Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 27: Anh là chồng tôi




-Mày đang làm gì vậy hả?- Toàn thân hắn run lên bần bật.

-Cô ấy đã nhớ lại, cô ấy là của tôi.- Anh nói, môi vẫn chưa rời môi nó.

“Phập”

Một dòng máu nhỏ màu đỏ tươi rỉ xuống từ đôi môi lành lạnh của anh.

-Tôi đã nói là quên đi cơ mà.- Nó nói khiến hắn ngỡ ngàng. Nó đã nhớ lại rồi sao?

-Đã quên nhưng chúng ta đã nhớ lại kia mà.

*

-Hai người thôi cái không khí này đi.- Nhóc đứng sau lưng hắn nãy giờ, thấy không khí u ám bèn lên tiếng.- Còn anh, Bảo, đi với tôi.- Không chần chừ, nhóc nắm lấy một tay hắn, kéo đi.

Trong phòng chỉ còn hai người.

*

Hai bàn tay nhỏ bé của nó che khuất gương mặt mình, cắn chặt môi, nó không nói gì.

Môi anh đó lại chạm vào môi nó.

“Chát”

Một bên má anh đỏ lên không phải vì cảm xúc mà là bị nó tát mạnh.

-Tôi hận anh!

Anh chụp lấy con dao cắt trái cây trên bàn, một tay nắm chặt lấy tay phải nó. Liếc nhìn lưỡi dao nhọn sáng loáng còn vương chút trái cây, anh chĩa con dao về phía nó.

“Soẹt”

-Á!!!

*

-Cô kéo tôi ra đây làm cái gì?- Hắn giật mạnh tay ra khỏi tay nhóc.- Giờ tôi không hứng thú đánh nhau với cô.

-Tôi đâu bảo sẽ đánh nhau với anh, tôi chỉ định giúp anh không vào tù vì tội gây thương tích cho người khác thôi.

-Mặc kệ tôi!

-Mặc kệ sao được mà mặc kệ. Anh là chồng tôi mà.

-Hả?- Hắn đứng hình. Nhóc đang nói cái gì thế chứ? Chồng á?- Cô điên à?

-Không, khi vừa học võ, tôi đã thề người đầu tiên tôi thách đấu mà lại đánh thằng tôi thì tôi sẽ lấy người đó, dĩ nhiên phải là con trai nhá.- Nhóc nháy mắt.

-Nhưng tôi thì không.

-Thôi mà, chồng yêu.

Nói chung, đối với hắn, nó hiện đang là một đại đại kiếp nạn không thể tránh được.

===

Vết cắt.

Máu nhỏ giọt xuống sàn, tạo nên một bức tranh đỏ thẫm trên sàn gạch trắng.

Anh cầm bàn tay nó đang có một vết cắt mà chính tay anh tạo nên cách đây mấy giây, cúi xuống hôn nhẹ và uống lấy máu nó đang nhỏ ra.

-Em là của tôi.

-Tôi hận anh.- Nó giật tay ra nhưng không được. Anh ấn mạnh ngón tay cái mình vào vết cắt đó khiến nó đau nhói, nhăn mặt.

-Em là của tôi, điều đó không bao giờ thay đổi.

-…

-Em yêu tôi đúng không?

Tim nó nhói lên.

Người nó thích là hắn.

Nhưng thích thì cũng chỉ là thích thôi.

Còn yêu. Nó yêu ai? Nó còn yêu ai ngoài anh chứ? Từ lần đầu tiên gặp anh và trong suốt sáu năm chung sống, người nó yêu chỉ mình anh, đến giờ vẫn vậy.

Nhưng nó không cho phép bản thân được yêu anh vì những gì anh đã làm.

-Tôi hận anh! Tôi ghét anh! Tôi nguyền rủa anh!

-Tại sao vậy chứ?- Nét mặt anh lộ rõ vẻ khổ sở.

-Anh còn hỏi sao? Anh đã làm gì với cô nhi viện hả?

-Em tin tôi đã làm sao?

Nó có tin không?

Không, trái tim nó không tin.

Nhưng lí trí buộc nó phải tin.

Giằng xé.

Gào thét.

Đau khổ.

Tuyệt vọng.

Và dối lòng.

-Phải, tôi tin.

Im lặng.

*

-Thật sao?

-Phải.

*

Anh đi rồi.

Không còn mùi hương của anh trong phòng nữa.

Không còn hơi ấm đó.

Khóc.

Tiếng khóc nghẹn ngào.

Nó vùi đầu vào gối, thỏa sức mà khóc.

Nó rất muốn gọi anh lại, muốn khóc trong lòng anh, muốn nói rằng nó yêu anh, rất rất yêu anh. Nhưng…

*

-Xin chào.- Cánh cửa bật mở. Gã cười toe toét đi vào.- Cô khóc đấy à?- Gã ngạc nhiên.

-Anh tới làm gì hả?

-Thăm bệnh.

-Tôi không cần.

Nhưng gã đã bước tới cạnh giường nó, đặt lẵng hoa quả lên bàn, nói:

-Vì tên Kiên đó sao?

-Sao anh biết?

-Chẳng phải chúng ta giống nhau sao?

Gạt nhẹ nước mắt, nó gật đầu.

-Thế cô đã làm gì?

-Nói dối.

-Đau không?

-Đau.

-Khóc nhiều lắm à?

-Ừ.

-Hối hận không?

-Có lẽ. Thế còn anh và cô ấy?- Nó quay sang hỏi lại.

-Bình thường.

-Tôi nghĩ anh phải khôn lên một chút rồi chứ?

-Thôi nhé, đừng xỏ xiên nhau như thế, hôm trước mãi mới năn nỉ được Mỹ thế mà chỉ vì cứu cô…

-Năn nỉ làm gì hả?- Nó liếc nhìn gã.

-Từ khi nào cô thích chọc ngoáy người khác thế hả?

Nó bật cười.

Không khí trong phòng có gì đó gần gũi nhưng cũng có gì đó xa lạ. Giống như giữa nó và gã là một tình bạn mà nền tảng vững chắc của tình bạn đó là sự đồng cảm số phận tuổi thơ.

*

Anh cầm con dao vừa cầm theo trong phòng nó, trên lưỡi dao còn dính chút máu đỏ. Nếu con dao này đã dính máu nó thì xin hãy để nó cũng dính máu anh, để cho anh và nó luôn được gắn kết với nhau dù có ra sao đi nữa.

Anh rạch nhẹ một đường trên tay mình, cố làm cho vết cắt ở vị trí, kích thước và độ sâu thật giống vết cắt của nó.

Hai vết sẹo sẽ mãi trên lòng bàn tay cả hai.

Hai trái tim rạn nứt vẫn luôn đập mạnh.

Mọi thứ sẽ lại gắn liền với nhau.

---

Bắt nhốt.

Phòng họp chỉ có ba người, anh, giám đốc Doãn và người trợ lí thân cận. Không khí trong phòng trầm mặc, nặng nề đến lạ.

Bỗng không khí đó bị phá vỡ bởi bàn tay siết lại thành nắm, đập mạnh như muốn phá vỡ chiếc bàn đắt giá.

-Cậu Kiên, tôi đã nể cậu hết mức có thể rồi. Cậu còn chưa đầy 20 tuổi thì sao hiểu rõ thương trường bằng những người lão luyện như chúng tôi chứ?

Anh liếc nhìn khiến ông ta rùng mình. Làm sao một tên nhãi mới 19 tuổi lại có thể mang ánh mắt đó được chứ?

-Ông nói tôi không bằng ông sao?- Anh đứng dậy, quay lưng lại với giám đốc Doãn, nhìn cái khung cảnh đường phố nhộn nhịp mà mỗi người chỉ như một con kiến nhỏ bé ở phía dưới.- Công ty này do tôi toàn quyền quyết định từ khi tôi mới 13 tuổi, trong thời gian đó sao một công ty lớn như ông không lợi dụng để lật đổ tôi mà lại càng lúc càng đi xuống. Họa chăng ông có cố đánh sập nhưng lại không làm được vì thua trí một đứa nhóc như tôi đúng không?

Giám đốc Doãn không phản ứng, chỉ cắn chặt môi. Anh nói đúng.

-Nhưng tại sao cậu lại tùy tiện từ chối kí hợp đồng? Cậu thậm chí còn không them cầm lấy nó.

-Vì câu trả lời của ông.

-Hả?

-Tôi đã hỏi ông tại sao muốn kí hợp đồng với tôi, ông đã trả lời vì muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi.

-Phải. Thế thì sao?

-Mối quan hệ làm ăn phải làm trên sự chân thật nhưng ông đã nói dối. Điều ông cần là giúp đỡ công ty ông vực dậy. Nếu ông nói thật thì tôi đã kí rồi. Ông biết không, trong những người tôi kí hợp đồng, ai cũng nói thật, có người nói vì muốn vực lại công ty, thậm chí còn có người nói rằng từ hợp đồng này công ty họ sẽ lớn mạnh và có ngày sẽ đánh bại tôi, tôi thích nhất là những người dám nói như thế. Tại sao ư? Vì họ là những người dám nói ra những điều vượt quá khả năng và mong ước của mình, họ dùng chính lòng tham của mình để đạt lấy điều mình muốn, khác với kẻ như ông.- Một quan niệm suy nghĩ đáng sợ nôi thương trường.- Vậy nên, ông đi được rồi.- Anh cười nhạt nhẽo, ngay lập tức, bảo vệ công ty có mặt để mời giám đốc Doãn đi.

*

Phòng họp giờ chỉ còn mình anh đứng trầm lặng nhìn ra ngoài. Nhìn vết thương đang dần lành lại, còn màu đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng của mình, anh nghĩ về nó.

“Thật sao?”

“Phải.”

“Thật sao?”

“Phải.”

“Thật sao?”

“Phải.”

-Không!!!- Anh hét lên, chân đạp thẳng vào tấm kính. Nếu đó không phải kính chống đạn, có lẽ kính đã vỡ toang và xui xẻo hơn, anh đã rớt xuống. Nhưng anh không suy nghĩ tới điều đó, anh giờ gần như phát điên lên vì nó rồi.

Nó không tin anh.

Nó hận anh.

Nó không muốn về bên anh.

Anh…anh mất nó thật rồi sao?

Không.

Anh sẽ không để mất nó.

Thà anh cầm tù nó nhưng có nó bên anh còn hơn.

Dù nó khóc lóc đau khổ cũng chẳng sao, chỉ cần nó bên anh.

Thế là đủ.

*

Có tiếng gõ cửa, nó vội vàng chỉnh lại bộ đồ thường mặc ở nhà tuềnh toàng lại, bước ra mở cửa.

-Sao lại là…- Nhưng câu nói của nó đã không được trọn vẹn khi anh bịt chặt miệng nó lại, vác nó trên vai ra ngoài xe như một bao tải nhẹ nhàng. Quăng nó vào trong xe, anh nói:

-Yên lặng.

-Này, thả tôi ra!

-Yên!- Anh trừng mắt khiến nó im lặng, không nói được lời nào.

Vòng qua phía bên kia để ngồi vào ghế lái xe, anh nhấn ga khiến chiếc xe lao vọt về phía trước.

*

-Dừng lại!- Nó hét vào tai anh.- Nếu không tôi nhảy xuống xe đấy!- Nó dọa.

-Xe đang chạy với tốc độ 60km/h, nếu nhảy xuống có thể bị thương nặng đấy.- Anh nói, không liếc nhìn nó lấy một cái.

-Anh điên rồi, điên nặng.

-Ừ, tôi điên vì em đấy.

-Anh…

*

-Tôi không muốn, buông tôi ra đi Kiên!- Nó hét toáng làm ầm ĩ cả căn biệt thự của anh.

-Cậu chủ, sao…- Quản gia Lâm nhìn nó.

-Quản gia Lâm, làm ơn giúp cháu, cháu không muốn bị anh ấy hành hạ như thế nữa.

-Cô nhớ lại rồi sao?

-Quản gia Lâm!

Trong lúc ông đang ngạc nhiên, anh đã kéo nó lên lầu.

*

-Nhận ra căn phòng này không?

Căn phòng bóng tối.

-Không, không!!!- Nó gần như khóc thét lên.

-Vào đi!- Anh đẩy nó vào căn phòng, đóng sầm cửa lại.

-Không, kiên, làm ơn thẻ tôi ra đi mà!- Nó đập mạnh vào cánh cửa, khóc lớn.

Không có tiếng trả lời.

-Kiên!

*

Anh đứng tựa lưng vào cửa, cố bỏ ngoài tai mọi lời nói hoảng loạn của nó.

Anh làm thế này…liệu có đúng không?