Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 4: Lảng tránh




Nó tỉnh dậy, nhìn lên trên trần nhà. Không có cái đèn chùm quen thuộc nào cả, không phải phòng nó. Cách cái vị trí đó khoảng 2 mét là một cái đèn chùm pha lê khổng lồ trong suốt mà chỉ cần nhìn là nó hiểu ngay đây là cái nơi nào. Phòng anh.

Cánh cửa phòng tắm bật mở.

-Tỉnh lại rồi à?- Nó đỏ mặt nhìn anh chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng tắm làm lộ rõ vồng ngực mạnh mẽ. Rồi nó chột dạ, cúi xuống nhìn mình, thở phào nhẹ nhõm khi không có gì thay đổi trên người nó.

Biết được điều nó đang nghĩ trong đầu, anh nói:

-Tôi đã từng nói với em rồi, thứ tôi cần là một con búp bê thuần khiết chứ không phải một con búp bê bị vẩn đục, dù cho có bị vẩn đục bởi tôi đi chăng nữa.

-Bây giờ là...mấy giờ vậy ạ?- Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.

-0h34.

Anh rót loại rượu Brandy nặng vào cốc đá, đứng bên cửa sổ rồi nhìn chăm chú vào nó đang nằm trên giường anh. Anh nói:

-Ngủ đi.

Nó gật đầu lia lịa, bước xuống giường định về phòng thì anh nói, vẫn giữ nguyên cái giọng điệu ra lệnh không đổi:

-Ngủ ở đó đi.

*

Nó mở bừng mắt dậy, trời đã tờ mờ sáng. Cố ngồi dậy nhưng không được, nó khó hiểu nhưng ngay lập tức nhận ra đang có một vòng tay siết lấy mình, và cả cái hơi thở nóng sau lưng mình nữa. Anh nằm thấp hơn nó, gương mặt anh vùi vào phần giữa lưng nó còn tay thì ôm chặt phần hông. Hơi thở của anh phả vào làn da khiến nó thấy ngượng chín người.

Lách mình khỏi vòng tay siết chặt một cách khó khăn, nó không nhận ra vô tình mình đã khiến anh thức giấc.

-Đi đâu vậy?

-Ơ... em định về phòng.

Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt nó. Điều này khiến nó không thích, nhưng nếu nói chính xác thì thực ra vì nó sợ cái ánh nhìn xoáy tận tâm can người khác của anh.

-Đi đi, tới giờ đi học rồi.-Chỉ chờ câu nói đó, nó bước ngay xuống giường, đi khỏi phòng với một tốc độ đi nhanh nhất nó có thể.

*

Nó ngồi trong xe, nín thin, không dám nói một câu gì cả.

-Hôm nay...

-Gì cơ ạ?

-Em biết em phải làm gì không?

-Làm gì?- Nó không hiểu.

-Với cái tên bạn gì đó của em đấy.

-Em...- Nó ngập ngừng.

-Sao?

-Em biết phải làm gì rồi.- Nó cúi gằm mặt xuống, lặp đi lặp lại trong tiềm thức câu xin lỗi Bảo.

*

Hắn tìm khắp dãy hành lang duy nhất mà mọi người có thể dùng để đi vào trường từ cổng, mãi mới tìm thấy nó đang đi đi với anh, người mà hắn không có chút thiện cảm nào cả.

-An.- hắn gọi nhưng không hiểu sao, nó có vẻ gì đó hơi hốt hoảng, hơi thảng thốt và có gì như sợ hãi.

Hắn chạy lại gần hai người, miệng vẫn cười nói:

-Hôm nay em tới trễ nhỉ?

Nhưng nó không đáp lại dù chỉ một từ.

-Sao vậy?- Hắn ngạc nhiên mà không để ý rằng anh đang nở nụ cười tự mãn.

-Em có gì cần nói với anh ta sao, An?- Anh nói.

-Không.- Nó trả lời.

-Anh nghĩ anh ta là bạn của em chứ?

-Không phải.- Nó lắc đầu.

Cử chỉ đó khiến tim hắn có gì nhói lên, đau, rất đau trong tim.

-Em sao vậy?- Hắn đưa một tay lên nhưng trước khi chạm được vào nó thì bàn tay ấy đã bị chính nó gạt phắt ra.

Hắn quay phắt sang nhìn anh nhưng chỉ nhận được ánh mắt giễu cợt và đắc thắng.

-Nếu không có gì thì hai chúng tôi đi được rồi chứ?- Anh vẫn cười nói nhã nhặn, nắm lấy tay nó rồi kéo nó đi.

Thế nhưng...

*

Bàn tay còn lại của nó giờ đã bị nắm chặt lại bởi bàn tay hắn.

*

-Buông ra.- Anh nói.

-Tôi không có việc gì phải nghe lời anh cả.- Hắn nói.

-Tôi bảo cậu bỏ tay ra khỏi An.- Anh gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự tức giận.

-Chính tôi mới phải nói câu đó.- Hắn nói đầy tức tối.- Anh làm cái gì mà dọa cô ấy tránh xa tôi chứ hả?- Nói rồi, hắn đấm thẳng vào mặt anh.

Mọi người trong hành lang thấy thế bèn tụ tập đông xung quanh để chiêm ngưỡng cái cảnh có một không hai đấy: có kẻ dám đây thiếu gia Kiên!!!

-Đồ điên!- Anh lao vào đạp thằng vào bụng hắn.

-Lộ bản chất thật rồi nhé.- Hắn nói giọng mỉa mai.

-Câm mồm.- Rồi cả hai xông vào đánh nhau loạn xạ. Anh đá, hắn đấm. Hắn đạp, anh thụi. Họ cứ xáp vào đánh nhau mà không quan tâm tới xung quanh.

-Tránh xa đồ của tôi ra nghe chưa.- Nó nghe thấy anh nói.

-Thôi ngay cái trò đó đi!- Hắn gào lên.

-Hai người làm ơn thôi đi!- Nó hét toáng lên.

Hai người dừng lại nhìn nó ngạc nhiên, có lẽ vì lâu lắm rồi nó chưa lớn tiếng như vậy.

Nó tiến lại, rút khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh.

-Bảo, em xin lỗi.

-Gì chứ?- Hắn hỏi.

-Xin anh, từ giờ chúng ta hãy như không quen không biết đi.- Nó nói.

-Sao lại vậy được?

-Nếu anh muốn tốt cho em thì xin anh hãy như vậy đi.- Nó nói.

-Cô ấy nói đúng đấy, không muốn rước họa vào thân thì biến đi.- Anh cài lại cổ tay áo đã bị bung ra.- Anh liếc nhìn mọi người xung quanh.- Còn ở đó sao?- Mọi người nghe vậy dần tản ra nhưng không quên lời sau đó anh nói.- Ai bép xép chuyện này thì đừng trách tôi.

Anh cầm tay nó, cầm thật chặt như muốn chọc tức hắn. Khi đi, anh không quên dành tặng hắn nụ cười chiến thằng. Còn nó, nó chỉ để lại cho hắn ánh mắt nuối tiếc vô hạn.

*

Hành lang vằng vẻ không còn bóng người. hắn rút chiếc điện thoại trong túi, bấm một số điện thoại nào đó. Chỉ mới một tiếng đổ chuông mà đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Hắn nói:

-Điều tra cho tôi cô gái tên An, từng ở cô nhi viện Phong Linh.

*

Anh đứng bên khung cửa sổ.

-Tiếc sao?

Nó lắc đầu.

-Anh...

-Gì?

-Xin đừng trả thù Bảo.

-Sao chứ?

-Xin đừng trả thù anh ấy.- Nó nói như khóc.

-Tôi biết mình phải làm gì.- Anh lạnh lùng rồi cúi xuống hôn nó, một nụ hôn hờ hững mà lạnh cả sống lưng. Nó chưa nhận ra rằng trong đầu anh không có ý định làm gì gia đình tên đó, anh chỉ muốn trả thù hắn, một mình hắn, bằng chính sức của anh.