Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

Chương 1: Búp bê của tôi




-Đồ trẻ mồ côi!- Câu nói mà nó luôn nghe khi bị bắt nạt từ những đứa trẻ tự hào mình có cha có mẹ mà quên đi nỗi đau của những đứa trẻ thiếu may mắn, có nó, phải gánh chịu.

-Tao hỏi thật nhé, mày có đi ăn cắp ăn trộm gì không hả? Nói nghe coi.- Giọng nói mỉa mai đến khó ngờ của một cô bé mới có 9, 10 tuổi.

-Chắc chắn là có rồi, không sao được, trẻ mồ côi mà. Thứ vô giáo dục kiểu đó mà không làm thế mới lạ.- Giọng một cô bé khác có vẻ lớn tuổi nhất đám vang lên trên đầu nó. Vừa nói, cô bé ấy bèn giựt mạnh tóc nó lên.

Đau.

Rất đau.

Đau tới nỗi nó chỉ muốn hét lên.

Nhưng nó im lặng.

-Sao? Không nói à? Thế là đúng rồi.- Một giọng khác lại vang lên.

-Còn cái màu mắt nó nữa đó, mọi người thấy không?- Cô bé còn lại trong nhóm bốn người bắt nạt nó nói với giọng mỉa mai đáng sợ.

-Cái màu mắt quái dị đó á?

-Đồ tạp chủng!

Nó cắn răng chịu đựng những cái đạp thô bạo, những lời miệt thị, những lời sỉ vả, những cái giật tóc đau thấu mình. Nó bỗng thấy khó hiểu. Làm sao những cô bé này lại có thể cư xử thế khi cả họ và nó cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu? Sao họ lại không giống cha mẹ họ chút nào, khi mà cha mẹ họ luôn quan tâm, thương cảm với những đứa trẻ bất hạnh như nó khi tới đây làm từ thiện mà họ thì...? Rồi nó bỗng tự hỏi bản thân nó một câu hỏi mà nó biết mãi mãi không có câu trả lời: sao con người có thể dối trá, có thể hai mặt như vậy? Những cô bé này luôn tỏ ra ngoan ngoãn thánh thiện trước mặt cha mẹ còn sau lưng thì hoàn toàn trái ngược.

Đột nhiên, nó thầm nghĩ rằng liệu chăng thế giới này vốn vậy, vốn cứ dơ bẩn, tràn đầy lừa lọc và dối trá?

-Các người làm trò gì ở đây vậy?- Một giọng nói rõ ràng là của một đứa trẻ nhưng lạnh lẽo vang lên.

Nó tuyệt nhiên không nhìn lên . Bởi lẽ nó nghĩ chắc ai đó đi ngang qua thôi, và rồi người đó sẽ bỏ đi, sẽ mặc kệ hoặc tồi tệ hơn người đó sẽ ủng hộ họ và thậm chí còn giúp họ thì sao? Nó không muốn.

Nhưng không có chuyện gì thậm tệ xảy ra cả, ngược lại, những cô bé kia đã thôi chạm vào nó. Nó ngước lên nhìn người mới tới kia.

Đó là một cậu bé có vẻ đẹp lạnh lùng, thần thái cao quý toát ra lạ thường. Từ mái tóc màu đen bóng tới nước da trắng ngà cùng đôi mắt màu hổ phách (Amber) lạnh lẽo đều thể hiện rõ tư chất hơn người. Cậu bé đó như tỏa ánh hào quang của một vị vua khiến khó ai tin rằng đó chỉ là một cậu bé con.

Cậu bé ấy nhìn thẳng vào nó, đúng hơn là nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Ngay lập tức, nó cúi mặt xuống. Thế đấy, cậu ta đã nhận ra cái màu mắt quái dị của nó, chắc hẳn cậu ta sẽ khinh bỉ nó lắm. Nó đã kịp nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của cậu.

Nhưng không...

-Biến khuất mắt tôi ngay.- Giọng nói lạnh lùng đó một lần nữa vang lên.

Nó nhìn lên, không rõ từ lúc nào những cô bé kia đã chạy mất. Nơi góc khuất của cô nhi viện này chỉ còn có nó và cậu bé đã giúp nó kia.

Cậu bé tiến tới gần nó, ngồi xuống sao cho đôi mắt nó nằm hoàn toàn trong tầm mắt cậu. Nhìn chăm chú vào đôi màu đá thạch anh tím. Nó muốn lảng tránh ánh nhìn đó nhưng không hiểu sao lại không được, nó hoàn toàn bị đôi mắt đối diện làm đông cứng.

Bỗng nhiên, cậu bé nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng, nói:

-Em sẽ là búp bê của tôi.- Nó không thể nào ngờ được câu nói đó.

Và nó cũng chưa hề nhận ra đó chính là khoảng khắc mà cậu bé đó, chính là anh, đã đưa cuộc đời nó theo một hướng ngoặc khác.

*

Sáu năm sau...

*

Trong cái ngôi trường danh giá mà chỉ có những cậu ấm cô chiêu mới được vào thế này chỉ có mình nó là lạc loài, không phải con của bất cứ tập đoàn nào cả. Nhưng tại sao nó vẫn được theo học? Vì nó là búp bê của anh- người thừa kế tập đoàn lớn mạnh nằm trong top 3 những tập đoàn quyền lựa và giàu có trên thế giới. Phải, chỉ là một con búp bê.

Thư viện trường có bề dày lịch sử nhiều năm với vô vàn sách tựa như một thiên đường cho những kẻ có niềm đam mê tri thức. Thế nhưng ít học sinh nào trong trường lại như thế, nếu có tới đây thì đơn thuân cũng là tìm tư liệu làm mấy bài tập về nhà vớ vẩn.

Nằm ở góc trong cùng thư viện là một không gian hoàn toàn yên tĩnh, có trà, có cảnh bên khung cửa sổ thơ mộng, hoàn toàn thích hợp cho việc thưởng thức sách. Bình thường khá ít người ở khu này nhưng giờ thì có rất nhiều cô tiểu thư. Họ tới để ngắm nhìn chàng trai bảnh bao nhất và cũng có thể coi là quyền lực nhất trong cái trường này, Kiên, chủ nhân nó, người đang ngồi cùng nó ở cái bàn sang trọng nhất.

Liếc nhìn tách trà đã dần nguội trên bàn trước mặt nó, anh nói:

-Không uống à?

-Em không thích.- Nó đáp.

-Uống.- Một từ nhưng đủ để bắt nó phải cầm tách trà lên và nhấp một ngụm.- Tốt.- Rồi anh lại tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay.

Nó vẫn nhấp thêm vài ngụm nữa, nó không muốn lại bị anh răn đe, nó cũng không muốn bị anh phạt. Mà dù có phạt thì nó cũng không được phép kháng cự lại, vì nó là búp bê, mãi là búp bê của anh mà thôi.