-Gì vậy?- Cô hỏi.
-Không, không có gì.- Nó gấp cuốn sổ lại, để sang phía bên phải mình, khuất tầm nhìn của cô.- Mĩ này, cô mang đồ vào bệnh viện giúp tôi nhé.
-Sao thế?
-Tôi có chút chuyện.
-Ừm…được rồi.- Cô gật đầu.
-Cảm ơn.
*
Tay hơi run, nó mở sổ ra. Từng dòng chữ nắn nót của Hoa hiện lên trên trang giấy. Suốt nửa cuốn đầu chỉ là những ghi chép thường ngày. Có lúc nó định ngừng đọc vì việc này là xâm hại tới đời tư của Hoa. Chính nó cũng không hiểu sao nó lại làm vậy nữa. Nó vốn đâu phải người như thế. Có gì đó thôi thúc nó tiếp tục đọc và nó làm theo. Ngữ tưởng đó chỉ là nhật kí rất đỗi bình thường của một cô bé tuổi teen nhưng nó đã dẹp bỏ ngay điều đó khi đọc tới những trang cuối cùng.
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay chị An bỏ đi, mình không biết tại sao nữa, chỉ thấy anh Kiên tức giận lắm thôi. Lúc mở cửa cho hai người về, mình cứ thấy anh ôm chị ấy miết, thi thoảng lại cúi xuống thì thầm gì mà “Bình tĩnh…đừng lo nghĩ về vụ hỏa hoạn…” Vụ hỏa hoạn ở cô nhi viện ư? Vụ đó lâu lắm rồi mà? Chị An còn cứ lầm bầm mấy từ gì như là “Sao anh làm thế” rồi “Việc đó để phạt em ngày đó sao”. Trông chị có vẻ chẳng ý thức được cái gì cả, cứ như xác sống ấy. Mình thật sự không hiểu nỗi. Không lẽ chị ấy nghĩ anh Kiên là người gây ra vụ đó chắc? Trời ạ!
Ngày…tháng…năm…
Mình có hỏi anh Kiên về vụ hôm qua. Anh ấy thừa nhận chị An hiệu lầm “chút ít”. Mình đã định đi kể với chị ấy những điều khủng khiếp hôm đó nhưng anh ấy lại cản. Mình có hỏi tại sao nhưng anh chỉ cười trừ rồi lắc đầu, bảo rằng anh không muốn khiến chỉ ấy đau lòng thêm. Thật sự đúng như mình từng nghe, những kẻ đang yêu là những kẻ điên khùng nhất thế gian mà.
Ngày…tháng…năm…
Gần đây mình gặp ác mộng về đêm đó suốt. Mình không rõ có nên nói với chị An hay không. Mình không muốn chị ấy đau lòng nhưng không muốn anh Kiên giơ ra bộ mặt đau khổ đó nữa. Có nên cho chị ấy biết sự thật không đây? Liệu có tốt hơn khi nói chị ấy rằng tối đó viện trưởng đã yêu cầu mọi người chạy ra khỏi cô nhi viện rồi dùng lửa châm khắp nơi. Ban đầu mình đã không tin vào mắt mình khi thấy chuyện đó vì mình là đứa chạy ra cuối cùng nhưng rồi dần dần mình tin đó là thật. Viện trưởng đã tự tay đốt cô nhi viện. Thậm chí mình còn nhớ rõ gương mặt bà ấy khi nói với mình lúc còn đứng trong biển lửa nơi căn phòng đó, rằng đây là cách duy nhất giải thoát cho chị An. Sự thật này sẽ phải chon vùi mãi mãi?
…
Nó đánh rơi cuốn nhật kí xuống đất, đưa tay lên che miệng. Những điều trong cuốn sổ này là thật sao? Thực sự nó chưa bao giờ nghĩ tới việc này cả. Viện trưởng đã đốt cô nhi viện phong linh, nơi bà gầy dựng lên với tất cà tài sản và tình thương chỉ vì nó. Bà thật sự đã sai lầm và chính nó, nó cũng sai nữa. Tội lỗi nhiều nhất là ở nó. Anh cũng biết điều này nên mới không giải thích, không cho Hoa nói ra. Anh sợ nó đau, đau tận hai lần chứ không phải một lần nữa. Vậy mà nó đã trách móc anh ra sao chứ? Rốt cuộc thì nó mới là kẻ tồi tệ hơn.
Nó khóc.
Khóc rất nhiều.
*
Nó mở cửa phòng bệnh viện. Hoa nằm trên giường bệnh, mặc áo bệnh nhân, tóc hơi rối. Cô bé nhìn nó, cười toe:
-Chị!
Nó cũng cười lại hiền lành, hỏi han:
-Em khỏe hơn rồi chứ?
-Vâng, bác sĩ bảo ba ngày nữa ra viện được rồi.
-Thế thì tốt.- Nó tiến lại bên giường Hoa, ngồi xuống, nẹh nhàng nắm lấy bàn tay kia thật chặt.- Chị có chuyện muốn hỏi em.
-Vâng, chị cứ hỏi.
-Có thật-thực sự quá khó khăn để nó có thể nói ra điều này- viện trưởng đốt cháy cô nhi viện không em?
Hoa sững người. Sao nó lại biết chứ?
-Sao chị lại…
-Em chỉ cần trả lời đúng hay không thôi.- Nhưng Hoa im lặng, cứ cúi gằm mặt xuống.- Còn không thì em gật hoặc lắc đầu.
Cuối cùng, Hoa gật đầu, vẫn không dám ngẩng mặt lên dù chỉ một chút. Nó thấy thế liền cười hiền, xoa đầu cô bé.
-Không sao đâu, chị không trách cứ gì em về việc này. Em nghỉ ngơi đi.
*
-Kiên, em không làm phiền anh chứ?- Nó dè dặt bưng tách trà nóng vào phòng làm việc của anh.
-Ừ, không sao, em vào đi.- Anh cười.
Đặt tách trà xuống, nó nhìn anh, cười nhẹ. Anh đã bỏ dở nhiều công việc chỉ vì vụ nó mất tích nên nó không muốn làm phiền anh. Thế nhưng, nó vẫn muốn hỏi anh nhiều chuyện.
-Kiên.
-Gì em?
-Sao…anh không nói sự thật vụ cô nhi viện cho em?
-Ý…ý em là gì?- Anh lúng túng, giả vờ không hiểu nó đang nói gì.
-Anh biết sự thật là do viện trưởng mà. Sao anh không nói?
Một khoảng lặng dài buồn bã nhưng có gì đó hơi nhẹ nhõm khi mọi khúc mắc được tháo gỡ.
-Anh…
Nhưng anh đã không thể nói gì hơn vì nó đã hôn anh. Môi nó lần tới tai anh, nói nhỏ:
-Cảm ơn anh…vì tất cả.
Anh cười hơi đểu, đặt tay lên sau gáy nó, khẽ cúi đầu nó xuống, hôn.
-Như thế là chưa đủ.
Nó đỏ mặt nhưng cũng cười dù còn chút xấu hổ.
-Anh đúng là đồ đáng ghét mà.
*
Nó ngồi thẳng dậy, với tay lấy cái áo sơ mi của anh ở ngay cạnh mặc vào. Những tia nắng sớm xiên qua khung cửa, khiến căn phòng trở nên ấm áp. Anh xoay người sang nhìn nó, hỏi:
-Em dậy sớm thế?
-Ừ…- Nó cười.
Anh vòng tay qua eo nó, đè nó xuống giường, ôm chặt cái thân hình bé nhỏ, cười bảo:
-Cứ nằm thêm đi, chẳng ai nói gì đâu.
Nó được đà rúc sâu hơn vào lòng anh, thủ thỉ:
-Anh này.
-Gì?
-Em xin lỗi.
-Tôi qua cảm ơn, sáng nay xin lỗi. Em lạ thật đấy.
-Em cảm ơn và xin lỗi.- Anh bật cười.- EM quá ngốc nghếch khi không nhận ra anh tốt thế nào.
Anh khẽ vuốt tóc nó, âu yếm nói:
-Anh không quan tâm, mọi thứ với anh giờ là quá đủ.
-Nhưng với em thì chưa kết thúc.
Câu nói của nó khiến anh bật dậy, nhìn vào gương mặt thân yêu dưới mình.
-Em nói vậy là sao?
-Em không thể tha thứ cho mình nên…em sẽ đi.
-Đi đâu?- Anh trừng mắt nhìn nó.
-EM định ra nước ngoài sống với mẹ một thời gian.
Anh ôm nó thật chặt, nói vời vẻ mặt đau khổ:
-Tại sao? Sau tất cả mọi chuyện tại sao em muốn rời bỏ anh chứ?
Nó hơi lưỡng lự nhưng cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy anh, cười dịu dàng, giải thích:
-Không phải là rời bỏ anh, em rất muốn, rất muốn ở bên anh. Chỉ là…em muốn chạy trốn.- Nó nói như khóc.- Em muốn trốn tới một nơi nào đó để có thể xóa tan mọi lỗi lầm của mình. Tất cả đều là do em mà ra, viện trưởng đã làm thế vì nghĩ em bị giam ***, bà ấy muốn em được tự do nên mới...- Lần này nó đã khóc.- Thậm chí kể cả khi không ai bảo đó là lỗi của em thì tận sâu trong lòng, em vẫn thấy hối hận và day dứt. Em muốn xóa bỏ tất cả để có thể ở bên anh thật hạnh phúc.- Nó bộc bạch mọi thứ.
Anh hôn nó một lần nữa rồi hỏi bằng giọng trầm đục hơi khàn:
-Em thật sự muốn đi.- Sao từ “đi” giờ đây với anh khó phát âm quá.
-Vâng.- Nó nói trong nước mắt.
-Nhưng em sẽ quay lại chứ?- Trong giọng anh lẩn khuất nỗi sợ hãi.
-Em hứa, không, em thề.- Nó ôm anh.
-Thế thì em đi đi. Còn anh, anh sẽ đợi em ở đây.
Tối hôm đó, nó rời bỏ đất nước nó đã lớn lên, bỏ lại cả tình yêu để mang theo nỗi đau tới một nơi khác để chôn vùi.