Vì Đó Là Anh

Chương 40: Bị bắt




Mọi hoạt động của nhóm nó được quản lại để tập trung cho việc thi cử. Dạo này, mỗi lúc ra ngoài nó luôn có cảm giác bị ai đó theo dỗi nhưng cũng chỉ là cảm giác nó cũng không quan tâm gì mấy. Ngoan ngoãn ở nhà ôn bài để thi cử cho tốt, cũng mai là có hắn luôn ở cạnh giúp nó, chăm sóc nó từng li từng tí.

-Phong em muốn ăn trái cây

-Phong em khát.

-Phong em đói

-Phong

Nó bắt đầu có thối quen ỷ lại vào hắn, cho dù cốc nước đang ở gần nó chỉ cần bước vài bước là lấy được nhưng nó lại nhờ hắn. Luôn miệng gọi tên hắn mỗi lúc cần lấy gì đấy. Những lúc ấy hắn vui vẻ chạy đi lấy không một lời phàn nàn, vì thế nó càng được nước lấn tới.

-Anh không đi làm-Nó thấy cả ngày hôm nay hắn đều quanh quẩn ở nhà nên tiện miệng hỏi

-Không?-Hắn chóng tay lên bàn, nhìn nó đang tập trung giải toán

-Sản phẩm mới ra mắt rồi?

-Vẫn chưa?-Thật ra cái sản phẩm mà hắn nói đó là món quà đặc biệt để dành tặng nó. Hắn định khi nó thi xong sẽ tặng nó xem như là quà động viên cho bao cố gắng học tập chăm chỉ của nó

-Giúp em-Nó cắn bút, đẩy quyển tập sang hắn

-Tự làm đi-Hắn vẫn nhìn nó

-Phong-Nó làm vẻ mặt cún con. Đó là vũ khí lợi hại nhất của nó

-Đưa anh xem-Hắn lấy quyển vở của nó

-Nhìn này. Bài này phải giải như thế này. Hiểu không?-Hắn miệng giảng tay viết cho nó hiểu

-Chồng em thông minh thật-Nó đưa tay xoa đầu hắn như cái kiểu hắn hay làm với nó

-Không có thưởng-Hắn

-Anh muốn thưởng gì?-Nó

-Hôn anh-Hắn cười ma mị

-Gì cơ. Giải một bài toán đổi lại được em hôn có mắt quá không?-Nó bắt đầu trả giá

-Không thì thôi. Anh không ép-Hắn lại giỡ giọng giận dỗi nữa rồi. Nó sợ hắn giận rồi lại im lặng không nói chuyện với nó như thế sẽ rất buồn chán nên chòm người hôn chụt vào má phải của hắn

-Anh đâu có bảo em mi anh

-Anh giỡ trò-Nó phồng má đánh vào người hắn

-Phải hôn ở đây-Hắn không quan tâm đến câu nói của nó, đưa tay chỉ lên môi mình

-Nếu không anh đành chủ động vậy-Hắn kéo nó ngồi lên đùi mình áp môi mình lên môi nó. Hắn dẫn dắt nó đi vào nụ hôn nồng nàng đông đầy yêu thương và mật ngọt. Hắn luyến tiếc buông nó ra

-Anh lưu manh-Nó ngượng đỏ mặt đánh thình thịch vào người hắn

-Anh chỉ lưu manh với mình em-Hắn cười mãn nguyện ôm nó vào lòng

************************************

Sáng hôm sau, nó được xe của công ty đưa đến trường cùng Lan Anh và Diệp Vi

-Chuẩn bị tinh thần chưa-Nó hỏi hai người kia khi xe vừa dừng trước cổng trường. Nhạn được cái gật đầu từ hai người nó quay sang nói với chỉ quản lí

-Chị đón em ở cổng sau nha-Rồi nhanh chóng bước xuống xe, nhanh chóng đi vào phòng thi. Xung quanh bọn nó là những tiếng reo hò

-Gia Hân

-Lan Anh

-Diệp Vi

-Cho chúng tôi xin chữ kí được không?

Nó rất ghét bị Fan bao vây như thế này rất ngột ngạt nhưng vẫn cố gắng mỉm cười

-Sắp đến giờ thi rồi mình xin lỗi. Bọn mình sẽ tổ chức buổi kí tặng mong các bạn sẽ đến-Lan Anh nói rồi đi vào phòng thi.

Bọn nó nào biết ở trên tầng lầu có ba ánh mắt chết chốc đang nhìn mình

-Để xem còn cao ngạo được nữa không-Cô gái đứng giữa nở nụ cười nhếch mép

************************************

Sau nhiều giờ căng thẳng trong phòng thi, bọn nó mệt mỏi bước ra cửa sau của trường đứng đợi chị quản lí

-Nam không về chung sao?-Nó hỏi Lan Anh

-Anh ấy được quản lí đưa đi ra bằng cổng chính rồi

-Chị quản lí sao lâu vậy?-Diệp Vi không kiêng nhẫn

-Một lát.......-Nó đang nói thì bị ai đấy bịt chặt miệng, mọi thứ trước mắt mờ dần mờ dần rồi được bao phủ bởi bóng tối

*Ào*

Nó bị dội một thùng nước lạnh lên người, giậc mình tĩnh giấc sau cơn mê dài. Cái mùi ẩm ướt, gỗ mốc sọc vào mũi nó khó chịu. Chân nó đang bị trối cả tay cũng thế, bên cạnh nó là Diệp Vi và Lan Anh tình trạng giống hệt nó. Cả bọn đang ngơ ngát, chợt cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ bật mở. Bóng dáng ba người con gái bước vào, đó chẳng phải là Thiên Như, Thiên Nhi và Dương Linh sao? Bọn họ đang tiến về phía nó

-Các cô muốn gì?-Nó lớn giọng hỏi

-Muốn gì à! Muốn bọn mày phải chết-Thiên Như nhiền nó, gằng từng tiếng

-Lý do?-Diệp Vi

-Vì bọn mày cướp mất vị trí của bọn tao-Dương Linh gương mặt thâm độc nhìn Diệp Vi

-Chúng tôi cướp hay là các cô quá yêu kém không đủ năng lực mà đánh rơi cơ hội của bản thân-Lan Anh giọng đầy khinh bỉ. Nhỏ thật không mấy thiện cảm với loại người ghen ăn tức ở với người khác, bản thân yếu kém, không thừa nhận chỉ biết qui đổ trách nhiệm lên đầu người khác

*Bốp*

Thiên Nhi vung tay tát mạnh vào má trái Lan Anh. Nó thấy bạn mình bị đánh nhưng không thể làm gì chỉ biết trơ mắt ra nhìn rồi hét lớn

-Dừng lại. Cô nghĩ mình có tư cách để đánh Lan Anh sao?

-Mày có quyền lớn tiếng ở đây sao?

*Bốp*

Cái âm thanh ấy lại vang lên lần nữa nhưng vị trí rơi xuống lần này là trên khuôn mặt sớm đã lắm lem cát bụi của nó. Thiên Như thẳng tay tát nó đến mức bặt cả máu nơi khoé miệng

-Không đạt được mục đích thì dùng cách này để thoả cơn giận cùng lòng đố kị. Thật đê hèn-Trong tình thế bây giờ Diệp Vi chỉ biết dùng ngôn từ để chỉ trích coi thường bọn họ ngoài ra cô chẳng thể làm đều gì khác để giúp đỡ bạn mình

-Xin lỗi mày vì bọn tao tiếp đãi không tử tế-Câu nói vừa kết thúc Diệp Vi nhận được từ Dương Linh một cái tát rõ đau

************************************

Ở chỗ bọn hắn, mọi người đang rối lên vì trời cũng đang ngã nắng về chiều mà không thấy bọn nó đâu cả, gọi điện thì số máy bận

-Từ khi bọn họ đi thi đến giờ chưa về sao?- Đăng Dương khẩn trương

-Khi đến cổng sao để đón các em ấy chị nhặc được cái này-Chị quản đặc chiếc điện thoại mà mình nhặc được lên bà. Chị có cảm giác nó rất quen nhưng không tài nào mườn tượng được đó là của ai

-Là của Hân. Em ấy rất cần thận không bao giờ làm rơi đồ của mình mà nhất là điện thoại một vật dụng khó đánh rơi nhất-Hắn cầm chiếc điện thoại của nó lên, phân tích đưa ra lí giải cho mọi người hiểu

-Bọn họ đang ở khu nhà bị bỏ hoan phía Tây ngoại thành-Nam tay lướt lướt trên điện thoai của mình

-Sao em biết-Đăng Dương nghi ngờ, có nên tin Nam hay không

-Em có gắn chíp định vị trên khuyên tai của Lan Anh

-Mau đi thôi. Có lẽ họ đang gặp nguyên hiểm-Hắn khoát áo rồi bước vội vào xe lao đi ngay

**********************************************************

Bọn nó đã sớm không chịu nổi những đòn roi tra tấn dã man của bọn ả. Bây giờ bọn nó chẳng khác gì tù binh vừa đói vừa khát, thân người chằng chịt những đường roi dài, đau rát. Nó không chịu nổi nữa rồi, nó buông xuôi mặt cho bọn ả có đánh bao nhiêu có mắng chưởi bao nhiêu, giờ phút này nó chỉ muốn ngủ

*Rầm*

Cánh cửa bị hắn đá vở tung. Từng tia nắng chiều tràn vào bừng sáng cả căn phòng, hắn hiện ra trước mặt nó. Đối với nó hắn bây giờ thật giống phao cứu sinh, xuất hiện đúng lúc nó cần