày xảy ra chuyện, là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, mỗi người sinh ra đều độc nhất vô nhị, nhưng món quà sinh nhật mà ông trời ban tặng cho cô là lấy đi khả năng khác người của cô.

Khi ấy Duy An bất lực, trong bóng tối cô căn bản không nhìn rõ thứ gì, tất cả đều đã được ấn định, tất cả đều là trùng hợp, cô nhất định sẽ đi vào con hẻm vắng vẻ đó, ngay cả chỗ để trốn cũng không có.

Bây giờ chuyện đã qua lâu thế rồi, cô vẫn không sao đối diện được với con hẻm ấy, đành quay người nhìn về phía ngã tư, đây là đoạn đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố, xung quanh đều là các cửa hàng cao cấp.

Và vô tình, Duy An nhìn thấy người quan trọng kia.

Kiều Ngự vẫn mặc một bộ đồ màu đen, cho dù cách cô cả trăm mét, đứng ở đầu đường đông nghìn nghịt người, trông anh vẫn vô cùng nổi bật.

Dường như mọi chuyện quay lại thời điểm bắt đầu, cô cũng vô tình nhìn thấy anh, khi đó ở cửa thư viện trường, cô đợi chàng trai cô yêu thầm đến để thổ lộ, rồi bỗng thấy anh đang đứng với người khác.

Giờ cũng vậy, Kiều Ngự đứng ở góc chếch với ngã tư, khi đèn đường dành cho người đi bộ chuyển màu xanh, thì phía sau anh xuất hiện Trình An Ni với thân hình cao ráo, yêu kiều, anh hai tay đút túi quần, mắt nhìn đèn tín hiệu giao thông phía trước, Trình An Ni đi phía sau chỉ nhìn anh.

Xe từ các hướng đổ về rất đông, anh không sang được đường ngay.

Duy An nhìn một lúc, dù sao cũng đã đến tận đây rồi, bất luận là đi đâu, cô chỉ muốn nghe Kiều Ngự nói một câu mà thôi, vậy là cô bèn đi về phía anh.

Kiều Ngự nhìn thấy Duy An, anh sững người, sau đó xua tay, ra hiệu cho Duy An đứng nguyên ở đó.

Đèn đường dành cho người đi bộ chuyển màu xanh, ánh nắng mặt trời từ góc đó đột nhiên trở nên vô cùng nhức mắt, các tấm kính trên những khu thương mại thật kỳ diệu, khiến mọi ánh sáng tập trung lại nơi ngã tư đó.

Duy An đi được vài bước thì dừng lại ở bên đường dành cho người đi xe đạp, thấy Kiều Ngự bị kẹt giữa dòng người đang đi về phía mình, Trình An Ni đi đằng sau anh mặt biến sắc, đột nhiên giơ tay kéo anh, “Kiều Ngự!”

Thậm chí anh còn không quay đầu lại chỉ rút tay về, “Tôi đã nói rồi, cô về trước đi.”

“Anh không được đi gặp cô ta.”

Trình An Ni hét câu này rất to, người đi đường lần lượt quay lại nhìn họ, hai người vừa đi đến giữa đường, Duy An không biết tại sao cô ấy lại ở đây, cô thoáng do dự song vẫn đi về phía anh nói: “Trình An Ni, cậu không cần phải tức giận như thế, tôi đến chỉ để nghe Kiều Ngự nói rõ mọi chuyện, anh ấy nói xong tôi sẽ đi ngay.”

Nhưng Trình An Ni nhìn cô như nhìn kẻ thù, sự căm hận trong ánh mắt như bị kích thích, cô ấy ôm chặt Kiều Ngự muốn lôi anh về phía khác, gào lên giống như một người đàn bà đanh đá: “Tôi biết ngay mà, hôm nay anh nhất định đòi tới đây là có chuyện, quả nhiên! Chúng ta quay về, anh quên bố anh đã nói gì rồi sao? Hai ngày nữa chúng ta sẽ đi khỏi đây, Kiều Ngự!”

Duy An nhìn đèn đường dành cho người đi bộ đang đếm ngược, chỉ còn ba mươi giây nữa, vậy là cô quyết định: “Qua đường trước đi đã.”

Nói xong cô quay người đi sang bên đường, thấy Trình An Ni ra sức ngăn Kiều Ngự, lôi lôi kéo kéo sống chết không buông tay, “Anh không được nói với cô ta! Nếu cô ta báo cảnh sát thì làm sao, anh có nghĩ đến hậu quả chưa, em... em làm vậy chẳng phải vì anh ư!”

Duy An dừng bước quay lại nhìn Trình An Ni, “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Trình An Ni không thèm để ý tới cô, kéo cánh tay Kiều Ngự với bộ dạng nhếch nhác, cứ như cô ấy đang ôm lấy tia hi vọng cuối cùng vậy, quyết hi sinh tất cả chỉ để Kiều Ngự không thể đi về phía Duy An.

Chàng trai nãy giờ sa sầm sắc mặt bỗng cau mày, anh đột nhiên giơ tay lên giật tóc Trình An Ni trước ánh mắt của những người đi đường, rất mạnh, hất thẳng Trình An Ni ra.

Đột ngột bị hất ra khiến sắc mặt Trình An Ni trắng bệch, cô ta rú lên, khiến Duy An sợ hãi chạy lại can Kiều Ngự: “Kiều Ngự, đừng...”

Anh đẩy Duy An ra, giọng anh nghe như đã bị dồn ép tới phát điên, anh gầm lên: “Chuyện của tôi và cô ấy không cần cô quản!”

Trình An Ni sợ hãi liên tục bước lùi về phía sau, đèn xanh chỉ còn mười giây, nhấp nháy không ngừng, Duy An vội vàng khuyên: “Qua đường trước đã, đừng đứng ở đây cãi nhau, mau lên!”

Kiều Ngự như không nghe thấy lời Duy An nói, anh đột nhiên túm chặt tay Duy An kéo cô tới trước mặt mình, tức tối nói với cô: “Em muốn biết nguyên nhân có phải không? Anh cho em biết, người là do anh thuê, tối hôm đó…”

Anh nói mãi nói mãi cánh tay không ngừng siết chặt, cổ tay Duy An đau tới không chịu nổi, cô không giằng ra được, mắt nhìn đèn đếm ngược kết thúc, xe hai bên đường bắt đầu di chuyển.

Lúc này thật sự hỗn loạn, sự bình tĩnh trong mắt anh khiến người ta sợ hãi.

Họ bị kẹp giữa dòng xe đông đúc không thể đi được, những tiếng còi xe cáu bẳn trách móc khi ngang qua họ, Kiều Ngự chẳng buồn để ý, ba người bị ép phải đối mặt, cùng đứng giữa ngã tư.

Tiếng gió rít thổi rối tung tóc Duy An, cô không nhìn rõ vẻ mặt Kiều Ngự lúc này, nhưng anh nghiến răng nghiến lợi, nói rõ ràng từng câu một: “Bố anh xảy ra chuyện, Trình An Ni uy hiếp anh, nếu anh không tìm người cảnh cáo em khiến em phải tránh xa anh, cô ta sẽ không để gia đình giúp đỡ bố anh. Hơn nữa, tối hôm đó cô ta không cho anh ra ngoài, anh uống rượu, nhìn thấy ảnh của em và Tống Thư Minh, đều do cô ta chụp lén, anh rất giận, nếu không phải là vì tiền, tại sao em lại nhận lời ở bên anh ta?”

Duy An không giãy giụa nữa, cô đứng đó, cảm thấy bình tĩnh lạ thường, chuyện cô nghi ngờ ngàn vạn lần kia sau khi nghe chính miệng Kiều Ngự thừa nhận, ngược lại cô không sốc mà thấy chân thực.

Đây chính là người cô từng dùng mấy trăm lá thư tình để chờ đợi, ích kỷ dùng đôi mắt cô đổi lấy sự vinh quang của bản thân. Đúng là Kiều Ngự làm, đây chẳng phải vốn là phong cách của Kiều thiếu hay sao? Anh ngạo mạn như một đứa trẻ, và ích kỷ cũng giống hệt một đứa trẻ.

Phía sau xe lao qua không ngớt, ba người họ đứng ở ngã tư đông đúc nhất, rửa sạch chút thời gian thanh xuân cuối cùng.

Cô nhìn Kiều Ngự hỏi: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi chỉ được thích anh?”

Đây chính là điều mà Kiều Ngự luôn đau đáu trong lòng.

Anh luôn cho rằng cả đời này Duy An phải sống dưới cái bóng của anh mà cảm tạ ân đức anh ban cho cô, anh luôn muốn thấy cô viết thư tình cho anh, vì anh mà ngày đêm bất an, sau đó anh mới có thể hài lòng che giấu tình cảm của mình, che giấu sự thật là anh đã thích cô từ lâu.

Kiều Ngự từ từ buông tay cô, cố chấp hỏi: “Nói cho anh biết, tại sao em đi cùng người đó, rốt cuộc anh ta là ai?”

Đến bây giờ anh vẫn không sao giải thích nổi, lúc nào cũng sống trên mấy tầng mầy, anh quen với việc đón nhận sự ngước nhìn của mọi người, lần này bị Trình An Ni uy hiếp khiến anh hận tất cả mọi thứ, đành mang tính khí trẻ con tàn nhẫn ra đi làm hại người khác, kết quả anh còn buồn hơn.

Duy An nhìn Trình An Ni sắc mặt trắng nhợt, cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, ánh mắt đờ đẫn đứng bên cạnh Kiều Ngự cắn chặt môi. Cô ta từng ngồi bệt bên lề đường như người mất hồn, đau khổ gào khóc nói với Duy An: “Không thể nào! Anh ấy thích cậu, nếu không có Tống Thư Minh kia thì chưa chắc anh ấy đã nhận ra tình cảm đó, nhưng giờ anh ấy không cách nào phủ nhận được nữa...”

Giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, Duy An chỉ cảm thấy đáng tiếc, cô ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ Kiều Ngự, nhưng ánh mắt mờ như bị phủ sương.

Giữa ngã tư xe cộ nườm nượp, cô nhìn người mình thích suốt ba năm qua, khẳng định với anh rằng: “Yêu và thích không giống nhau, có lẽ anh cùng từng thích tôi, nhưng thứ mà Tống Thư Minh dành cho tôi là tình yêu, vì vậy bất cứ khi nào, tôi cũng tin anh ấy sẽ không làm hại tôi.”

Cuối cùng Duy An cũng hiểu ra, anh thích cô, nhưng anh kiêu ngạo tới mức chưa bao giờ chịu dành cho cô dù chỉ là một chút hơi ấm, sự dịu dàng.

Đáng tiếc không phải anh, đáng tiếc thời niên thiếu, chúng ta đều quá nhút nhát.

Ánh mắt Kiều Ngự lạnh dần, anh nhìn cô, ngập ngừng mãi mới nói: “Đúng là anh cho người đến đấy, nhưng, mắt em…” Anh không nói tiếp nữa.

Anh nhẹ nhàng giơ tay nhấc kính của Duy An ra, Duy An đứng im, những ngón tay thon dài của Kiều Ngự run rẩy, chạm vào khóe mắt cô, giọng anh khàn đặc: “Duy An, em lúc nào cũng mặc giống như một con chim cánh cụt.”

Trình An Ni chẳng có bất kỳ biểu hiện nào, từ lúc bị Kiều Ngự túm tóc ném ra một bên, cô ta bắt đầu đờ đẫn đứng nhìn hai người họ.

Hai bên là dòng xe lao vùn vụt, họ lại cáo biệt nhau trong tình cảnh này.

Duy An ngẩn người, cô cúi đầu nhìn chiếc áo khoác ngoài vớ vội của mình, màu cam, lúc mua có hơi rộng, lại thêm thời gian gần đây cô gầy đi nhiều, khiến quần áo cứ như móc trên người. Vẫn xấu như thế, vẫn giống như con chim cánh cụt ngốc nghếch.

Cô cười cười né tránh ngón tay anh chạm vào mình, đeo mắt kính vào, sau đó nói: “Hai người sắp rời khỏi thành phố Lan, bao giờ đi?”

Kiều Ngự vẫn nhìn vào mắt cô, anh rất cao, đứng trước cô và ngược sáng, giống như thiếu niên năm xưa trên sân bóng rổ trường cấp ba, cao ngạo, luôn lạnh lùng mắng cô ngốc. Anh còn nghiêm giọng vờ thờ ơ hỏi: “Với điểm số môn tiếng Anh như thế này liệu cậu có đỗ được trường đại học nào không?”

Cuối cùng anh cũng thi vào Đại học G giống cô, sau khi nhập học quả nhiên đã tặng cho cô một niềm vui bất ngờ.

Bây giờ, anh nhẹ nhàng đáp: “Cũng có thể là tuần sau.”

Cô gật đầu, “Vậy coi như tạm biệt ở đây.”

Ánh mặt trời trên đầu mỗi lúc một nhức mắt, Duy An bị hiện tượng phản quang của kính làm cho lóa mắt quá lâu, cô cảm thấy thế giới trước mặt trở nên tối đen, hình như mọi màu sắc đều biến mất.

Chàng trai trước mặt cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài hoa lệ, dòng người tan tác, cuối cùng một mình anh cô độc đứng giữa đường.

Duy An kinh ngạc khi thấy giọt nước mắt lóng lánh nơi khóe mắt Kiều Ngự, nhưng nét mặt anh vẫn thản nhiên, thậm chí anh cười như chế giễu, nói bằng giọng giễu cợt thường ngày: “Thực ra, anh chỉ bảo đám người đó dọa em thôi, anh không muốn họ làm em bị thương. Em có tin không?”Anh giống như chỉ đang nói đùa, “Đáp án chính xác của câu này nên chọn là D, em có tin không?”

Duy An mỉm cười gật đầu, “Tôi tin.”

Đáng tiếc tin hay không tin đã không còn quan trọng nữa rồi, kết quả không thể thay đổi.

Anh cũng cười, nước mắt lăn xuống má, Duy An đã quay người, cô không nhìn thấy, cuối cùng cô nói với anh, “Tạm biệt, Kiều Ngự.”

Lần cuối cùng gặp, từ nay về sau, thật sự sẽ không bao giờ gặp nữa.

Mây trên trời bị gió thổi tan tác.

Duy An nghĩ đến bài hát mà họ từng cùng nhau nghe, Lễ Tình nhân trong tranh sơn dầu.

Mây đang trôi, còn em thẫn thờ đứng ngoài cửa.

Sau lưng em là biển rộng

Màu hồng nhẹ nhàng màu trắng tinh khiết, đang nói chuyện tình yêu

Một đám mây trôi một đám mây tan

Chẳng ai xót thương, tình yêu khiến em ửng hồng đôi má

Có người hạnh phúc có người đau thương,

Khi ánh tịch dương tắt, tất cả những người đang nắm tay nhau chờ trăng lên, nước mắt tràn mi.

Bao nhiêu thuần khiết bao nhiêu hoài niệm, mãi mãi ở lại

...

Sự thuần khiết, mọi hoài niệm của tuổi thanh xuân, tổn thương hay hạnh phúc, sẽ luôn dùng cách của chúng để ở lại, cũng may cô không hề hối hận.

Đèn đường dành cho người đi bộ lại chuyển xanh, Duy An bỏ chạy muốn quay về bên kia đường, nhưng ánh nắng gay gắt khiến cô bỗng mất đi thị lực.

Cuối cùng cô nhìn thấy ở chỗ rẽ có một chiếc xe hàng vượt đèn đỏ như bị mất lái, lao thẳng vào làn đường dành cho người đi bộ, cái bóng đen sì đó lao rất nhanh, cả đám người đang qua đường đứng la hét inh ỏi.

Nhưng cô đã không còn phân biệt được phương hướng nữa, trong tầm mắt chỉ còn lại một màu trắng tới thê thảm.

Không được, cô phải lập tức tránh ngay, nhưng mọi thứ xung quanh bỗng phai màu, chỉ còn lại hai màu trắng đen tới cực đoan.

Tất cả mọi người đều phát hiện ra cô đứng giữa làn đường dành cho người đi bộ như một người mù, hình như cô không biết phải lùi về phía nào.

“Duy An!” Đột nhiên từ phía sau có ai đó đẩy cô một cái, Duy An không kịp đề phòng hai tay ôm chặt mắt ngã xuống, lúc ngã xuống đất bên tai cô còn vang tiếng phanh xe rít lên như muốn xé rách màng nhĩ.

Âm thanh đó gần ngay bên cạnh, lẫn cả tiếng kêu thét của người qua đường.

Trước mắt cô đột nhiên hiện ra vòng tròn khoanh bằng bút đỏ, mọi cảnh tượng đều biến thành cái ngày bị khoanh bằng bút đỏ đó, hôm nay là ngày mùng 10 tháng 5 năm 2011.

Xảy ra chuyện gì rồi? Xe… Xe lao tới, sau đó cô bị người ta đẩy ngã, sau đó tiếp… không đúng, bên tai cô toàn là những tiếng kêu thảm thiết, có người còn đang gọi xe cấp cứu.

Duy An đang hoảng loạn bò dậy, mắt kính bị hất văng ra xa, cô không nhìn rõ, ngước mắt mơ hồ thấy chiếc xe hàng hình như phanh khựng ngay bên chân mình, nhưng ở đầu bên kia, dưới bánh xe một dòng máu đỏ sẫm chaảy loang thành vũng.

Huyết mạch toàn thân dồn cả lên đầu, cô quay phắt người nhìn về phía ngã tư mà ba người bọn họ vừa đứng.

Trình An Ni và Kiều Ngự đều biến mất.

Cô loạng choạng đứng dậy, lao về phía chiếc xe hàng như kẻ điên, trong tầm nhìn mờ mờ ảo ảo cô thấy Trình An Ni đang ngã quỳ dưới đất, gào khóc xé tim xé phổi, người nằm dưới đất mặc một chiếc áo gió màu đen.

Là Kiều Ngự đã đẩy cô ra.

Duy An mấp máy môi nhưng không nói được, không hét ra được từ nào, các dây thần kinh như đứt hết, cô giơ tay ra chạm vào thứ dịch thể nóng nóng dính dính, “Kiều Ngự...”

Mắt cô toàn là màu máu, cô không nhìn thấy gì hết.

“Kiều Ngự… Kiều Ngự…”

Bên tai là những tiếng gào khóc thê lương, lẫn vào đó là tiếng còi xe cứu thương, vô số người đang la ó tránh đường, cảnh sát cũng lập tức có mặt.

Thế giới đỏ ngầu màu máu, không còn bất cứ thứ ánh sáng nào, bên tai nổ ầm một tiếng rất lớn, chút ý thức cuối cùng của cô bị rút cạn, nhưng đột nhiên có người chạy đến.

“Annie? Annie?”

Có người đang gọi cô sao? Duy An không còn phân biệt được đây là mơ hay thực nữa, cô mở miệng ra nhưng chẳng nói được lời nào, có cảm giác được ai đó bế lên, ép chặt vào lòng, khiến cô không thở nổi.

Cô không ngừng kêu gào gọi tên Kiều Ngự, ý thức cuối cùng, mọi âm thanh đều xa dần, dường như thế giới bị khoét mất một miếng.

Qua lỗ hổng đó Duy An nhìn thấy người nằm dưới đất được bế lên, toàn thân anh bê bết máu.

Cô nghe thấy anh nói câu gì đó, cô muốn lao tới, nhưng bị người kia ôm chặt, nhưng cô vẫn nghe rất rõ. Kiều Ngự nói: “Lấy mắt của anh... cho em.”

Từ đó, thế giới hoàn toàn biến mất