Vì Đó Là Em

Chương 17




Hàng phòng ngự của đội Giants đã vô cùng sửng sốt ngay lần đầu tiên xếp đội hình trước vạch xuất phát và nhận thấy mình đang trố mắt nhìn qua tấm mặt nạ vào mười một gương mặt đang toe toét. Không ai trong số họ có thể hình dung ra vì sao một đội bóng với thành tích một thắng bốn thua lại cười toe trừ khi đội bóng đó đang âm mưu vài mánh lới bẩn thỉu nào đó. Đội Giants không thích những điều ngạc nhiên, và dĩ nhiên là họ không thích nhìn thấy đối thủ cười toe toét một chút nào. Những lời sỉ nhục được ném vào mặt nhau.

Thật không may cho hàng phòng ngự của Giants, một số lời sỉ nhục đó đã động chạm một cách không có thiện chí lên phẩm hạnh của mẹ Darnell Pruitt. Trong hồi chơi tiếp theo, anh chàng tiền vệ chặn đang nổi điên của Stars đã húc bay hai hậu vệ tiền trạm to khỏe và một hậu vệ giữa cực kỳ chuyên nghiệp để bắt đầu lần lên bóng đầu tiên.

Hiệp đấu diễn ra rất tuyệt.

Kết thúc hiệp một, đội Stars đang dẫn trước ba điểm, và Phoebe đã hò hét đến gần như khản cả cổ. Mặc dù tính bạo lực trên sân cỏ vẫn làm cô nhăn mặt, nhưng cô đã quá nhập tâm vào trận đấu và quên mất là mình phải quay trở lại phòng VIP cho đến tận khi Ron xuất hiện để hộ tống cô. Khi anh dẫn cô đi qua cổng rời khỏi sân, cô quá phấn khích nên đã quay về phía băng ghế chỉ đạo, khum hai tay lên miệng, và hét to, “Hãy nghĩ đến cởi truồng!”

Cô nhận ra quá muộn màng rằng mình đang gây ra một cảnh tượng bắt mắt thậm chí còn hơn cả những lúc thông thường khác, nhưng các Cầu thủ đứng gần đó cười toét miệng. Thật may mắn, Dan đang quá mê mải vẽ ra chiến thuật nào đó nên không nhận thấy.

Trong hiệp đấu thứ hai, Biederot đã ghi được một bàn touchdown[54] và kết thúc bằng cú chuyền bóng cho cầu thủ hậu công tân binh của đội Stars, trong khi đội Giants chỉ có thể xoay xở kiếm được một quả bóng bổng. Khi tiếng còi vang lên, đội Stars đã dẫn trước 7 điểm.

[54] Touchdown: cách ghi điểm chính trong môn bóng bầu dục, một đội ghi được touchdown khi cầu thủ đội mình ôm bóng lao qua được đường cấm địa (vạch 0 yard) của đội đối phương. Một touchdown được tính 6 điểm.

Phoebe đã rút ra kết luận rằng cô sẽ chỉ biến mình thành con ngốc trong cuộc phỏng vấn kinh hoàng giữa giờ nghỉ với phóng viên Al Michaels của đài ABC nếu như cứ giả vờ hiểu biết những kiến thức mà cô không có, vì thế cô trả lời một cách trung thực tất cả các câu hỏi trực tiếp dành cho cô và chia sẻ với khán giả những khó khăn mà sự ngu dốt đối với môn thể thao này đã gây ra cho cô. Đến phút cuối cùng của giờ giải lao, khi Michaels nhận xét với Frank Clifford rằng anh ta nghĩ Phoebe Somerville đã làm được điều tốt nhất trong tình huống khó khăn và rằng cô xứng đáng có cơ hội để chứng tỏ bản thân, cô đã quyết định rằng mình đã làm hết khả năng. Michaels cũng chọc ngoáy một chút vào bản di chúc gàn dở của cha cô, bày tỏ ý kiến rằng Bert Somerville đã làm một điều rất không công bằng với Phoebe, Reed và đội Stars.

Nửa sau trận đấu đúng là sự tra tấn. Cơ cổ của cô đau nhức vì căng cứng và đầu cô cứ xoay mòng mòng giữa sân cỏ phía dưới và màn hình ti vi trong phòng VIP. Ron đã cởi áo khoác ngoài và nới lỏng cà vạt. Jim Biederot chỉ bị chặn bóng một lần duy nhất, và trình diễn một cú ném bóng thần sầu. Bobby Tom không mắc một lỗi nhỏ nào, còn hàng phòng ngự thì thật đáng kinh hoàng. Đội Stars không để mất bóng một lần nào.

Khi trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, Phoebe quăng mình hết vào vòng tay Viktor rồi lại đến Ron, trong khi Pooh sủa ăng ẳng dưới chân cô và bảng tỷ số nhấp nháy kết quả chung cuộc: Stars 24, Giants 10.

Cô từ chối lời mời của Ron đi cùng anh đến phòng thay đồ. Thay vào đó, cô và Viktor ở lại phòng VIP và xem các cuộc phỏng vấn ngắn sau trận đấu vốn dạo gần đây đã được thêm vào trong các trận đấu tối thứ Hai. Dan đã cố gắng bày tỏ được cả thái độ khiêm tốn lẫn hân hoan, trút những lời khen ngợi lên các cầu thủ. Lời anh nói bập bõm chui vào tai cô. “Chiến thuật một chọi một tuyệt vời của hàng phòng ngự... rất nhiều tiền vệ công tài năng hơn Jim Biederot, nhưng không ai tâm huyết hơn... Vài lần chúng tôi bị cháy bài trong chiến thuật tấn công chớp nhoáng, nhưng chúng tôi hồi phục ngay lập tức...” Anh kết thúc cuộc phỏng vấn bằng câu nói, “Các bạn sẽ không tìm được một đội bóng nào giỏi hơn đội Giants. Chúng tôi chỉ lấy làm mừng là chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng khi gặp họ.” Al Michaels chúc mừng chiến thắng của Dan, rồi quay sang Bobby Tom, lúc này đã lại chụp cái mũ Stetson lên mái tóc được bện lại của mình. “Bobby Tom, tối nay anh đã chơi rất thoáng. Anh nhận xét thế nào về chuyện đó?”

Bobby Tom trao cho ống kính máy quay nụ cười Lone star mê hồn nhất của mình. “Chúng tôi đã tập luyện vất cả cả tuần vừa rồi. Và Al này, tôi không biết dùng lời lẽ nào để diễn tả cách Jim chuyền bóng trong tối nay...”

Sau vài câu hỏi nữa, Michaels quay sang Webster Greer. “Anh nghĩ điều gì đã làm nên sự khác biệt cho đội Stars trong tuần này, Webster?” Webster giật mạnh cái khăn đang được anh ta vắt quanh cái cổ giờ vẫn còn lấp lánh mồ hôi. “Chúng tôi là đội bóng giỏi từ đầu mùa giải, nhưng chúng tôi bị cóng. Cô Somerville đã nói chuyện với tất cả chúng tôi trước khi trận đấu bắt đầu và giúp chúng tôi thả lỏng hơn một chút. Chúng tôi bước ra đó và bắt đội Giants phải chơi theo cách của chúng tôi. Điều đó đã làm nên sự khác biệt.”

Al Michaels sẽ không xứng đáng với cái danh tiếng là một trong những phóng viên thể thao giỏi nhất nếu như để một miếng ngon ăn như thế trôi đi mất. “Chính xác thì cô ấy đã nói gì với đội bóng?”

Greer mỉm cười và xoa cái khăn vào gáy. “Không có gì nhiều. Vài câu chuyện tếu. Cô ấy là một quý cô rất đáng yêu.”

Má Phoebe đỏ bừng. Cô cảm thấy như thể mình vừa được tặng một tấm thiệp Valentine vậy.

Đã gần hai giờ sáng khi máy bay cất cánh rời Newark quay về O’Hare. Mặc dù chiến thắng mới chỉ trôi qua có vài giờ, nhưng Ron đã suy nghĩ về trận đấu tuần tới rồi.

“Tối nay chúng ta đã tạo được đà,” anh nói khi máy bay đã lên cao và đèn báo thắt dây an toàn đã tắt. “Tôi hy vọng chúng ta sẽ không đánh mất nó.”

“Cố thả lỏng và tận hưởng chiến thắng đi đã. Họ có lo lắng đâu.” Cô nghiêng đầu về phía sau máy bay, nơi những tiếng ầm ĩ huyên náo ăn mừng của các cầu thủ có thể được nghe thấy rõ.

“Tôi hy vọng là cô nói đúng.”

Từ phía trước cách ba hàng ghế, cô nghe Dan bật cười trước câu nói nào đó của Tully. Cho đến lúc này cô đã có thể tránh mặt được anh, nhưng cô không quên lời đe dọa của anh. Cô muốn tin rằng anh hiểu những gì cô đã cố gắng làm trước trận đấu, nhưng chẳng hiểu sao cô không nghĩ rằng anh có thể lịch thiệp như Webster.

Gần như thể đọc được suy nghĩ của cô, anh quay đầu lại và quắc mắt nhìn. Cô hốt hoảng nhìn anh khi anh bắt đầu tháo dây an toàn. Vội nhảy dựng lên, cô luồn qua Ron và trốn về phía sau máy bay giữa sự chào đón nồng nhiệt của các cầu thủ. Cô hỏi thăm tất cả mọi người, nhưng khi Darnell đòi cô đưa Pooh đến thì cô từ chối. Cô đang sống trong nguy hiểm rồi, và cô không thấy có nhu cầu lún sâu hơn vào đó.

Lúc cô quay trở lại khoang hạng nhất, Ron đã ngủ thiếp đi. Anh gần như không nhúc nhích khi cô lách qua để về chỗ ngồi. Ngay khi đã yên vị, cô liền ngả người tựa vào cửa sổ và nhắm mắt lại, nhưng rồi phát hiện ra rằng toàn thể đám soda không đường mà cô tiêu thụ đã quay trở lại trả đũa cô. Nhẹ nhàng lách người ra ngoài lối đi lần nữa, cô vội vàng bước qua hàng ghế đầu tiên của Dan và lỉnh vào trong phòng vệ sinh.

Cô ghét dùng nhà vệ sinh trên máy bay. Cô luôn sợ rằng máy bay sẽ rơi đúng vào giây phút mà cô đang ở trong tình trạng kém phòng vệ nhất, và cô sẽ phải trải qua những giây cuối đời rơi theo hình xoắn ốc xuống mặt đất với cái mông để trần trước cả bàn dân thiên hạ. Kết quả là cô vội vã giải quyết nhu cầu, rửa sạch tay, và vừa mới tháo chốt cửa thì nó đã bật tung ra khỏi tầm nắm của cô. Trước khi cô kịp phản ứng, Dan đã chen vào cạnh cô và sập khóa cái chốt.

“Anh nghĩ là anh đang làm cái quái gì thế!”

Thân hình khổng lồ của anh ép cô tì vào bồn rửa phía sau. “Anh đang cho chúng ta chút riêng tư để có thể nói chuyện.”

Căn phòng bé tin hin quá chật hẹp cho cả hai người họ. Một bên gối của anh lèn vào giữa hai đùi cô và ngực cô thì bị ép phẳng lỳ trên ngực anh. Thật khó để cô có thể lấy lại hơi thở bình thường.

“Em không muốn nói chuyện với anh lúc này. Rõ ràng là anh sắp không kiểm soát được cái tính nóng nảy của anh rồi, còn em thì lại không thích bị quát vào mặt.”

Cảm giác tức giận nổ tung trong anh. “Có lẽ em nên nghĩ về điều đó trước khi em đột nhập vào phòng thay đồ của anh tối nay.”

“Em không đột nhập!”

“Em sắp hủy hoại toàn bộ thành quả của cả mùa giải rồi đấy!” Mắt anh nheo lại thành hai khe dữ dội vốn đã luôn tìm thấy những yếu điểm ở hầu hết những hàng phòng ngự đáng kinh hoàng trong làng bóng bầu dục chuyên nghiệp. “Anh muốn các cầu thủ của anh tập trung trước trận đấu, chứ không phải bị phân tán tư tưởng vì một đống thứ lố lăng vớ vẩn. Nếu các cậu bé đó từng cảm thấy cần bằng chứng cho thấy em không hiểu tí gì về môn thể thao này, thì tối nay họ đã nhận được rồi. Em không biết cái quái gì về những thứ họ phải đối mặt khi họ chạy vào trong sân cỏ. Ở ngoài đó là công việc nghiêm túc, không phải thứ để em cười đùa.”

Cô vùng vẫy để vượt qua anh, nhưng không có cơ hội nào. Cơ thể anh ép vào cô thô bạo hơn, còn giọng anh thì trầm đục và giận dữ. “Anh không bao giờ muốn em làm bất cứ điều gì như em đã làm tối nay, em nghe rồi chứ? Tránh xa phòng thay đồ trước khi trận đấu bắt đầu! May mắn cho em là tối nay họ vẫn còn đủ tính kỷ luật nên cuộc trình diễn nho nhỏ của em đã không làm họ phân tâm đến mức không thể chiến thắng.”

Cô trừng mắt nhìn anh. “Anh không hề suy nghĩ về lý do em có mặt ở đó, đúng không? Anh không mảy may biết về những gì em đang cố đạt được. Lạy Chúa tôi, anh thực sự nghĩ rằng em là một con bimbo đầu óc rỗng tuếch.”

“Sau khi nghe cái lý thuyết ngu xuẩn của em về các cầu thủ bóng bầu dục ở truồng, anh sẽ không tranh cãi với em về chuyện đó nữa.”

Cô chưa bao giờ nghĩ mình là người nóng tính, nhưng lúc này nắm tay cô vút lên từ bên hông, và cô vận hết sức thoi anh một quả trúng ngay xương sườn.

Anh khẽ “ối” lên một tiếng và trố mắt nhìn cô với vẻ ngờ vực. Cô trừng mắt nhìn lại, vẫn không thể tin được chuyện gì vừa mới xảy ra. Mặc dù cô ở quá gần nên không thể dồn tận lực vào cú đấm, nhưng dù sao cô vẫn đã tấn công một con người, một điều cô chưa bao giờ làm trong đời. Người đàn ông này đã làm cô rối tinh cả lên, và cô còn điên tiết hơn nữa vì đã để bản thân mình bị ép đi quá xa như thế này. Một màn sương mù đỏ rực cuộn xoáy trước mắt cô.

“Đồ ngu ngốc, đồ cứng đầu, đồ ấu trĩ khốn nạn! Tôi sẽ nói cho anh nghe có chuyện gì không ổn với tôi! Tôi đã bị tống cho một tay huấn luyện viên trưởng không chỉ có cảm xúc của một đứa trẻ sáu tuổi đầu, mà thần kinh lại còn thiểu năng nữa!”

“Thiểu năng!” Anh phun phì phì. “Nào em nghe đây...”

Khuỷu tay cô va vào tấm gương phía sau trong khi cô không còn giữ được tỉnh táo nữa, và cô xỉa ngón trỏ vào ngực anh. “Không! Anh nghe tôi nói, đồ côn đồ, và lắng nghe cho kỹ đây. Tôi đã có mặt ở phòng thay đồ đó - không phải vì tôi muốn có mặt ở đó - mà bởi vì bằng cách nào đó chính anh đã làm cho đội bóng của tôi quá căng thẳng đến mức họ không thể giữ chặt được quả bóng nữa.”

“Em đang thực sự cho rằng...”

“Anh, Quý Ngài Đeo Khố, có thể là một chiến thuật gia lỗi lạc, nhưng hiểu biết của anh về bản chất con người chỉ là zê rô.”

“Em không hề biết...”

“Bất cứ khi nào...” Cô xỉa vào anh lần nữa, nhấn mạnh từng âm tiết bằng ngón tay trỏ. “Bất-cứ-khi-nào, anh có nghe thấy không, mà tôi muốn đến chào các cầu thủ của tôi trong phòng thay đồ của tôi, tôi sẽ đến. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy họ quá căng thẳng, quá bồn chồn, quá lo lắng để có thể làm cái công việc mà tôi đang trả cho họ một lượng tiền vô cùng lố bịch để họ làm, thì tôi sẽ đứng trước mặt họ và tụt quần áo, nếu như tôi muốn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi cho là cần thiết để đảm bảo rằng đội bóng Chicago Stars có thể làm được những gì họ phải làm; đó, trong trường hợp anh đã quên, là những gì tôi đã giúp họ làm trong tối nay. Đó là, chiến thắng trong một trận đấu! Tôi, thưa Quý Ngài Đầu Bò, là bà chủ của đội bóng này; không phải anh. Tôi đã nói rõ quan điểm của mình chưa?”

Có một khoảng lặng dài. Hai má cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. Cô quá hoảng sợ khi thấy mình mất kiểm soát đến mức này, và cô chuẩn bị tinh thần cho sự trả đũa của anh, nhưng thay vì bùng nổ, anh lại có vẻ bị xao nhãng.

“Ừ hử.”

Cô suýt sặc. “Đó là tất cả những gì anh phải nói à?”

Máy bay lọt vào vùng thời tiết xấu, đẩy hông anh tì mạnh hơn vào cô. Mắt cô mở lớn khi cô nhận ra anh đã hoàn toàn bị kích thích.

Trông có vẻ hơi bối rối, anh giơ hai tay lên. “Không phải là cố ý. Anh biết em đang cố gắng bày tỏ quan điểm và anh nghe tất cả mọi lời em nói. Thực lòng đấy. Nhưng em cứ cựa quậy trong khi nói, rồi thì máy bay bắt đầu nảy lên, và... anh không biết nữa. Chuyện đó chỉ xảy ra thế thôi.” Ngọn lửa trong đầu cô lại được nhen nhóm trở lại. “Em đang không có tâm trạng cho chuyện đó.”

“Anh cũng thế. Trong đầu thì không thế. Về phần thể xác...”

“Em không muốn nghe chuyện đó.” Máy bay tiếp tục xóc lên làm hai cơ thể lại va vào nhau. Một lần nữa anh nhấc hông lên, hắng giọng. “Em - ừ - đang nghiêm túc cố nói với anh rằng em nghĩ em - ừ - có công trong chuyện chúng ta đánh bại đội Giants hả?”

Vẻ dịu dàng trong âm điệu của anh, sự ma sát nóng hổi giữa hai cơ thể họ, đã cuốn cơn giận dữ ngùn ngụt trôi sạch ra khỏi người cô. “Không... không hẳn thế... Dĩ nhiên không, ồ, có lẽ là một chút... Một phần. Đúng, dĩ nhiên là một phần.”

“Anh hiểu.” Anh cúi đầu xuống và chống tay lên hai bên bồn rửa phía sau cô. Tóc anh thơm mùi thông và mùi hăng nồng từ buổi tắm táp sau trận đấu. Cô có thể cảm thấy ngón tay cái của anh trên hông cô. Máy bay tiếp tục nảy lên và cô cố gắng phớt lờ sự cọ xát đầy xáo trộn giữa hai bầu ngực cô và ngực anh.

“Em là một khẩu súng thần công đã tháo chốt,” anh lặng lẽ nói, “mà anh thì không thích những điều ngạc nhiên.” Quai hàm anh cọ vào tóc cô khi anh nói. “Nếu em nghĩ rằng có vấn đề gì đó với cách huấn luyện của anh thì đáng lẽ em nên nói thẳng với anh.”

“Anh nói đúng, về lý thuyết.” Giọng cô như thể đến từ một nơi nào đó khác. “Nhưng anh có thể trở nên rất đáng sợ.”

Một lần nữa, cô lại thấy cảm giác ve vuốt nhẹ nhàng của quai hàm anh trên tóc cô. “Em cũng có thể như thế.”

“Em ư?” Miệng cô cong lại thành một nụ cười rạng rỡ. “Thật không?”

“Thật.”

Nụ cười của cô nhạt đi khi cô thấy cách anh đang nhìn cô. Cô liếm môi. “Em...”

“Nóng à?” Giọng nói nhừa nhựa làm cho cái từ ngắn cũn đó kéo dài vô tận.

Cô nuốt xuống. “Ấm.”

Anh nở nụ cười hư đốn của cậu trai trẻ miền Nam, chậm rãi và thoải mái, gợi lên những đêm khuya ướt át kéo dài vô tận. “Không phải ấm, em yêu. Mà nóng.”

“Có lẽ...”

“Anh cũng thế.”

Cô có thể cảm thấy tất cả các bộ phận của anh qua lớp quần áo của mình. Anh làm cô rùng mình, anh làm cô sợ hãi. Anh làm cô cảm thấy như thể cô đã sống không ra sống trước khi họ gặp nhau.

Tay anh đặt lên eo cô. “Em và anh. Chúng ta...”

“Nóng.” Lời nói trôi tuột ra.

“Phải.” Anh cúi đầu xuống và chiếm lấy miệng cô.

Sự muộn màng của thời gian. Sự căng thẳng của trận đấu. Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, ngay khoảnh khắc môi anh chạm vào môi cô, cô đã đánh mất toàn bộ ý thức kiềm chế.

Hai bàn tay to lớn của anh nắm lấy dưới hông cô, khuỷu tay thúc mạnh vào tường khi anh nhấc cô lên. Cơ thể họ tựa vào nhau. Đầu gối cô húc vào cánh cửa. Cô quàng hai tay quanh vai anh và tận hưởng cảm giác cơ thể anh ép thật mạnh vào người cô.

Nụ hôn của họ biến thành một màn kết đôi bằng miệng vô cùng hoang dại, một cái gì đó thật nguyên sơ và không thể kiểm soát, được nuôi dưỡng bởi nỗi đam mê và đã hình thành một cuộc sống của riêng nó. Bật ra một tiếng kêu khàn khàn, anh hạ cô xuống mép bồn rửa nhỏ phía sau lưng cô rồi đẩy ngược áo khoác và áo ngực của cô lên. Chiếm lấy hai bầu vú của cô trong bàn tay to lớn của mình, anh nâng chúng lên miệng. Cô túm chặt lấy khóa thắt lưng của anh trong khi luồn tay còn lại vào phía trong áo sơ mi để có thể cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc trên ngực anh.

Hai đùi cô trải rộng tiếp nhận đôi chân anh, và miệng anh ngụp xuống bao lấy một bên núm vú. Trượt tay xuống phía dưới bụng cô, anh úp lấy cô.

“Đừng bao giờ...” anh lẩm bẩm trên một núm vú ẩm ướt trong khi vuốt ve cô qua lớp vải quần, “… mặc thứ này lại một lần nữa.”

“Không.”

“Chỉ những chiếc váy mà anh có thể kéo lên.” Anh tháo cúc quần của cô, đẩy phéc mơ tuya xuống.

“Vâng.” Cô túm lấy khóa thắt lưng của anh, đẩy chiếc áo sơ mi lên.

“Và không quần lót.” Miệng anh rời ngực cô và tay anh trượt vào phía trong lớp vải cotton mềm mại.

Ẩm ướt. Nóng hổi. Anh tìm thấy cô. Thở ra hổn hển, cô ép khuôn miệng đang hé mở vào bộ ngực trần của anh. Lớp lông thật mềm mại dưới lưỡi cô.

“Đây,” anh lẩm bẩm với giọng khản đặc. “Ở bên trong.”

“Làm đi. Đúng rồi...” Cô vật lộn với khóa quần của anh, nhưng lớp vải bị vướng vào răng phéc mơ tuya bằng kim loại giữa đường trượt xuống. Với một tiếng rên rỉ giận dữ, cô trượt tay vào bên trong, qua lớp đàn hồi của chiếc quần lót để bao phủ lấy anh. Anh thốt lên một tiếng nghèn nghẹt và nhấc cô lên trong khi cô vuốt ve anh. Vai anh húc vào tường. Anh chống chân trái lên chiếc bục giữ bồn cầu rồi kéo quần dài và quần lót của cô xuống, nhưng việc gỡ bỏ chúng ra thật khó khăn bởi vì không gian quá chật hẹp. Cô cảm thấy sự ẩm ướt lạnh lẽo của bồn rửa dưới mông và hơi nóng trên tay anh. Cánh tay anh đập vào một bên tường, khuỷu tay bên kia húc vào bức tường đối diện. Cuối cùng anh buộc phải dùng đầu mũi giày để giải phóng lớp vải vóc ra khỏi cái bẫy của chúng quanh cổ chân cô. Hôn cô thật sâu, anh yêu cô bằng những ngón tay của mình.

Bàn tay cô trên anh run rẩy. Cô chưa bao giờ làm điều này với một người đàn ông, nhưng đột nhiên cảm giác bàn tay cô không còn đủ nữa. Bàn tay ở quá xa trái tim cô. Cô đẩy anh ra xa hết mức và trượt xuống từ trên mép bồn rửa. Uốn hông sang một bên, cô cúi xuống trong một tư thế kỳ quái tưởng như không thể thực hiện được và hé môi ra. Một cơn rùng mình chạy xuyên qua người cô khi cô trao sự trinh nguyên mới mẻ của mình cho anh.

Cảm giác thật vô cùng kích thích. Ngọt ngào một cách kỳ diệu khi làm một điều như thế với người đàn ông này.

Mồ hôi vã ra trên trán anh khi anh cảm thấy những cái giật nhẹ nhàng từ miệng cô. Anh đang buông rơi toàn bộ nguyên tắc của mình, toàn bộ ý chí của mình, và vào giây phút đó, anh không quan tâm. Ràng buộc duy nhất mà anh đã đưa ra là với chính bản thân anh, và anh sẽ xử lý chuyện đó sau này.

Xuyên suốt sự kích thích dữ đội của mình, anh quan sát đường cong mềm mại, mong manh trên cổ cô.

Rất nhiều người đàn bà đã phục vụ anh theo cách này, vậy tại sao lần này anh lại cảm thấy quá khác biệt như thế? Và lần này thực sự khác biệt. Có một sự lạc lõng ngọt ngào nào đó trong cái mút nhẹ nhàng, ấm áp đang làm anh run rẩy xúc động ngay cả khi nó làm anh vô cùng hoang mang.

Anh vuốt ve hông cô, siết chặt má cô khi nỗi đam mê của anh đẩy anh lên cao hơn. Một giọng nói bên trong lờ mờ chỉ ra cho anh rằng những gì cô đang làm không thực sự đúng cách. Logic nói rằng cô phải rất chuyên nghiệp trong chuyện này, nhưng vẻ vụng về vô cùng ngọt ngào của cái miệng mềm mại đó đã đánh bại logic. Anh vuốt ve mái tóc cô và một đợt sóng dịu dàng mãnh liệt chảy xuyên qua người anh. Không hề tính trước, anh thấy mình kéo cô lên. Không cần quan tâm trông cô như thế nào, cô ăn mặc ra sao, cô cư xử thế nào - không cần quan tâm đến nhu cầu dữ dội của riêng mình và tất cả những thứ chết tiệt mà anh biết về cô, anh không thể chiếm lấy cô như thế này. Cô xứng đáng với lối cư xử tử tế từ anh hơn là một phút giải trí chớp nhoáng ở độ cao hàng dặm trong một chiếc máy bay nào đó.

“Không,” cô thì thào, và vẻ mất mát xen lẫn hoang mang trong đôi mắt màu hổ phách của cô làm ruột gan anh như bị xé nát.

Anh hôn cô và lạc lối trong đôi môi mọng lên đó. Cô nức nở tên anh, run rẩy, và anh hiểu rằng cô đã đánh mất lý trí rồi. Gạt sang một bên nhu cầu dữ dội của cơ thể mình, anh dùng cánh tay vuốt ve cô bằng những động tác thật sâu và nhẹ nhàng. Cô bấu chặt tay vào bả vai anh, và những tiếng rên đứt quãng, điên cuồng đó suýt nữa đã khiến anh không thể chịu đựng nổi.

“Phoebe em yêu, em đang giết chết anh rồi.” Với một tiếng kêu khản đặc, lưỡi anh đột nhập vào cái miệng ướt át của cô. Khi cô tan ra thành từng mảnh, anh nuốt hết những tiếng kêu của cô.

Cô ngã vào người anh, cơ thể mềm oặt và yếu đuối, phía sau gáy cô ướt sũng với những lọn tóc vàng xoắn tít dính sát vào làn da. Anh cảm thấy ngực cô nhấp nhô khi cô cố gắng hít thở. Cô cố gắng khép hai đùi lại với nhau. Cùng lúc đó, cô rùng mình, và anh biết rằng cô vẫn chưa xong. Anh không thể rời khỏi cô như thế này, và rồi anh lại tiếp tục vuốt ve cô.

Cô đạt đỉnh gần như ngay lập tức.

Cô há hốc miệng để thở và rồi lại bắt đầu run rẩy, báo hiệu rằng nhu cầu của cô vẫn chưa được thỏa mãn.

Anh lại bắt đầu vuốt ve.

“Không... Nếu không có anh thì không được.”

Trước tiếng nài nỉ thì thào, khe khẽ của cô, anh chỉ muốn lao thật sâu vào trong cô. Không gì có thể giữ anh lại nữa. Vào khoảnh khắc đó anh thậm chí còn không thể hình dung ra gương mặt của Sharon. Mà Phoebe lại là một cô nàng có thân hình hấp dẫn, đầy đặn và có mặt đúng thời điểm, được Chúa tạo ra chỉ để phục vụ cho đúng loại mục đích này. Trong tất cả những người phụ nữ anh đã ở cùng, nhân vật này đáng lẽ nên là người cuối cùng làm cho anh phải đắn đo. Ấy vậy mà, cô dường như lại là người làm cho anh phải đắn đo nhiều nhất.

Anh siết chặt mi mắt và buộc bản thân phải chấp nhận cái thực tế rằng anh không thể hoàn tất chuyện này. Phoebe đã chìm quá sâu vào trong nỗi đam mê để có thể suy nghĩ tử tế, vì vậy anh phải làm điều đó cho cô. “Anh không đem theo cái gì cả,” anh nói dối.

Cô trượt tay xuống đùi anh, chạm vào anh. “Em có thể...” Cô nghiêng đầu, nhìn vào anh, và cảm giác không chắc chắn trong mắt cô như cắt xuyên qua người anh. “Có lẽ em có thể làm điều tương tự với anh.” Cổ họng cô thít lại khi cô nuốt nước bọt, và đôi mắt đó, hoang mang như một con nai ngơ ngác, đã hoàn toàn hủy hoại anh. Anh không thể để chuyện này đi xa hơn nữa. Một cách đau đớn, anh đóng khóa quần lại. “Không sao đâu. Anh ổn cả.”

“Nhưng...”

Anh nhìn đi chỗ khác né tránh đôi mắt bị tổn thương của cô. Đôi tay anh không hoàn toàn bình tĩnh khi anh kéo áo khoác của cô xuống qua ngực. “Tất cả mọi người ở khoang trước máy bay giờ hẳn đã ngủ rồi, nhưng có lẽ tốt hơn hết em nên lẻn ra trước, ngay khi em bình phục trở lại.”

Cô vật lộn với cái quần, cọ vào anh với mỗi cử động. Khi tất cả quần áo của cô đã trở về đúng vị trí, cô liền ngẩng lên nhìn anh. “Làm sao anh làm thế được?” cô lặng lẽ hỏi.

“Làm gì?”

“Tỏ ra quá nóng bỏng, rồi sau đó lại trở nên quá lạnh lùng.”

Cô tin rằng cô đã bị cự tuyệt. Mặc dù đã cố gắng tránh nhưng anh biết mình đã làm cô cảm thấy tổn thương. “Ngay lúc này anh đã sẵn sàng nổ tung,” anh nói.

“Em không tin anh. Tully gọi anh là gì nhỉ? ‘Băng Giá’?”

Anh không thể cãi nhau với cô, anh không thể làm thế sau khi đã thấy cô dễ tổn thương đến thế nào, và anh chỉ có thể nghĩ đến một cách để chữa lành nỗi đau của cô. Anh thở dài thườn thượt và cố gắng tỏ ra cáu kỉnh. “Lại bắt đầu rồi, đúng không? Khoảng thời gian duy nhất hai ta không tranh cãi là khi chúng ta hôn nhau. Anh không hiểu nổi sao anh cứ phải cố tỏ ra tử tế với em nữa, bởi vì điều đó luôn luôn đem lại kết quả trái ngược.”

Môi cô vẫn còn sưng phồng vì miệng anh. “Đó là những gì anh đã làm hả? Tỏ ra tử tế?”

“Tử tế hơn bao giờ hết. Điều đó cũng không đến một cách khơi khơi. Và em biết gì không? Em nợ anh vì điều đó.”

“Em cái gì?” Đôi mắt màu hổ phách không còn có vẻ không phòng thủ nữa. Đúng như những gì anh dự định, chúng đã lại bắt đầu lóe lên những tia lửa nóng rực.

“Em nợ anh, Phoebe. Anh đã cố gắng chứng tỏ một chút tôn trọng của anh đối với em.”

“Tôn trọng? Em không nghĩ rằng em đã từng nghe nó được gọi là như thế”

Sự mỉa mai trong giọng nói không thực sự che giấu được cảm giác tổn thương trong cô, vì vậy anh tiếp tục dấn tới. “Nó chính xác là như thế. Và theo như anh nhận thấy thì em vừa mới quăng nó trả lại vào mặt anh. Điều đó có nghĩa là em nợ anh những gì mà anh không nhận được ở đây, và anh có kế hoạch đòi lại.”

“Anh định làm điều đó như thế nào?”

“Anh sẽ nói cho em biết đây. Một ngày nào đó - bất cứ ngày nào mà anh tình cờ lựa chọn. Bất cứ giờ nào. Bất cứ lúc nào. Bất cứ nơi nào. Anh sẽ nhìn thẳng vào em, và anh sẽ nói một từ.”

“Một từ?”

“Anh sẽ nói bây giờ. Chỉ một từ đó thôi. Bây giờ. Và khi em nghe thấy từ đó, có nghĩa là em phải dừng lại bất cứ việc gì mà em đang làm, và em đi theo anh đến bất cứ nơi nào mà anh đã chọn để đưa em tới. Và khi chúng ta tới đó, cái cơ thể đó của em sẽ trở thành chiếc cũi đẩy cho cá nhân anh. Em có hiểu những gì anh đang nói không?”

Anh chờ cô nổ bùng lên, nhưng đáng lẽ anh nên biết rằng cô sẽ không để anh thoát khỏi quá dễ dàng như thế.

Phoebe giỏi với chuyện đưa đẩy cũng nhiều gần như anh.

“Em nghĩ thế,” cô nói với vẻ trầm ngâm. “Để em xem em có hiểu đúng chuyện này không nhé. Anh đang nói với em rằng, bởi vì anh đã không thể lên đỉnh, vì thế có thể nói em thiếu anh một món nợ. Khi anh nhìn thẳng vào em và nói bây giờ, em sẽ phải trở thành nô lệ tình dục cho anh. Em hiểu có đúng không?”

“Đúng thế.” Sự buồn bã đã dịu đi trong mắt anh, và rõ ràng anh đang bắt đầu cảm thấy thích thú.

“Cho dù em đang làm gì đi chăng nữa.”

“Bất cứ chuyện gì.”

“Cho dù là anh chọn nơi nào để đưa em tới.”

“Một cái phòng đựng chổi, nếu anh nghĩ đến chuyện đó. Nó tuyệt đối là sự lựa chọn của riêng anh.” Anh đang chơi đùa với lửa và thực sự trông chờ cái giây phút nó cháy phừng lên vượt ra ngoài khả năng kiểm soát của mình.

“Nếu như em đang ở văn phòng làm việc?” cô hỏi với một sự bình tĩnh đáng khâm phục.

“Có cơ hội 50-50 đó chính xác là nơi em sẽ có mặt.”

“Trong một cuộc họp?”

“Em sẽ nhấc cái mông nhỏ nhắn tròn trịa đó ra khỏi ghế và đi theo anh.”

“Trong một cuộc họp với ngài Tổng thư ký?”

“Em sẽ nói, Tôi xin lỗi, ngài Tổng thư ký, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang gặp một ca đau dạ dày, vì thế ông cho phép tôi cáo lỗi chứ? Và Huấn luyện viên Calebow này, anh có thể đi với tôi đề phòng trường hợp tôi tình cờ bị ngất trong hội trường và cần ai đó nhấc tôi lên không?’”

“Em hiểu rồi.” Cô trông có vẻ suy tư. “Sẽ thế nào nếu em đang có một cuộc phỏng vấn với - chà, xem nào, với Frank Gifford[55] chẳng hạn?”

[55] Frank Gifford: nguyên là một cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng của Mỹ, sau khi giải nghệ đã trở thành một bình luận viên thể thao cho giải NFL cho đến tận năm 68 tuổi.

“Frank là một người tốt bụng. Anh chắc ông ấy sẽ hiểu.”

Cơn bùng nổ có thể sẽ diễn ra bất cứ giây phút nào. Anh biết điều đó.

Trán cô nhăn lại. “Em chỉ muốn đảm bảo chắc chắn là em đã hiểu đúng chuyện này. Anh nói bây giờ, và em sẽ phải biến thành - Anh gọi nó là gì nhỉ? Cũi đẩy cho riêng cá nhân anh?”

“Đó là những gì anh đã nói.” Anh chuẩn bị tinh thần.

“Cũi đẩy.”

“Đúng thế.”

Cô hít vào thật sâu rồi mỉm cười. “Tuyệt.”

Choáng váng, anh nhìn cô lách qua cánh cửa. Khi nó đóng sập lại, anh ngửa mặt lên và cười phá lên. Cô đã làm điều đó. Cô đã lại tóm được anh lần nữa.