Vì Đó Là Anh

Chương 21: Em đừng nhắc đến chủ nhân trước kia của căn phòng được chứ




Nó và hắn cùng nhau đi xuống nhà. Không thấy ai cả chỉ có mỗi anh nó đang ngồi ăn bim bim và xem tivi ở phòng khách. Nó chạy đến đập mạnh tay vào vai anh nó

-Nam, ba mẹ đâu rồi cả hai bác nữa

-Anh cũng không biết nữa. -Nam dán mắt vào màng hình tivi

Nó nhân cơ hội dành lấy bịch bim bim từ tay anh nó mà ngấu nghiến

-Nhóc con đã xin phép ai chưa mà lấy hả?- Nam vươn người dành lại

-Không cho em cũng lấy-Nó ương bướng

-Muốn ăn thì tự mà đi mua-Nam luôn nhường cho nó mọi thứ nhưng đồ ăn thì không bao giờ

Hắn nhìn anh em nhà nay chỉ biết lắc đầu. Không ngờ con người lạnh lùng như Nam đôi lúc lại trẻ con đến vậy. Chỉ có nó mới có khả năng làm thay đổi người khác và thay đổi cả hắn nữa

-Hai người trẻ con thật đấy-Hắn ngồi xuống sofa

-Anh thôi cái giọng điệu người lớn đó đi-Nó quay sang hắn trách mắng

-Vốn dĩ anh lớn hơn hai người bọn em-Hắn cao ngạo trả lời

-Nhưng anh phải gọi em bằng anh hai đó-Nam vênh mặt

-Bao giờ em dọn sang nhà anh Phong-Nam hỏi nó

-Muốn em dọn đi đến vậy sao?- Nó vờ dỗi Nam

-Không có. Anh chỉ muốn biết khi nào em dọn đi thôi-Nam rất sợ nó giận

-Ăn xong anh sẽ mang đồ em ấy về nhà anh-Hắn lên tiếng

-Tôi tưởng ngày mai chứ?-Nó

-Ngày mai phải đi làm lại rồi không có thời gian-Hắn ung dung đi lại phòng bếp tìm thức ăn tự nhiên giống như ở nhà mình

-Nhà anh sao?-Nam thấy hắn tuỳ tiện thì lên tiếng

-Nhà vợ anh-Hắn thản nhiên trả lời

-Anh đừng có một tiếng vợ hai tiếng cũng vợ được không? Tôi nổi hết cả da gà đây này-Nó tỏ thái độ với hắn

-Em cứ ngồi đấy mà nói đi. Tôi ăn hết thì đứng có khóc-Hắn đang ngồi trước bàn ăn

Nó nghe đến đồ ăn thì ba chân bốn cẳng chạy vào. Hai người sao khi đánh chén no nề thì lại đấu võ mồm vì một chuyện cỏn con

-Anh rữa chén đi, tôi sẽ mang đồ vào xe-Nó phân công nhiệm vụ

-Em rữa đi tôi sẽ mang đồ giúp em-Hắn không thích những việc đại loại như rữa chén vì đó là việc làm của phụ nữ

-Đó là đồ của tôi, tôi tự mang được-Nó cũng chẳng có hứng thú gì với mấy việc này

-Tôi không biết, tôi sẽ mang đồ-Hắn chạy thẳng lên phòng nó mang đồ xuống. Nó đành rữa chén vậy.

Mọi việc xong cả, nó và hắn cùng lên xe trở về nhà hắn. Nói là nhà nhưng thật ra đó là một biệt thự, tuy không rộng bằng nhà nó nhưng ở đây rất thoáng mát nha! Từ ngoài đi vào bên phải nó bắt gặp một chiếc xích đu màu trắng. Ngoài ra chỉ là một thảm cỏ xanh, được cắt tỉa đều đều. Bên hong của toà nhà là một hồ bơi

-Nhà anh bề ngoài thật đơn điệu-Nó giở giọng chê bai

-Theo em như thế nào mới gọi là không đơn điệu?-Hắn nheo mắt nhìn nó

-Tôi sẽ trồng ở đây, ở đây. À không sẽ trồng hết sân vườn luôn-Nó cao hứng với cái ý tưởng của mình

-Trông gì-Nó nói từ nảy đến giờ nhưng vẫn chưa nói vào vấn đề

-Là oải hương-Nó cười tinh nghịch

-Em thích oải hương sao?

-Ừ

-Vào nhà đi. -Hắn kéo nó vào nhà. Vừa vào đến nhà nó đã ríu rít

-Để xem nào-Nó chạy khắp nhà để xem xét

Trước tiên là phòng khách, không có gì đặt biệt chỉ có mỗi bộ sofa và tivi. Nó đi tiếp đến phòng bếp, rồi đi lên tầng trên

-Tôi ở đây hả?- Nó chỉ vào phòng đối diện phòng hắn. Hắn nhẹ gật đầu

-Nhà gì mà chỉ có hai phòng vậy trời. Sao này có con rồi ngủ ở đâu.- Nó nghĩ gì thì nói nấy

-Không ngờ em lại suy nghĩ xa đến thế-Hắn nguy hiểm nhìn nó

-Suy.....suy nghĩ gì?- Nó bây giờ mới ý thức được lời nói lúc nảy

-Nghĩ gì thì em biết chứ-Hắn càng lúc càng gần nó

-Tôi mang đồ vào phòng đây-Nó luống cuống mở cửa. Xíu nữa là nó ngất xỉu trước cảnh tượng của căn phòng. Bàn ghế, tủ áo mọi thứ đều đầy bụi

-Bao lâu rồi anh không lao dọn phòng hả?- Nó chóng tay vào hong, như cô vợ nhỏ đang mắng chồng vì không lao dọn phòng

-Cũng đã hai năm- Giọng của hắn có phần trầm xuống

-Giúp tôi lao dọn đi. Không ngờ anh lười đến vậy- Nó ngáng ngẫn lắt đầu

Nhưng căn phòng này, lại mang tong màu xanh biển mát dịu đúng màu nó thích chứ không phải là màu trắng đơn điệu như phòng hắn

-Lúc trước có ai ở đây không?- Đang chiêm ngưỡng căn phòng bụi bậm thì bỗng dưng nó quay sang hỏi hắn

-Có-Hắn lạnh lùng

-Người ở đây có sở thích giống tôi đó nha! Đều thích tong màu xanh. Không phải anh mang người yêu về đây ở chứ?- Nó xoa xoa cằm, nghi ngờ

-Nếu em không muốn phải lao dọn một mình thì im lặng giùm.- Hắn bực dọc với nó

-Lúc nảy còn bình thường mà sao giờ lại. Thật khó hiểu?- Nó lắt đầu nhìn hắn rồi lại chăm chú làm việc.

Làm xong việc, trời cũng đã về chiều

-Tôi đói rồi-Nó lay lay tay hắn

-Chờ chút tôi nấu cho-Hắn vẫn cái khuôn mặt lạnh lùng

-Anh lạnh lùng như vậy, tôi thấy không thoải mái-Nó nhìn theo bóng lưng của hắn nói lớn

-Tôi xin lỗi. Nhưng sau này em đừng nhắc đến chủ nhân trước kia của căn phòng được chứ?- Hắn lại dịu dàng với nó

Nó im lặng đi theo sau hắn. Đến phòng bếp nó ngoan ngoãn ngồi chóng cằm nhìn hắn nấu ăn

-Không ngờ anh cũng biết nấu ăn

-Còn rất nhiều điều em chưa biết về tôi-Hắn tập trung xào xào nấu nấu

30 phút sau, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày trước mắt nó. Nào là sườn xào chua ngọt, thịt kho, rồi cả canh thịt bằm nữa. Vì đói quá mà nó lao vào ăn ngấu nghiến không chú ý hình tượng. Hắn chỉ biết cười trừ nhìn nó.

-Nhà anh có sân thượng không?-Ăn xong nó quay sang hỏi hắn

-Có

-Lên đấy không?-Nó đề nghị. Hắn gật đầu sau đó nắm tay nó đi lên sân thượng

-Sao lên đây-Hắn ngồi cạnh nó

-Ở đây yên tĩnh, lại còn có gió mát nữa.

Cả hai người im lặng, ngồi đấy, suy tư với những nổi niềm riêng cho đến tận khi trời tối mịt.