Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 91: Tế lễ




Thủ lĩnh bộ lạc khác với đại vu, thủ lĩnh có thể thoái vị nhượng hiền trước, nhưng đại vu chỉ có thể vào lúc cảm ứng được sinh mạng của mình đến điểm kết, hoàn thành xong truyền thừa huyết mạch, đại vu kế nhiệm mới ra đời.

Tuy Vu Quyền đã sống hơn bảy mươi mùa đông, già đến mức eo cong lưng gù nếp nhăn đầy mặt, nhưng lại chưa cảm ứng được tiếng gọi của thần thú và tổ tiên.

Với tinh thần của ông cùng với vu lực cường đại, Ngô Nặc cảm thấy lão nhân gia ông sống thêm hai ba chục mùa đông nữa tuyệt đối không chút vấn đề.

Nghi thức tế thần trong mùa xuân, là tế lễ quan trọng nhất một năm, khác với hai nghi thức tổ chức vì ‘thần tích’ trước đó, lần tế lễ này cần đại vu dùng vu lực câu thông trời đất, hiến tế sinh linh, để mong đổi lấy thần linh phù hộ, bộ lạc hưng thịnh.

Nói cách khác, không thể làm bậy, cũng không thể tùy tiện dùng mấy trái cây đối phó thần linh, mà phải dùng tư thế thành kính nhất hiến tế con mồi non mập quý giá của bộ lạc.

Đại sự thế này, tự nhiên không thể qua loa.

Ngô Nặc mới thức tỉnh vu lực không lâu, cũng không được truyền thừa đại vu chân chính, loại đại tế một năm một lần đương nhiên chỉ có thể do đại vu đích thân cử hành.

Tế phẩm là gia súc thuần dưỡng cả mùa đông của bộ lạc, trong gia súc gia cầm của bộ lạc, chọn ra con nuôi tốt nhất, một đực một cái.

Hằng năm, trên nghi thức tế thần sẽ không xuất hiện rau quả, xét thấy tế lễ lần trước thần linh thu đi dưa dại quả dại chất đống thành núi, đại vu cho người chọn ra giống khoai trắng chất lượng tốt để cùng với gia súc tế thần. May mà, những gia súc này bị dây thừng cỡ lớn trói lại, nếu không có lẽ trước khi nghi thức bắt đầu, chúng đã xử lý khoai trắng trước rồi.

Là một người theo luận vô thần mầm non tốt đẹp, Ngô Nặc không mấy tin tưởng tồn tại của quỷ thần, y cũng từng hỏi qua hệ thống tới từ thế giới vũ trụ cao đẳng về vấn đề quỷ thần. Nể tình phí tin tức 1000 tích phân, hệ thống tuy không nói rõ ràng cho y, nhưng ít nhiều vẫn tiết lộ chút tiếng gió, tin tức hệ thống đưa ra rất thâm ảo, Ngô Nặc không hoàn toàn hiểu hết, nhưng hàm ý đại khái vẫn hiểu được__ Theo cách nói của hệ thống, cái gọi là thần linh đại khái có thể phân làm ba loại, một loại là thần tự nhiên, đến từ thời kỳ văn minh mông muội, sinh mạng trí tuệ tôn sùng kính sợ với quy luật vũ trụ pháp tắc thiên địa, là ‘thần’ nguyên thủy nhất cũng tiếp cận chân thật nhất. Một loại là thần tôn giáo, bắt nguồn từ tôn giáo, đi kèm với văn hóa chủng tộc đặc thù ra đời sinh sôi, là ‘thần’ được sinh mạng trí tuệ sáng tạo ra, là ‘thần’ hư vô nhất, nhưng vì ngưng tụ được tín ngưỡng tin thần của số lượng lớn người tin, lực tinh thần khổng lồ hội tụ thành sức mạnh to lớn mà thần bí, những sức mạnh này có thể phản hồi trong trình độ nhất định cho tín đồ chân chính. Loại cuối cùng là đại năng giả trong vũ trụ, họ có thần lực phàm nhân cả đời không cách nào đuổi kịp, trở tay làm mây lật tay làm mưa, trong chớp mắt đã có thể hủy diệt tinh cầu, trong chớp mắt cũng có thể dựng dục tinh cầu và vị diện vũ trụ mới, trong mắt hàng tỉ sinh linh, họ cũng là ‘thần’, chân thần chân chính tồn tại.

Bộ lạc Trường Hà và bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, đều tín ngưỡng thần thú, mà nghe đại vu nói, nơi ông từng đi qua, có vài bộ lạc cũng tín ngưỡng thần thú, nhưng cũng có hữu dực tộc tín ngưỡng phong thần, nhân ngư tộc tín ngưỡng thủy thần, tộc người lùn tín ngưỡng hỏa thần, tộc trường sinh mộc tín ngưỡng thần sinh mạng vân vân, bộ lạc khác nhau có tín ngưỡng thần linh khác nhau, tổng thể mà nói, Ngô Nặc cảm thấy thần linh mà người trên tinh cầu này tín ngưỡng, đa phần là thần tự nhiên hóa thân của quy luật vũ trụ pháp tắc thiên địa, rất ít chân thần thực lực siêu quần thân gánh ‘thần lực’.

Dù sao đây là một xã hội nguyên thủy rất nhiều bộ lạc ngay cả văn tự cũng không có, chỗ khác không biết, nhưng trong phạm vi đại vu đi qua, chỉ có bộ lạc và thành bang căn bản không có quốc gia, thần tôn giáo lấy giáo hóa làm mục đích tạm thời còn chưa có đất sinh trưởng nẩy mầm.

Sau khi biết chân tướng về ‘thần’, Ngô Nặc giả làm thần côn áp lực giảm mạnh. Đương nhiên, giả thần côn không áp lực, không có nghĩa hành sự có thể tùy ý không kiêng kỵ, tuy Ngô Nặc không tin thần linh, nhưng y tin nhân quả, bất kể ba thước trên đầu có thần linh không, con người không nên vọng động ác niệm, gieo thiện nhân không nhất định có thể được thiện quả, nhưng gieo ác nhân nhất định gặp ác báo, đây là ông bà ngoại lúc trước lải nhải miết bên tai y, Ngô Nặc vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Tất cả cư dân bộ lạc, bao gồm nô lệ toàn bộ tụ tập tới bờ sông, gần 9000 người, Ngô Nặc đưa mắt nhìn, trên bờ sông chi chi chít chít toàn là người.

Y là đệ tử đại vu kiêm người kế thừa được ngầm thừa nhận, tự nhiên là đứng ở vị trí chính giữa gần đại vu nhất.

Khi mặt trời hoàn toàn chìm xuống đường chân trời, ánh trăng tròn sáng rực, cùng với tiếng hổ gầm của thủ lĩnh tân nhiệm dực hổ Bạch, tất cả mọi người trên bờ sông dưới sự thống lĩnh của hắn toàn bộ quỳ rạp dưới đất lặng yên.

Đại vu đã ăn bận chính trang, quỳ trước tế lễ, miệng niệm không ngừng, con mồi bị trói bằng dây thừng đột nhiên rú lên, vu lực vô hình cắt đứt cuốn họng chúng, máu tươi nhanh chóng lan xuống đất, đại vu đứng lên, ngâm vu chú tế lễ, nhảy múa điệu tế lễ quay quanh con mồi.

Âm thanh đại vu không lớn, nhưng lại áp được tiếng gào của các tế phẩm, truyền vào tai mỗi người, tế từ cổ xưa mạnh mẽ, phản phất như có sức mạnh khuấy động lòng người, từng câu từng chữ rơi vào lòng, làm nhiệt huyết sôi trào, lại khiến người kính sợ thần phục, tim mỗi người cũng phập phồng theo tế từ, tạp niệm trong lòng nhanh chóng biến mất, chậm rãi, lòng bắt đầu trở nên trong trẻo tĩnh lặng, gần như biểu cảm trên mặt tất cả mọi người đều trở nên an bình tường hòa, ngay cả các tế phẩm vừa nãy kêu rú không ngừng cũng đã an tĩnh lại, trong tĩnh lặng dần mất đi sinh cơ, chỉ có đáy mắt Ngô Nặc lóe qua một tia run sợ.

Vu lực quá cường đại! Vu lực quá đáng sợ!

Lần trước đại vu tiến hành tế lễ, nói trắng ra chính là phối hợp y diễn kịch, căn bản không dùng tới vu lực. Mà lần nghi thức tế thần do y tự chủ đạo đó, khi đó y còn chưa dùng vu linh quả, căn bản không có vu lực. Cho đến cuộc tế lễ hôm nay mới là nghi thức tế thần chân chính.

Điệu múa tế lễ giống nhau, vu chú tế từ giống nhau, sau khi dùng thêm vu lực, hiệu quả hoàn toàn khác. So với nói đại vu đang tế lễ thần thú và tổ tiên, không bằng nói ông đang dùng vu lực câu thông thiên đại, còn về tác dụng, hiện tại tu vi của Ngô Nặc quá thấp, chỉ có thể cảm giác được tinh thần đại chấn, trong lòng tựa hồ sinh ra một sự kính sợ theo bản năng, nhưng đồng thời thân thể lại có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, [Minh tưởng pháp sơ cấp] hoàn toàn không chịu khống chế, tự động vận chuyển, vu lực nhanh chóng gia tăng với tốc độ gấp mấy lần bình thường.

Đây là một cơ hội!

Thu hết tạp niệm dư thừa, Ngô Nặc nhân cơ hội bắt đầu tu luyện.

Vu Quyền vu lực thâm hậu, tế lễ như thế này trong đời ông đã chủ trì mấy chục lần, thân thể đã sớm hình thành bản năng, căn bản sẽ không sai lầm. Nhưng vào một thoáng bâng quơ, khi ông nhìn thấy vô số điểm sáng mắt người thường không thấy được cuồn cuộn không dứt dung nhập vào thân thể Ngô Nặc, ông kinh ngạc suýt nữa quên từ.

Sau kinh ngạc, chính là cuồng hỉ vô tận.

Tư chất như thế, bình sinh hiếm thấy!

Cho dù là người huyết mạch đại vu thiên tài của bộ lạc siêu cấp, sợ là cũng không so được với Vu Nặc đi? Khó trách Vu Nặc có thể tạo nên thần tích từ trước khi vu lực thức tỉnh! Vu Nặc nhất định là thần quyến giả được nói trong truyền thừa! Nhất định thế!

Thần quyến giả, còn có một cách nói thông tục hơn __ sứ giả của thần, sứ thần.

Nhưng, Vu Quyền không biết tất cả đều là dị động do [Minh tưởng pháp sơ cấp] tạo ra trong hoàn cảnh đặc thù, đại vu bổ não căn bản không dừng lại được, càng lúc càng thêm tin chắc không nghi ngờ thân phận sứ thần Ngô Nặc tùy tiện bịa ra.

Những hiểu lầm tốt đẹp này, đã định Ngô tiểu Nặc phải càng đi càng xa trên con đường sứ thần (côn) _(:3ゝ∠)_.

Đại vu khổ cực đè nén cuồng hỉ trong lòng, tiếp tục tiến hành nghi thức tế thần.

Trong điệu múa và ngâm nga lặp đi lặp lại, máu của các tế phẩm chậm rãi chảy sạch, máu không còn lan ra nữa, ngược lại có quy luật hình thành một hình tròn màu đỏ sậm rất lớn, khi câu tế từ cuối cùng của đại vu kết thúc, máu thoáng chốc biến mất sạch sẽ.

Trên trời tự dưng vang lên một tiếng sấm rền, vô số đóa (pháo) hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm, đóa hoa nhiều đếm không xuể tụ lại thành đồ án của một con dực hổ, đồ án chớp mắt tàn lụi, một âm thanh tang thương uy nghiêm nổ ầm trong lòng mọi người __ “Thánh thú hiện thế, Trường Hà dựng bang.”

Mọi người ngẩn ngơ nhìn bầu trời, dực hổ Bạch không biết từ lúc nào đã bay lên trên không, quanh người tắm trong ánh sáng đủ màu, trên không trung tựa hồ có âm nhạc mỹ diệu chưa từng nghe lặng lẽ lan tới, lúc này, đừng nói Bạch là thánh thú, cho dù nói hắn là thần thú cũng có người tin!

Bạch vung cánh, cúi nhìn những người bên dưới thành khẩn phủ phục không ngừng khấu bái, kích động và hưng phấn đột nhiên sinh ra, nhịn không được gầm lên một tiếng hưng phấn và cao vút, màu mắt dần biến thành u lam sâu không thấy đáy, sâu trong linh hồn, có vài thứ bẩm sinh đã có triệt để phá kén chui ra.

Màn thần tích do một tay Ngô Nặc tạo ra, mục đích ban đầu chẳng qua là để bộ lạc Trường Hà hoàn toàn mới hiện nay đoàn kết nhất trí, thuận tiện gia tăng uy tín của Bạch, tiện cho việc quản lý bộ lạc. Nhưng không ngờ, thần tích này sau đó được học sinh của y dùng văn tự ghi chép lại, cùng những câu chuyện nhỏ y kể được lưu truyền đời đời, trở thành một trong những câu chuyện thần thoại lưu truyền rộng rãi ảnh hưởng sâu xa nhất trên tinh cầu này, đời sau, vô số nhà sử học, đối với các chứng cứ khảo cổ của câu chuyện này tranh luận không nghỉ, chết vô số tế bào não.

Mà lúc này, Ngô Nặc căn bản không biết tương lai về sau, cùng mọi người quỳ trên bãi cát, miệng liên tục cảm kích thần thú, trong lòng lặng lẽ đau thịt vì thần tích này mà y đã bỏ ra 5000 điểm tích phân, cộng thêm hơn 1200 giao dịch tệ.

Ông đây tốn nhiều tích phân và giao dịch tệ như thế, nếu Bạch đại miêu dám sinh con với giống cái khác, xem thử ông có lột da mèo của hắn không!

Bạch duy trì hình thái dực hổ, chậm rãi hạ xuống bên cạnh Ngô Nặc, cúi đầu đắc ý nhếch môi, bắt đầu từ hiện tại ai dám có ý đồ với tiểu sứ thần, toàn bộ đuổi ra khỏi bộ lạc đạp chết không thương lượng!

So với Bạch, chỉ số hung tàn của Ngô Nặc vẫn rất là thấp.

Tuy tốn giá tiền cao, mơ ước ban đầu của Ngô Nặc vẫn đã đạt thành, hiệu quả thậm chí vượt xa tưởng tượng ban đầu.

Uy vọng của dực hổ Bạch đạt được độ cao chưa từng có trong bộ lạc Trường Hà, hắn vừa có giá trị võ lực siêu tuyệt, lại là thánh thú thần thú lựa chọn, mệnh lệnh của hắn căn bản không ai làm trái, bất luận là tiền nhiệm thủ lĩnh Kim Đồng đã thoái vị, hay các cư dân mới gia nhập.

Từ đó lực ngưng tụ sinh ra cũng khiến bộ lạc Trường Hà trở nên dị thường đoàn kết trong thời gian ngắn nhất.

Dưới rất nhiều hoàn cảnh có lợi, Bạch kết hợp với ý kiến của Vu Nặc và đại vu, tiến hành cải cách đao to búa lớn với bộ lạc.