Hiệu suất làm việc của Bạch đặc biệt cao, Ngô Nặc nói để hắn đưa ba người Kim về, sáng hôm sau hắn đã đưa người đi.
Là bạn, Ngô Nặc không để bọn Kim ra về tay không, tặng cho họ hai bao tải khoai trắng khô, đại khái nặng hơn một trăm cân, ngoài ra còn tặng họ hai mươi cân thịt sấy, gần mười quả đỏ thẫm tươi, hai ba cân thịt khô cay Ngô Nặc tự làm, đủ cho họ ăn một thời gian.
Tuy Ngô Nặc đề xuất bảo họ nương tựa bộ lạc Trường Hà, ít nhiều khiến Kim từ nhỏ đã trung thành với bộ lạc, còn từng có tư cách người ứng tuyển thủ lĩnh cảm thấy không thoải mái, nhưng thấy Ngô Nặc chuẩn bị cho họ nhiều món quà quý giá như thế, chút không vui trong lòng sớm đã tan biến như mây khói, ngược lại vô cùng cảm động, cho rằng Ngô Nặc là một người bạn vô cùng chân thành khẳng khái đáng để kết giao.
Ngược lại Lam Nhĩ và Bạch Vĩ, tuổi không lớn như Kim, thời gian hóa hình cũng không dài, vẫn còn tâm tính ấu thú, độ trung thành với bộ lạc còn lâu mới bằng Kim. Bộ lạc Trường Hà có thức ăn ăn không hết, có thể học tập văn tự, còn có nhà ở thoải mái, hai anh em thật sự hơi muốn ở lại đây không về nữa.
Sự luyến tiếc trong mắt hai thú nhân mới lớn này, đương nhiên không thể che giấu Ngô Nặc. Ngô Nặc đặc biệt tặng họ hai cuộn da dê viết đầy câu chuyện chữ Hán, tuy chữ do Ngô Nặc dùng lông chim thịt viết ra quả thật không thể nói là đẹp, hai anh em cũng không hiểu những văn tự bên trên, nhưng như vậy cũng không trở ngại họ xem cuộn da dê thành bảo bối giấu bên người.
Trong lòng hai thú nhân mới lớn này, Vu Nặc hào phóng thiện lương lại vô cùng có bản lĩnh, địa vị đã chỉ kém chí thân.
Trời vừa sáng, ba anh em luyến tiếc không nỡ chào tạm biệt Ngô Nặc, cùng Bạch ra khỏi tường băng của bộ lạc Trường Hà.
Ba anh em nhìn Bạch từ một con đại miêu mập tròn một giây sau biến thành dực hổ như hung thần, thể hình to lớn uy mãnh, hai cánh sải ra che phủ mặt trời, bị dọa ngã bệt mông trên nền tuyết, Kim còn đỡ một chút, Lam Nhĩ và Bạch Vĩ bị dọa trực tiếp biến về hình thú, trốn sau lưng anh trai run run rẩy rẩy.
“Ba người, ngồi vào sọt lưng đi.” Dực hổ cất tiếng như chuông lớn, chấn lỗ tai ba anh em vang ong ong.
Lúc này, Kim mới biết, thì ra Bạch bảo ba anh em họ đeo một cái sọt lớn ra đây, là để cho họ ngồi.
Kim cố nén xúc động nhũn chân muốn quỳ ôm hai em trai đã run rẩy co ro không đi đường nổi bỏ vào sọt, hắn cũng leo vào một sọt ngồi vững, Bạch hơi vỗ cánh, khiến thân thể khẽ rời khỏi mặt đất, dưới đệm thịt dày của chi trước lộ ra vuốt sắc đen kịt dài gần nửa mét, túm chặt sọt lưng và bao tải đựng quà, cự hổ mãnh liệt vỗ cánh, chớp mắt đã chìm trong trời tuyết, biến mất ở chân trời.
Từ sau khi có thể điều động luồng sức mạnh thần bí trong người, kỹ thuật bay của Bạch cũng được nâng cao toàn diện, không chỉ tốc độ biến thân nhanh hơn, thân hình cũng trở nên vững hơn, không hề sợ hãi cuồng phong bão tuyết.
Chỉ bay một ngày, đã vượt hơn lộ trình ba anh em chạy hơn mười ngày.
Đương nhiên, chỗ xấu chính là tiêu hao quá lớn, đặc biệt dễ đói.
Giữa đường, Bạch dừng lại bổ sung hai lần, hãm hại hơn mười mấy con sói rừng đã đói đến chỉ còn da bọc xương trong Hắc Sắc sâm lâm lạnh cứng, lúc này mới đỡ hơn.
Bạch chưa từng đến bộ lạc Đại Thạch, toàn nhờ vào Kim chỉ phương hướng, băng tuyết phủ kín phóng mắt nhìn xa đâu đâu cũng là một vùng trắng xóa, cuồng phong bão tuyết có thể cản trở tầm nhìn, thật sự không tiện phân biệt phương hướng, ban ngày còn đỡ, tối đến Kim thật sự không cách nào chỉ đường cho Bạch.
Bốn người tìm nơi tránh gió dừng lại, Kim và hai em trai dùng băng tuyết xây một phòng băng nhỏ, ba anh em biến về hình thú gặm một con sói Bạch mang về cho họ, bốn người chen trong nhà băng nhỏ, qua một đêm.
Thấy qua hình thái dực hổ của Bạch, ba anh em lại nhìn thấy hắn biến thành mèo mập tròn, đều không dám tiếp cận, cũng không dám bắt chuyện với hắn. Bản thân Bạch cũng khá trầm mặc, bay cả ngày trong cuồng phong bão tuyết, hắn cũng rất mệt, nằm trên thảm da thú dày, lặng lẽ nghĩ tiểu sứ thần của hắn ‘lúc này đang làm gì’ ‘tối nay ăn gì’ ‘hắn không ở nhà, buổi tối y có lạnh hay không’ vân vân đủ chuyện vụn vặt lại nhàm chán, bất tri bất giác ngủ mất.
Cùng thú nhân không quen thuộc ngủ trong một nhà băng nho nhỏ, bất luận là bản tâm hay bản năng của Bạch đều không cho phép hắn ngủ quá say, trong mộng thời khắc đều giữ cảnh giác.
Cũng may mà hắn giữ phần cảnh giác này, ngủ đến nửa đêm, nhà băng của họ bị một con long thú đã đói điên rồi tấn công.
Con long thú tập kích họ, so với long thú cỡ lớn khác, thể hình chỉ có thể tính là trung đẳng, nhưng so với thú nhân, vẫn quá lớn. Long thú đã đói phát điên, vất vả lắm mới ngửi được mùi thịt tươi mới, dị thường cuồng bạo, đi tới liền dùng cái đuôi đập nát nhà băng của họ.
Kim thầm kêu không tốt, đang muốn bảo hai em trai tránh xa chút, thì thấy mèo mập biến thành dực hổ, một vuốt vỗ long thú cuồng bạo bay xa mấy mét, không đợi long thú đã đói trơ xương trèo dậy tái chiến, dực hổ tung cánh bay lên, vuốt sắc trảo long thú, trực tiếp bay lên cao, rồi ném long thú giãy dụa không ngừng xuống đất.
Ầm một tiếng vang thật lớn, long thú một giây trước còn đang giương nanh múa vuốt, giờ phút này đã bị ngã chết tươi, máu tươi tung tóe nhanh chóng bị đông lại, thân thể khổng lồ co giật vài cái, long thú cứ thế nghẹn khuất mà chết.
Long thú, cứ thế mà chết.
Kim và hai em trai trợn tròn mắt, thật lâu không thể khép được miệng.
Trước kia khi chưa từng ăn qua thịt long sấy, Bạch cảm thấy thịt long thú tươi vẫn có thể bỏ vào miệng, nhưng sau khi ăn thịt long sấy, hắn liền mất hết hứng thú với thịt long thú tươi tanh tưởi khó ngửi lại khó cắn này.
Chỉ gặm mấy chỗ thịt mềm nhất, hắn lại biến về hình thái mèo con, nghênh ngang hống hách bước vào nhà băng Lam Nhĩ và Bạch Vĩ mới xây, cuộn thân thể mập mạp lại, tiếp tục ngủ.
Bọn Kim thì bất luận thế nào cũng không dám ngủ, càng không dám vào nhà băng ngủ chung với Bạch đại miêu.
“Thật… thật sự quá hung tàn rồi.” Còn chưa hoàn hồn từ kinh sợ to lớn, giọng Kim hơi run rẩy.
Long thú là đại hung thú rất nhiều thú nhân đều tránh không kịp, chúng hung tàn cuồng bạo, nếu đội đi săn gặp phải một con long thú, đội nào thực lực không phải quá mạnh, luôn chỉ có kết cục toàn quân bị diệt, nếu bộ lạc nào bị một đàn long thú nhắm trúng, cả bộ lạc sẽ gặp phải tai họa to lớn.
Hắc Sắc sâm lâm sở dĩ tụ tập nhiều bộ lạc như thế, trừ trong rừng sản vật phong phú, còn có một nguyên nhân rất quan trọng chính là, nơi này ít long thú.
Đi tiếp về hướng bắc, nơi đó có rừng rậm phì nhiêu to lớn hơn, thảo nguyên bao la hơn, cũng có rất nhiều rất nhiều long thú.
Đương nhiên, bên đó cũng có thú nhân, trước kia bộ lạc Đại Thạch cũng sinh sống bên đó, nhưng long thú nơi đó quả thật quá nhiều, một khi người bộ lạc nhiều lên, long thú sẽ kết thành đàn tấn công bộ lạc, bộ lạc chỉ dám sống tản ra trong rừng, quanh năm sinh sống trên cây, căn bản không dám xây nhà trên mặt đất.
Dù là thế, cũng thường xuyên bị đủ kiểu long thú tấn công, về sau, tổ tiên bộ lạc Đại Thạch thật sự không chịu nổi nữa, mới tổ chức di dời. Lúc đầu tổ tiên họ di dời qua đây, xung quanh Hắc Sắc sâm lâm vẫn chưa xuất hiện nhiều bộ lạc như thế, họ hoàn toàn có thể chọn một chỗ cư trú tốt hơn hiện tại, nhưng tổ tiên thật sự là bị long thú dọa vỡ mật, so với nơi càng phì nhiêu hơn, họ thà chọn cắm ổ tại vùng đất nguyền rủa không có một cọng cỏ, chính là vì nơi này phóng mắt nhìn ngay cả một con long thú cũng không thấy.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, quyết định này của tổ tiên, đã hố thảm đời con cháu, vì nơi này thật sự quá nghèo nàn.
Nhưng về một góc độ khác, tổ tiên bộ lạc Đại Thạch quả thật đã đánh bậy đánh bạ, chọn được một bảo sơn thật lớn.
Chỉ đáng tiếc, mãi đến nay, ngồi trên bảo sơn cũng chẳng biết gì.
Một con sói gầy chỉ còn da bọc xương, ba anh em Kim phân chia, hai em trai còn đang ở thời kỳ trưởng thành ‘con đang lớn ăn mạt của cha’, bụng sớm đang kêu vang.
Nhân lúc long thú còn chưa hoàn toàn bị đông lạnh, ba anh em trước ăn một bữa khuya cho no bụng.
Đám động vật sắp đói điên trong rừng, ngửi được mùi máu tanh nồng, cũng bất chấp khí tức của hung thú gì đó, lũ lượt chạy ra, ý đồ chia một chén canh.
Kết quả, canh chả thấy đau, toàn bộ bị ba anh em Kim đánh chết.
Sáng sớm Bạch thức dậy, một hơi ăn hai con gấu, sáu con sói, ba con heo thú, bụng căng phồng, lúc này mới nhấc giỏ đựng bọn kim và con mồi sót lại cùng long thú, tiếp tục bay.
Giữa đường, mang nặng vượt tiêu chuẩn nghiêm trọng, Bạch dừng lại bổ sung thức ăn ba lần, trừ long thú ra, những con mồi khác đều ăn hết, sau đó cuối cùng tới chạng vạng, đã đến bộ lạc Đại Thạch.
Dực hổ to lớn từ trên trời đáp xuống dẫn tới kiêng kỵ và sợ hãi của cư dân bộ lạc Đại Thạch, trong ánh mắt kinh sợ của bọn họ Bạch thả ‘hành lý’ mang cả đường xuống, sau đó bay khỏi bộ lạc, ở ngoài bộ lạc biến về hình người, sau khi thay đồ da thú, mới đi vào bộ lạc Đại Thạch.
Thời gian Kim ra ngoài, tình huống bộ lạc Đại Thạch càng tệ hơn, đã không chỉ là nô lệ chết đói, ngay cả một vài dân cư thuần nhân cũng xuất hiện tình trạng chết đói, trong bộ lạc thậm chí còn bắt được mấy thuần nhân lén lút ăn thi thể của nô lệ.
Mấy thuần nhân đó bị xử tội chết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, còn tiếp tục thế này, người lén ăn thịt nô lệ chỉ sợ sẽ càng lúc càng nhiều.
Con long thú Bạch mang tới, cho dù căn bản không đủ cho mọi người ăn được mấy ngày, nhưng dù sao vẫn cứu được kiếp nạn cháy lông mày trên trình độ nhất định.
Bạch được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt ở bộ lạc Đại Thạch, hình thú cường đại, hình người tuấn mỹ, cho dù mặt Bạch lạnh đến mức có thể rớt mảnh băng, cũng không ngăn được các nữ thú nhân rục rịch động xuân tâm, số ít nữ thú nhân gan lớn, trực tiếp cản hắn lại mở miệng liền muốn sinh con với hắn.
Các nữ thú nhân chưa có bầu bạn nhiệt tình tỏ bày tình yêu như thế, trừ sự tuấn mỹ cường đại của Bạch, còn vì nữ thú nhân nếu kết thành bạn lữ với người ngoài bộ lạc, có thể trực tiếp theo bạn lữ gia nhập bộ lạc đối phương, không tính là phản bội.
Bộ lạc Trường Hà không thiếu thức ăn, tin tức này tạm thời còn chưa truyền ra, nhưng đi theo thú nhân cường đại như Bạch, khẳng định không thiếu cái ăn.
Lúc này, Bạch đại miêu trong mắt các nữ thú nhân chính là một miếng thịt Đường Tăng béo non ngon miệng, ai cũng hận không thể nhào lên gặm mấy phát.
Bạch căn bản không để ý những nữ thú nhân này, được thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch mời đến nhà ông.
Khiến thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch thất vọng là, mặc cho ông và đại vu nói đến cỡ nào, Bạch chung quy vẫn không hề dao động. Đương nhiên, đối mặt với hai lão nhân đối phương, Bạch tự nhiên sẽ không nói ra bất cứ câu đào góc tường nào.
Cuối cùng thủ lĩnh và đại vu bộ lạc Đại Thạch thật sự hết cách, chỉ có thể để Bạch cùng Kim ly khai. Tuy từ đáy lòng họ, muốn làm chút gì đó với Bạch, nhưng nghe Kim nói Bạch chỉ chớp mắt đã giết chết một con long thú, dù trong lòng họ còn có suy nghĩ gì, cũng không dám thực hiện.
Nhưng, người đang ngầm tính toán không chỉ là bộ lạc Đại Thạch, Bạch chuyến này cũng không chỉ vì đưa bọn Kim về, hắn còn có nhiệm vụ quan trọng hơn nữa