Trên đường từ nhà Ngô Nặc đến trường, vừa khéo có một tiệm thịt.
Mở tiệm là một thú nhân thử thú tên Bàn Hao, hắn là một trong những thú nhân bộ lạc nhỏ gia nhập bộ lạc Trường Hà vào mùa đông năm ngoái, tuổi gần bốn mươi, lá gan lại nhỏ, nên không vào quân đoàn thú nhân của bộ lạc, mà ở trong bộ lạc làm việc.
Bàn Hao gia nhập bộ lạc Trường Hà khá trễ, lại không phải chiến sĩ thú nhân, vì thế tạm thời còn chưa được phân nhà gạch ngói, nhưng hắn lại là người mở tiệm thịt sớm nhất.
Đừng thấy Bàn Hao nhát gan, nhưng đầu óc rất thông minh, là một tên vô cùng giỏi lợi dụng sơ hở.
Từ sau khi Ngô Nặc đẩy tiền tệ ra, hắn phát hiện ra chỗ diệu của tiền tệ ngay, sau đó ở hội chợ bộ lạc, dùng vu dược mà hắn và người nhà bình thường hái được đổi chút tiền tệ, sau đó lại lục tục bán không ít đồ cho Lục, gom được không ít tiền.
Đợi vụ thu hoàn tất, mùa đông đến, hắn liền dùng số tiền này thuê một phát sáu nô lệ cường tráng của bộ lạc, lại tiêu tiền mua một cái cân vô cùng đơn giản từ chỗ tộc người lùn.
Tiếp đó, hắn tìm một miếng đất hoang nhỏ không ai cần ở khu tụ cư ngay trung tâm bộ lạc Trường Hà, sau khi báo cho bộ lạc, hắn dọn dẹp miếng đất hoang đó, dùng gỗ, da thú, cỏ khô mà bình thường tích lũy trao đổi được dựng một cái lán, kế đó thì bắt đầu buôn bán trong lán.
Dám làm người đầu tiên ăn cua, sao có thể không có ánh mắt.
Dùng con mắt hậu thế để nhìn, chỗ Bàn Hao chọn rõ ràng chính là nơi tụ cư của người giàu trong bộ lạc, xung quanh toàn là những cư dân thú nhân của bộ lạc Trường Hà từ sớm nhất, sống ở đây, nhà nhà hộ hộ đều có người làm chiến sĩ trong quân đoàn, đổi cách nói khác, trong tay những người này có tiền.
Trời đông giá, giết heo mổ bò không phải chuyện dễ dàng, Trường Hà đã đóng băng, phá băng lấy nước rồi lại đun sôi nước cạo lông thậm chí là lột da, xử lý nội tạng vân vân, vô cùng phiền phức, giết một con chim thịt cũng phải tốn không ít thời gian, huống chi là giết heo mổ bò?
Hiện tại có chỗ bán thịt gia súc đã giết sẵn, các thú nhân có tiền tự nhiên vui vẻ nếm đồ tươi.
Vừa nếm thử, họ thật sự phát hiện ra không ít chỗ tốt.
Trước kia, trong mùa đông mọi người giết gia súc, đều trực tiếp vùi vào tuyết, chậm rãi cắt thịt ăn, không cần lo lắng thịt gia súc biến chất. Nhưng thịt gia súc đã đông lạnh sao có thể ngon được như mới vừa mổ ra?
Hơn nữa, lấy thịt thú lí lạp ra nói, có vài chỗ chất thịt ngon có vài chỗ chất thịt kém, nội tạng gì đó, cũng không phải ai cũng thích ăn, không xử lý sạch sẽ đồng thời không có cách nấu ngon, ăn nội tạng tuyệt đối không phải là mỹ vị gì, thậm chí đối với những người này mà nói, quả thật chính là ác mộng.
Mà hiện tại, Bàn Hao đã giải quyết được vấn đề này rất tốt.
Gia súc mổ sẵn, muốn mua cái gì thì mua cái đó, mang về nhà có thể nấu ăn, thuận tiện, thịt khác nhau giá khác nhau, công bằng, hơn nữa giá cũng không mắc lắm, đều ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận, thực dụng.
Thời gian Bàn Hao gia nhập bộ lạc Trường Hà không dài, tuy là thú nhân nhưng bản thân lại không phải chiến sĩ, chỉ dựa vào trồng trọt trong bộ lạc, khoai trắng ở nhà được phân không ít, nhưng gia súc lại chỉ có hai ba con còn toàn bộ là con con mới lớn.
Gia súc mà Bàn Hao bán sớm nhất, đều là mượn của bộ lạc. Trước khi Bàn Hao mở tiệm thịt, đặc biệt đi báo cáo với đại vu, đại vu từng tới bộ lạc siêu cấp, không cần Ngô Nặc miêu tả cho ông, tự ông cũng từng nhìn thấy cảnh tượng giao dịch phồn vinh trong nội bộ bộ lạc ở những bộ lạc siêu cấp ông từng đi qua, rất ngưỡng mộ, hiện tại có người đề xuất muốn mở tiệm, muốn dùng tiền tiến hành giao dịch, lão nhân gia ông làm sao có đạo lý không ủng hộ?
Nếu không có ông ủng hộ, lán của Bàn Hao không thể dựng lên thuận lợi như thế.
Không chỉ là lán, Bàn Hao ngay từ đầu căn bản không có nhiều tiền để mua gia súc như thế, sau khi hắn nhìn ra thái độ đại vu vô cùng tán thành ủng hộ, liền thử đề xuất mượn một ít gia súc từ bộ lạc, đợi sau khi hắn bán đi đổi tiền tệ, sẽ giao tiền tệ cho bộ lạc.
Đại vu cảm thấy suy nghĩ của hắn rất thú vị, lập tức đồng ý, chẳng qua lại nêu điều kiện, yêu cầu số Bàn Hao mua thiếu phải thêm vào một tệ trên giá cơ bản ban đầu.
Bộ lạc Trường Hà hiện tại, một tệ có thể mua được một ống muối huyết, cũng có thể mua được một con chim thịt thành niên, 25 tệ có thể mua được một con bò man khỏe mạnh, sức mua không hề thấp.
Ban đầu, tuy Bàn Hao cảm thấy mở một tiệm bán thịt chắc chắn có thể kiếm tiền, nhưng cụ thể có thể kiếm bao nhiêu, hắn vẫn không biết. Nhưng hắn cũng coi như có chút quyết đoán, cắn cắn răng, lập tức đồng ý, ngược lại khiến đại vu đánh giá hắn cao hơn hai phần.
Có sự ủng hộ của đại vu, sạp của Bàn Hao rất nhanh đã được dựng lên, cũng vì được đại vu ủng hộ, Kim Đồng âm thầm giúp đỡ, ngày đầu tiên Bàn Hao khởi nghiệp đã bán được hai con thú lí lạp cộng thêm hai con bò man và ba con dê sừng, xong rồi buổi tối Bàn Hao về nhà đếm tiền hắn bán được, có hơn 160 tệ, trừ đi tiền vốn, một ngày hắn kiếm được gần 20 tệ, cái này là còn chưa tính đến những nội tạng, sừng, cùng với da bò dê hắn chưa bán được. Một ngày đã kiếm được gần một con bò man.
Bàn Hao triệt để dụng tâm, khi chuyện làm ăn dần đi vào quỹ đạo, Bàn Hao cũng định giá các loại thịt càng ngày càng tỉ mỉ, mỗi ngày gia súc bán đi càng lúc càng nhiều, mỗi ngày tiền tệ kiếm được nhiều đến mức cả bản thân Bàn Hao cũng khó mà tin nổi.
Người trước giờ luôn là một loại động vật giỏi mô phỏng.
Thấy Bàn Hao buôn bán ngày càng tốt, lục tục có thú nhân và thuần nhân cũng mở tiệm thịt trong bộ lạc.
Hiện tại tiệm thịt giống thế trong bộ lạc tổng cộng mới có 5 căn, mà bộ lạc lại có gần mấy ngàn cư dân, buôn bán đều rất đắt.
Vì thời tiết hàn lạnh, cũng không tồn tại vấn đề giữ tươi chất thịt, thịt hôm nay bán không hết, ngày mai lại bán tiếp là được, bộ lạc cũng không thu bất cứ tiền thuế gì, càng không tồn tại vấn đề thuê nhà, chỉ cần không nhìn sai cân, không tính sai tiền, chuyện buôn bán này căn bản không thể nào lỗ.
Những người có thể thấy được thời cơ buôn bán khởi đầu chuyện làm ăn, có ai mà không tinh? Chuyện tính sai tiền không thể nào phát sinh trên người họ được!
Vì vừa đúng lúc đi ngang qua, Ngô Nặc liền vào tiệm của Bàn Hao xem một chút.
Cửa tiệm lớn mà đơn giản, mặt đất dùng đất dính phủ lên một tầng, sau đó lấy đá và phiến đá dựng thành cái bệ lớn, mặt đất và bệ đều được quét dọn sạch sẽ, các nô lệ mỗi ngày sẽ dùng nước sạch lau dọn, trên cơ bản không nhìn ra được vết máu.
Thời tiết này dùng nước không tiện, gia súc đều là giết ở bên ngoài bộ lạc rồi mới mang về bán. Hiện tại vẫn còn rất sớm, Bàn Hao và nô lệ hắn thuê đều đang bận rộn bên ngoài bộ lạc, trong tiệm không có ai.
Ngô Nặc nhìn sơ qua một chút, cảm thấy khá vừa lòng, trong đầu nghĩ tới vài vấn đề, rồi dẫn đám nhóc đi, y đã quyết định đợi sau khi tới trường, chiều sẽ lại đi xem mấy cửa tiệm khác.
Trường vẫn là dáng vẻ cũ, đại khái vì Ngô Nặc trở về, hôm nay học sinh đều đến đặc biệt sớm, Ngô Nặc tới trường chưa bao lâu, học sinh các lớp đã đến đủ.
Trước khi học, Ngô Nặc gọi lớp trưởng các lớp tới, hỏi sơ tình hình.
Tụi nhỏ phần lớn đều khá nghe lời, trừ số ít thật sự học không vào và quá mức ham chơi tinh nghịch, phần lớn đều khá nỗ lực. Giáo trình Ngô Nặc để lại cho mấy đứa tiểu Di trước khi đi, sau khi chúng tự học xong, cũng truyền thụ lại hết cho các bạn học.
Khi đó Ngô Nặc vì nhiệm vụ hệ thống, trong lúc nóng vội quyết định ly khai, giáo trình y chỉnh lý ra không có bao nhiêu tri thức, nhóm tiểu Di sau khi truyền thụ phần tri thức này cho các bạn học, Ngô Nặc và Bạch còn chưa trở về, bất đắc dĩ, chúng chỉ đành luyện lập củng cố văn tự và chữ số đã học trước đó cho các bạn.
Tổng thể mà nói, tụi nhỏ không vì Ngô Nặc ly khai mà bị rớt lại quá nhiều bài.
Cả buổi sáng, Ngô Nặc chọn tùy ý vài người trong các lớp để kiểm tra, tụi nhỏ không làm y thất vọng, tuyệt đại đa số đều rất chăm chỉ.
Chẳng qua, bất kể chăm chỉ hay không chăm chỉ, kiểm tra đối với học sinh mà nói đều là đại sát khí, cho dù ở thế giới nguyên thủy cũng vậy.
Khi Ngô Nặc tuyên bố một tuần sau sẽ tiến hành kiểm tra cuối kỳ, tụi nhỏ lập tức kêu than dậy trời, cho dù có thưởng cũng không cách nào xóa đi nỗi sợ của chúng.
Do bản thân Ngô Nặc còn chưa nghĩ xong nội dung kiểm tra cụ thể, tạm thời không thể ‘vạch trọng điểm’ cho tụi nhỏ, vì sắp phải an bài kiểm tra, Ngô Nặc không dạy văn tự, tri thức mới cho tụi nhỏ. Sau khi chọn tùy ý vài người kiểm tra, y kể cho tụi nhỏ nghe chút chuyện thú vị trong quá trình lịch lãm, y đặc biệt dùng tiếng Trung chậm rãi kể cho chúng nghe. Tụi nhỏ dù sao cũng theo Ngô Nặc học một năm, vừa mò vừa đoán có thể hiểu được trên sáu phần, cả đám chưa từng ra khỏi bộ lạc toàn bộ hứng thú dạt dào hai mắt phát sáng, chỉ ước tương lai có cơ hội cũng ra ngoài lịch lãm một phen.
Để rèn luyện năng lực Hán ngữ cho chúng, Ngô Nặc cho phép chúng dùng Hán ngữ hỏi y những chuyện thú vị trong quá trình lịch lãm, đương nhiên, ngoại trừ ấu thú nhân không cách nào nói tiếng người. Chẳng qua, để rèn luyện ấu thú nhân, sau khi để cho chúng nghe vấn đề của bạn học rồi, Ngô Nặc sẽ dùng ngôn ngữ thiên phú thú nhân lặp lại cho chúng, năng lực Hán ngữ của tụi nhỏ có hạn, thường xuyên một câu mà nói lung tung lộn xộn từ không đúng ý, ngôn ngữ lệch điệu liên tục tới mức Ngô Nặc giở khóc giở cười.
Đối diện nhóc con vì nói sai mà gấp đến gãi đầu gãi tai, đánh không được mắng không xong, Ngô Nặc chỉ có thể kiên nhẫn__ cải chính cho chúng.
Đương nhiên cũng có đứa học rất giỏi, chẳng hạn mấy đứa tiểu Di học tập tốt, lại đặc biệt thông minh, đã có thể dùng Hán ngữ tiến hành vấn đáp đối thoại cơ bản với Ngô Nặc, Ngô Nặc dùng Hán ngữ để nói về vật, chúng cũng có thể nghe hiểu trên tám phần. Ngô Nặc tự hỏi năm đó khi y học Hán ngữ, tuyệt đối không thông minh như chúng.
Phải biết Hán ngữ là một trong những ngôn ngữ khó học nhất mà thế giới công nhận, mấy đứa tiểu Di có thể trong thời gian ngắn ngủi một năm dưới tình huống hoàn toàn không có hoàn cảnh ngôn ngữ và các phương pháp bổ trợ học tập khác mà học được tới trình độ hiện tại, tuyệt đối có thể xưng là thiên tài.
Ngô Nặc chỉ nuối tiếc học sinh thiên tài như thế thật sự quá ít, nếu không hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra của hệ thống còn không phải giống như trò chơi?
Đáng tiếc không có chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống.
Ngô Nặc vốn không muốn ở trường quá lâu, nhưng đợi khi y ra khỏi trường, trời đã sắp tối.
Y đang chuẩn bị tản bộ đến bốn tiệm thịt khác xem thử, kết quả vừa ra khỏi trường không lâu, đã bị một hàng người chặn lại.
A Man mới đi dẫn toàn bộ chiến nô khác tới bộ lạc Trường Hà, nghe nói Vu Nặc đại nhân đã trở lại, hắn ngay lập tức chạy tới chặn người, trông mong sâu sắc nhất bấy lâu trong lòng chợt rơi vào khoảng không, cộng thêm mỏi mệt vì bôn ba, sắc mặt mọi người đều không mấy dễ coi: Bộ lạc siêu cấp đã nói đâu? ?(╯‵口′)╯︵┻━┻
Ngô Nặc khoát tay nhún vai vẻ mặt rất vô tội: “… Có phải mọi người đã hiểu lầm không, tôi chưa từng nói qua bộ lạc Trường Hà chúng tôi là bộ lạc siêu cấp mà.”
Các chiến nô: …
Quay mặt nhìn nhau, các chiến nô cố gắng hồi tưởng, đại khái, hình như Vu Nặc và Bạch quả thật chưa từng nói qua mấy lời như bộ lạc siêu cấp, nói không chừng thật sự là họ đã hiểu lầm.
“Vậy hiện tại mọi người có nguyện ý ở lại không? Nguyện ý trở thành cư dân bộ lạc chúng tôi không? Nếu không nguyện ý…”
“Nguyện ý, chúng tôi nguyện ý!” A Man và các nô lệ vội vã nói, sợ mở miệng chậm Ngô Nặc sẽ hối hận. Cho dù không phải bộ lạc siêu cấp, bộ lạc Trường Hà cũng vô cùng giàu có, trở thành cư dân ở đây tốt hơn làm nô lệ gấp trăm lần.
Nhưng tại sao luôn, luôn cảm thấy cứ như đã rơi vào trong một cái hố lớn vậy nhỉ?