Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 107: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh




Chủ Nhật bởi vì không cần đến công ty làm cho nên cô ghé sang nhà Doãn Từ Ân để gặp An Ly một chút, đã lâu vậy rồi không gặp con bé sợ là con bé sẽ quên cô mất.

Vậy mà cũng không ngờ hôm nay Hoằng Tứ lại đến gặp Hạ Bắc Sâm để nói chuyện công việc, cô không muốn để ý đến anh, liền bình thản lướt qua đi vào bếp tìm Doãn Từ Ân.

Hoằng Tứ nhìn theo cô nhíu mài.

“ Thái độ này của cậu xem ra đến năm sau cũng chưa đón được người ta về nhà ” Hạ Bắc Sâm thích thú lên tiếng trêu chọc, cũng không ngờ đi theo anh lâu như vậy Hoằng Tứ lại có ngày này.

“ Cô ấy là muốn vứt bỏ em ” Hoằng Tứ không vui lên tiếng trả lời.

Ở trong bếp Kỷ Thư Ninh bế Hạ An Ly rồi lại nhìn Doãn Từ Ân trách móc.

“ Anh ta ở đây cậu cũng không nói mình biết ”

“ Cậu ấy chưa đến đây bao lâu mà, với lại cậu ấy đến bàn công việc mình có thể đuổi đi sao? ” Doãn Từ Ân vừa ngồi ăn sáng vừa thông thả trả lời Kỷ Thư Ninh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên Kỷ Thư Ninh liếc mắt nhìn thấy mẹ mình gọi liền không biết nên nhấc máy hay không, mẹ cô chắc chắn lại bảo đi xem mắt.

Kỷ Thư Ninh cũng không thể không nhấc máy “ Con nghe đây ”.

“ Hôm nay không đi làm thì đi xem mắt đi, con trai nhà họ Đổng lần trước đến nhà chơi rất thích con ” Mẹ cô bên kia đúng thật là bảo đi xem mắt.

Doãn Từ Ân cũng ngẩn đầu nhìn sắc mặt khó coi của Kỷ Thư Ninh, mẹ cô chính là sợ không có ma nào dám lấy cô sao?

“ Mẹ à con không....”

“ Được rồi mẹ gửi địa chỉ rồi đó, con đến đó đi mẹ cúp máy làm việc đây ”

Kỷ Thư Ninh thật sự rất bất lực cô không muốn dính líu đến mấy cái chuyện này chút nào, thậm chí còn rất ghét đi xem mắt. Cô nhìn địa chỉ chao mài lại còn chưa đến thăm An Ly được bao lâu.

Cô đưa lại cho Doãn Từ Ân rồi cầm túi xách lên, thâm tâm không ngừng than thở, chỉ có một ngày nghĩ mà cũng không thể bình yên vui vẻ được.

Ngày thứ thì làm việc, cuối tuần lại phải đi xem mắt.

Doãn Từ Ân bế An Ly ra phòng khách đưa con bé cho Hạ Bắc Sâm.

“ Anh bế con bé giúp em một chút, em còn phải ăn sáng nữa ”

“ Kỷ Thư Ninh mới đến sao lại về rồi? là ghét Hoằng Tứ ra mặt đến mức này sao? ” Hạ Bắc Sâm đón lấy Hạ An Ly để con bé ở trong lòng mình rồi ngẩn đầu nhìn cô lên tiếng thắc mắc cũng không quên trêu chọc con người đang bị tình yêu ngược đãi ở đây.

Doãn Từ Ân lắc đầu “ Không mẹ cậu ấy bảo cậu ấy đi xem mắt, hình như là con trai nhà họ Đổng lần trước có nghe nói cảm thấy cũng được có lẽ sẽ kết hôn ”

Hai người họ chẳng khác nào một người một người hát một người bè, ngược đãi tâm trạng của Hoằng Tứ đang ngồi bàn công việc.

“ Anh Hạ, anh gọi Hoằng Tháo đi em đi trước đây ”

Tốc độ lái xe của Hoằng Tứ không tồi, hơn nữa khung đường này cũng chỉ có một, anh trực tiếp bám theo xe của Kỷ Thư Ninh. Lần trước anh đã cảnh cáo rồi không phải sao? vậy mà cô vẫn đi xem mắt xem lời nói của anh như gió thoảng mây bay.

Anh trực tiếp lái vượt qua xe của cô, cách một khoản chặn đầu xe lại, sắc mặt anh rất khó coi mở cửa xe bước xuống.

Kỷ Thư Ninh hoảng hốt thắng gấp cả cơ thể đổ về phía trước, trái tim của cô như muốn nhảy ra ngoài, tay chân run rẩy, sút chút thì đã xảy ra tai nạn rồi.

Tiếng gõ kính xe vang lên, cô nâng mi mắt nhìn thấy Hoằng Tứ đang đứng bên ngoài, cô tắt chìa khoá mở cửa bước xuống, chẳng hiểu sao lúc này cô lại vô cùng tức giận.

“ Anh phát điên cái gì vậy? có biết nếu xảy ra tai nạn rất nguy hiểm không? ” Kỷ Thư Ninh tức giận nhìn anh khó chịu mà lên tiếng mắng anh.

“ Em đi xem mắt? ” Giọng điệu của anh không nóng không lạnh.

“ Thì sao? ”

Hoằng Tứ hít một hơi “ VỀ NHÀ ”.

“ Hoằng Tứ anh với tôi không là gì cả, anh không có quyền quản chuyện của tôi ” Kỷ Thư Ninh nhìn anh luôn luôn ra lệnh cho cô, khiến cô vô cùng tức giận, ánh mắt mang theo sự xót xa nhìn anh.

Anh sững người nhìn cô, lời định nói cũng không cánh mà bay hết, bất động không nói một lời nào, cuối cùng Hoằng Tứ chỉ cười nhạt “ Bây giờ mới nhớ, anh quên mất, quên rằng em vẫn chưa chấp nhận anh...”

“ Thời gian qua làm phiền nhiều rồi, Kỷ luật sư xin lỗi em ”

Cơn giận ở trong lòng anh nén xuống, tay cuộn thành nắm đấm xoay người rời đi, cô nói rất đúng, anh không có quyền quản cô, nghĩ đi nghĩ lại anh xuất thân cô độc, mồ côi được Hạ Bắc Sâm cưu mang.

Anh thô lỗ ăn nói khó nghe khiến người ta khó chịu.

Còn cô hoàn toàn trái ngược lại anh, cô muốn gì có đó, cái gì cô cũng có chẳng thiếu thứ gì, cho nên anh xem ra cũng không nên làm phiền người ta như vậy.

Kỷ Thư Ninh nhín bóng lưng của anh, cô bất giác không thể dời mắt cho đến khi chiếc xe đó rời đi cô mới hoàn hồn.

Anh gọi cô là gì? Kỷ Luật Sư sao?