Vì Em Là Duy Nhất! Nên Nhất Định Phải Là Em

Chương 105: Ngoại Truyện Hoằng Tứ và Kỷ Thư Ninh




Kỷ Thư Ninh né tránh Hoằng Tứ rất lâu, ngau cả mặt cô cũng không muốn nhìn lấy anh ta, cái gì chứ lần trước ở quán bar, cô còn tưởng anh ta là để ý thích cô nhưng lại không ngờ đến chuyện xảy ra giữa hai người.

Hôm đó nếu không do cô say quá cũng không đến mức để hai người quan hệ với nhau, sáng ra Hoằng Tứ còn xin lỗi nói với cô thật ra chỉ là do cậu ấy giúp Hạ Bắc Sâm lấy thông tin của Doãn Từ Ân, không hề cố ý, là do uống quá nhiều.

Lúc cô sững lại một chút nhưng cuối cùng cũng không chịu được mà bỏ chạy.

Bây giờ cảm thấy mọi chuyện đều là do cô mà ra, vậy nên cũng không cần tức giận nữa, nhưng cũng không thể nhìn mặt nhau bình thường như trước.

Ở công ty luật cô ngồi giải quyết những đơn thân chủ muốn ly hôn, không những vậy trong lĩnh vực kinh doanh cũng nhiều như núi vậy, nhân viên của công ty làm đến mức sắp kiệt sức hết rồi.

Hai giờ sáng cô vẫn còn ăn mì ly để tăng ca, tuy nhà cô không nghèo nhưng chính là vì cô muốn đi làm, giải quyết xong cái đống này xem ra cũng phải đến ba giờ sáng.

Ở dưới công ty, lúc chiều đến định đón Kỷ Thư Ninh nhưng mà hỏi đồng nghiệp mới biết được cô hôm nay tăng ca, anh cũng biết nếu gọi cho cô cũng cũng sẽ không nghe máy.

Cho nên chỉ biết ngồi trong xe đợi cô ra.

Lúc Kỷ Thư Ninh liên tục né tránh, còn cắt liên lạc với anh thì anh mới nhận ra, sự xuất hiện của cô chính là thứ quan trọng nhất, và khi nhìn thấy cô bị đám người của Bách Tồng vây quanh, anh liền sợ hãi cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không sợ bản thân mất mạng.

Ba giờ rưỡi sáng Kỷ Thư Ninh mặc chiếc áo bành tô màu trắng, dáng người của cô có chút cao nên rất dễ nhìn ra, đút hai tay vào túi áo hai mắt của cô sắp mở không lên rồi.

“ Thư Ninh! ” Hoằng Tứ mở cửa xe đi đến chỗ của cô, bước chân có chút gấp gáp.

Hàng chân mài thanh tú của Kỷ Thư Ninh nhíu lại, nhưng chân lại không nhút nhích được để mà chạy.

“ Anh đưa em về, bây giờ đã trễ lắm rồi ”

“ Không cần đâu, tôi tự về là được ” Kỷ Thư Ninh thẳng thừng từ chối, dạo gần đây Hoằng Tứ cứ bám theo cô, từ lúc cô mang An Ly đến bệnh viện giao cho Từ Ân.

Thì Hoằng Tứ không những thay cô gọi đồ ăn tối, mà còn buổi tối đến công ty đợi cô, cứ tưởng tăng ca sẽ thoát rồi không ngờ giờ này rồi mà vẫn còn ở đây đợi cô.

Sức lực cũng thật nhiều.

Hoằng Tứ kéo tay cô lại, trực tiếp vác cô lên vai, khiến cô hoảng hốt đánh loạn xạ vào lưng của anh không một chút thương tiếc.

“ Hoằng Tứ, anh bỏ tôi ra, anh làm cái gì vậy hả ” Kỷ Thư Ninh tức giận, mặt đỏ phừng phừng mắng anh.

Để cô ngồi vào ghế phụ, khoá cửa lại rồi vòng qua phía bên kia ngồi vào ghế lái, Hoằng Tứ nhướn mài nhìn cô “ Em mà mắng nữa, anh trực tiếp đè em ra ở đây ”

“ Em giận cũng vừa vừa phải phải, suốt mấy tháng trời né tránh mặt anh, cắt liên lạc với anh. Anh khổ sở hối lỗi với em như vậy em còn không bỏ qua cho anh ” Anh lái xe trên đường miệng lại không ngừng lên tiếng trách cô, nhưng giọng điệu lại có chút uất ức.

Mặc kệ anh nói thì nói, từ khi nào Kỷ Thư Ninh đang tức giận lại biến thành ngủ một cách ngon lành ở trên xe. Anh quay qua nhìn thấy thì suýt bật cười, bình thường gặp mặt anh cô không mắng thì cũng chửi, chỉ có lúc ngủ mới im lặng một cách đáng yêu thế này.

Đến ngã rẻ anh lại có chút do dự, nếu lái xe về nhà cô sẽ rất xa, như vậy cô ngủ lâu trên xe sẽ không thoải mái thức giấc sẽ khó chịu, đến nhà cô mất 30 phút nhưng nếu đến nhà anh chỉ mất có 15 phút.

Anh đánh lái về đường nhà mình, thôi về nhà anh, hôm sau thức dậy anh sẽ nói là do cô ngủ say quá gọi không dậy cho nên không thể mở khoá nhà cô, chỉ có thể đến nhà anh ngủ tạm mà thôi.

Kỷ Thư Ninh tính khí cũng rất mạnh mẽ, nói không tính toán chuyện đó liền không tính toán, vậy mà ngay cả mặt anh cô cũng không nhìn, còn ghét bỏ anh thẳng mặt.

Anh bế cô trong lòng, trực tiếp nhận diện khuôn mặt với mật khẩu rồi vào nhà, cũng may phòng anh ở dưới chứ không phải ở trên tầng 2 nếu không sợ cô lại thức giấc mất.

Cô vậy mà mệt đến mức ngủ không hay biết cái gì, còn ngủ vô cùng ngon nữa. Anh đặt cô lên giường đắp chăn cẩn thận, để hai tay cô vào trong chăn rồi vén tóc cô ra phía sau.

“ Bảo bối ngủ ngon ”

Để cô ngủ ở giường, nhưng bản thân lại ngậm ngùi ôm gối đi đến sofa ngủ, sợ ngủ cùng cô sáng thức dậy cô sẽ mắng anh đến chết, chi bằng giả làm người tốt ngủ sofa một bữa.

Đổi lại năm tháng về sau ngủ cùng cô chung một giường, như vậy cũng rất hời rồi, không lỗ một chút nào, anh đây cam tâm tình nguyện đánh đổi tất cả để sau này cô và anh chung một giường