Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 109: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh




Từ ngày hôm đó Hoằng Tứ không hề liên lạc cho cô, cũng chẳng đến gặp cô nữa. Buổi tối tăng ca trở về anh cũng không còn bên dưới đứng đón cô về nhà.

Anh như xoá bỏ cô khỏi cuộc đời anh rồi, không thèm để tấm đến cô nữa.

Kỷ Thư Ninh không nhịn nổi buổi tối lại trực tiếp đến Bắc Lộ Thành, anh có hỏi cô sẽ nói cô đến đánh bạc xả stress anh sẽ không có cớ bắt bẻ cô thêm lần nào nữa, cô như lần trước đến với Doãn Từ Ân trực tiếp tham khảo rồi ngồi uống rượu.

Bắc Lộ Thành không chỉ là sòng bạc lớn nhất Bạc Thành mà ở đây còn có rất nhiều loại rượu đắt tiền mà không ở quán bar khác không có. Kỷ Thư Ninh vừa uống rượu vừa đảo mắt tìm kiếm hình bóng của anh ở xung quanh, nhưng cô không hề hình thấy.

Đột nhiên từ đâu chui ra người đàn ông đến mời rượu cô.

“ Vị tiểu thư này, lần đầu đến đây sao? ” Anh ta vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô.

Kỷ Thư Ninh bài xích nhích người ra chỗ khác “ Tôi và anh quen nhau sao? không quen thì cút đi ” nhìn thôi cô đã thấy muốn buồn nôn.

“ Khó tính quá tôi chỉ em đánh bạc có muốn thử không? ” Anh ta không bỏ cuộc trực tiếp nhích người lại gần cô mà lên tiếng.

“ Cmn tôi nói anh tránh xa tôi ra ” Cô hất ly rượu vào người anh ta.

Đúng lúc Hoằng Tứ nhìn thấy, hai người họ bốn mắt chạm nhau, như vẻ mặt anh lạnh tanh trực tiếp đi lên trên, không có ý định đến giúp cô, khiến cô sững người lại.

Cảm giác tủi thân chẳng hiểu sao lại bao trùm lấy cô, cô dõi theo bóng lưng của anh để khi nó khuất đi. Anh thật sự dứt khoát vứt bỏ cô rồi? vậy lúc trước anh chạy đến nói muốn làm lại với cô làm gì chứ khiến cho cô hi vọng rồi vứt bỏ cô?

Người đàn ông kia thấy cô không để ý, anh ta muốn ra tay nhưng giọng nói lạnh lẽo của Hoằng Tháo truyền đến từ phía sau.

“ Muốn làm loạn chỗ của tôi sao? ” Anh ta bước đến trực tiếp thay Kỷ Thư Ninh ra mặt, mà không phải là Hoằng Tứ.

Chẳng hiểu sao cảm giác vừa tủi thân, vừa cảm thấy tổn thương lại khiến cô vô cùng khó chịu, hai mắt của cô bất giác ngấn nước.

Hoằng Tháo nhìn cô lên tiếng “ Kỷ Tiểu Thư cô về trước đi, cô lái xe được không hay để tôi nhờ người đưa cô về nhé ” anh ta lịch sự lại dịu dàng hơn Hoằng Tứ mấy phần thô lỗ.

“ Không cần đâu, tôi về trước đây cảm ơn anh ” Kỷ Thư Ninh lắc đầu cúi mặt cầm lấy túi xách rời đi, tửu lượng cô không tồi, nhưng rượu ở đây không phải loại bình thường.

Chỉ mấy ly mà khiến đầu óc cô có chút mơ hồ rồi, nhưng cô thật sự rất tủi thân.

Cô vừa rời Bắc Lộ Thành thì Hoằng Tứ đã trực tiếp từ trên lầu bước xuống, chưa để Hoằng Tháo ra tay, anh đã vơ lấy chai rượu đánh vào đầu người đàn ông kia sắc mặt của anh lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ngay cả Hoằng Tháo cũng rất bất ngờ quay đầu nhìn anh, nhưng chuyện xảy ra ở đây như cơm bữa, cho nên khách đến chơi cũng không quan tâm bình thản mà đánh bạc.

“ Mày động vào bạn gái tao? nói tao nghe cánh tay nào cũng mày chạm vào cô ấy ” Hoằng Tứ vô cùng đáng sợ nắm lấy cổ áo anh ta quát lớn.

“ Tôi không động vào cô ta, tôi chỉ mời rượu thôi ” Người đàn ông kia đầu toàn chất lỏng rượu hoà với máu sợ hãi nói với anh.

Hoằng Tứ đấm vào mặt anh ta một cái, khiến anh ta bật ngửa ra phía sau “ Tránh xa bạn gái tao một chút có biết không? để tao có lần sau thì tao lấy mạng mày đấy ”.

Còn chưa nói hết tiếng chuông điện thoại của Hoằng Tứ vang lên, anh nhìn thấy là bảo vệ khu dân cư gọi cho anh.

Chẳng biết lại có chuyện gì rồi.

“ Alo ”

“ Anh Hoằng! Có...có một cô gái đến đây nói muốn gặp anh, nhưng anh không có ở đây tôi không dám cho cô ấy vào mà hình như cô ấy say rồi, anh về đây có được không? ” Giọng bảo vệ vừa bất lực vừa run run gấp gáp như muốn van xin anh mau về lệ đi, ông ấy sắp không giữ nổi cô rồi.

“ Anh giữ cô ấy lại đừng để cô ấy đi lung tung ” Hoằng Tứ nhíu mài nói xong cúp máy.

Xong ra ngoài lấy xe lái rời đi để lại Hoằng Tháo mi mắt giật giật không muốn hiểu, cái đám người này yêu đương thì liên quan gì đến anh hả? lúc trước thì anh Hạ bây giờ lại thêm cái tên này?

Tại sao lần nào cũng là anh dọn dẹp chiến trường tình yêu của bọn họ vậy.

Hoằng Tứ lái xe như bay trở về nhà, vừa cất xe đã nhìn thấy cô ngồi một góc trước cổng khu dân cư của anh, dáng người của cô rất nhỏ, cô mặc chiếc áo len xanh nhạt dài tai cùng với quần jeans ống suông.

“ Kỷ Thư Ninh!!!! ” Anh nhíu mài lớn tiếng gọi cô.

Mi mắt đang nhíu lại của cô, bất giác ngẩn đầu nhìn anh, cô đứng dậy trực tiếp chạy đến nhào vào lòng anh mà, tựa đầu mình vào lòng anh, khiến Hoằng Tứ dứng hình bất động, anh không nghĩ đến cô sẽ ôm lấy mình như vậy.

“ A Tứ! ” Cô trong lòng anh mấp mấy môi gọi.