Vì Em Là Bà Xã Osin

Chương 20: Hạnh phúc nhé... Người em yêu




Đến tối trời bắt đầu đổ mưa,Linh nhìn qua camera vẫn thấy xe anh ở đo, cô thở dài rồi lấy điện thoại ra nhấn nhấn

“xin lỗi mà không có thành ý thì có ngồi đó cả đời cũng không được đâu”

“cảm ơn em”

Long đi ra khỏi xe đứng dưới mưa, mắt nhìn chằm chằm vào nhà hi vọng thấy hình bóng của cô gái ấy. dù là hiểu lầm nhưng chính anh là người làm cô tổn thương, anh nhớ cô lắm rồi phải vác nhỏ osin này về nhà thôi

-ê Thư,mày ra đây nhìn này-nhỏ chỉ chỉ vô màn hình

Mưa như trút ngoài trời vậy mà Long vẫn đứng đó, đôi mắt hướng vào trong, cả người anh đều ướt nhép, mưa ngày càng nặng hạt cũng giống như tâm hồn cô vậy... nặng trĩu

-mày bảo anh ta về đi, tao đi ngủ đây-cô lạnh lùng bước về phòng nhưng trái tim đang đau nhói từng cơn

“nếu anh còn yêu em tại sao lại đối xử với em như vậy? tại sao làm em đau rồi lại xoa dịu? em cũng là con người mà, em cũng biết vui biết buồn, em cũng biết tổn thương chứ, là do anh hay do em sai hay do tình yêu của ta không đủ, là do em không thể lấp hết khoảng trống trong tim nên anh phải tim đến người thứ 3?”

Sáng hôm sau anh vẫn đứng đấy, vẫn bộ vec lịch lãm nhưng vẫn còn ướt, mái tóc bạch kim dính trên trán rối tung, đôi mắt sắc lẹm giờ đã bơ phờ còn làn môi thì tím tai không ai nghĩ đây chính là Dương Kim Long Dương đại thiếu gia

Nhỏ vừa mở cửa ra thì giật mình hét lên, thân ảnh to lớn ngã xuống đất

“cuối cùng em cũng không tha thứ cho anh”

-Thu, Thư,Thư ơi Thư... anh Long ngất rồi, mày xuống đây mau

cô đang chải tóc nghe nhỏ nói anh ngất hoảng hốt vứt lược xuống đất, nhanh chóng chạy xuống rồi gọi cấp cứu. trong khi anh đang truyền nước, mắt vẫn nhắm nghiền cô tranh thủ đi mua ít cháo về nhưng đến nơi thì chẳng thấy anh đâu nữa.

-chị Lam, bệnh nhân phòng này đâu rồi

-ủa Thư, chị tưởng em nghỉ phép mà sao lại đến đây

-chị...

-à, cậu ấy đi cùng 1 cô gái rồi, cô gái ấy bảo là hôn thê của cậu ấy, cô ấy còn dặn chị là ai hỏi thì nói không cần tìm

-hôn thê... à... em biết rồi, em về nhé, cảm ơn chị

-----hồi tưởng------

Long mở mắt ra thấy cả căn phòng trắng tinh bên cạnh là Phương Ly đang ngồi trầm mặc

-cô... đưa tôi đến đây sao

-a... anh tỉnh rồi...là em đưa anh đến đây dó, có chuyện gì sao?

-không có gì

“Thư à em có nhẫn tâm quá không, anh như vậy em cũng không thèm nhìn mặt sao, trước kia em nói anh không tin tưởng em nhưng em thì sao? Chẳng phải em thấy anh như vậy 1 chút cũng không động lòng sao. Được rồi, như ý em chúng ta sẽ kết thúc”

-tôi muốn về

-được em đưa anh về

-------kết thúc hồi tưởng-----------

Nói là về nhưng anh lại đến bar, tiếng nhạc xập xình cũng không thể lấn áp được tiếng trái tim đang vụn vỡ. thứ nước màu xanh lóng lánh nhẹ nhàng đưa vào miếng rồi truyền xuống cổ, vị đắng đắng chát chát cũng chẳng giúp anh bớt sầu, hết chai này đến chai khác, anh chỉ mong thứ rượu đắng ngắt này có thể giúp anh bớt đau...

2 cô gái ăn mặc bốc lửa uốn éo đi đến chỗ anh nhưng chưa kịp ngồi đã bị cản lại

-2 cô kia tránh xa chồng tôi ra-nói rồi Phương Ly dìu Long rời đi

Chiếc xe dừng lại trước cổng khách sạn, tiếng chụp ảnh bắt đầu vang lên,từ ngoài cửa đến lúc cả hai đều ở trên giường. tất cả đều được chụp lại, cả hai lại đi về nhà anh

Thư và Linh đang trong nhà không ai nói với ai 1 câu, nhỏ biết cô đang rất buồn nhưng không biết phải ra sao... tiếng chuông cửa kêu lên, nhìn qua camera giám sat cô thấy Phương Ly một thân kiêu ngạo đứng trước cửa. không nói 1 lời cô liền đi ra nhỏ cũng vội đi theo

-có chuyện gì?-Thư chán ghét nhìn cô gái kiêu kì trước mặt, cô ta thật xinh đẹp nhưng trang điểm lại đậm đến vậy

-tôi có chuyện cần nói với cô, chúng ta ra quán ngồi chút

-không cần, cứ trực tiếp nói ở đây đi

-tôi sợ cô sẽ xấu hổ trước bạn cũ đấy-Ly nhếch mép nhìn Linh thân mang bụng bầu nhưng vẫn ra cùng cô

-tôi và Linh không cần phải dấu gì cả cứ trực tiếp nói ở đây là được

Nhỏ nghe vậy thực cảm động và vui vì có người bạn như Thư

-được rồi... cô cũng biết tôi và anh Long có hôn ước, hơn nữa chúng tôi cũng yêu nhu từ nhỏ, nhưn cô lại xuất hện và chia cắt tình cảm của chúng tôi. Tốt hơn cô nên rời xa anh ấy

-nếu anh ấy thật sự yêu cô tại sao lại yêu Thư? -nhỏ hỏi thay cô

- chẳng qua ngày trước cô có chút đặc biệt nên anh ấy mới để ý, nhưng giờ nhìn lại cô xem, chỉ là 1 bác sĩ quèn...

-nhưng có vẻ bác sĩ quèn lại rất được sủng đấy nhỉ-nhỏ mỉa mai

-bớt ảo tưởng đi, anh ấy đã nói yêu tôi... hơn nữa... chúng tôi còn ngủ chung với nhau rồi-nói đến đây Phương Ly có chút thẹn thùng bẽn lẽn

-trơ trẽn, đến chuyện như vậy cũng có thể bịa ra

-cô ca sĩ hết thời kia, làm ơn nhìn xem đây là cái gì rồi hãy nói tôi-Ly rút ra 1 tập ảnh, toàn là anh cô ta thân mật với Long

Thư nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng

-tôi chấp nhận rời xa không phải vì cô đến trước, đơn giản là tôi muốn anh ấy hạnh phúc thôi

-cô còn không cút-nhỏ cáu gắt

-mày thôi đi, lúc nào cũng nóng tính như vậy em bé phải làm sao?... à mai anh Quân về rồi nhỉ, chắc tao phải đi chơi cho khuây khỏa đây

-còn công việc của mày thì sao

-nghỉ phép 1 tháng chi bằng tao nghỉ việc vì dù sao cũng không vi phạm hợp đồng

-nhớ liên lạc với tao nhé

-...

“tao nghĩ là không”

Trên sân thượng Quân và Thư

-có chuyện gì mà phải gặp riêng anh đây-Quân mỉm cười nhìn cô gái gầy guộc trước mặt

-anh nhớ lời hứa lúc trước chứ (ngoại truyện Quân và Linh)-Thư nói giọng trầm tư, đôi mắt hướng xa xăm

-ừ, nhớ chứ

-anh sắp cho em 1 chuyến bay không ai biết nhé hoặc là khi biết cũng là thật lâu sau đó

-tại sao em không nhờ bác Minh

-em nói với ba và dì là sẽ đi du học lấy thêm nhiều kiến thức

-em muốn đi đâu?

-Nhật, rồi từ nhật em sẽ đi đến các đất nước khác... có lẽ với số tiền em có sẽ sống được vài năm ở nước ngoài hoặc kiếm được công việc đàng hoàng và định cư bên đó

-em không về sao

-em không biết, có lẽ bao giờ có gia đình em sẽ về

-còn Long

-anh ấy có gia đình của anh ấy mà, em đâu thể chen vào-cô mỉm cười thống khổ

Tại sân bay có một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng một mình, cô cố gắng thu vào mắt tất cả cảnh quan nơi đây, có lẽ đây là lần cuố cùng cô đứng ở nơi này.

“hạnh phúc nhé! Người em yêu”

Bóng dáng người con gái cô độc khuất dần trong dòng người tấp nập, máy bay cất cánh. Có lẽ tất cả đã kết thúc.