Ban đầu, bộ lạc Sào đối với thú nhân ôm lòng phòng bị rất mạnh, nhưng dưới thế công mỹ thực liên tục nhiều ngày của Ngô Nặc, cộng thêm hào phóng dạy người bộ lạc Sào mài lúa mì thành bột, cùng với cách trộn bột mì cùng trứng làm thành các loại bánh nướng, bánh chiên… mỹ vị, lòng phòng bị của họ nhanh chóng giảm dần, tan rã không thành quân.
Giống cái dực nhân trong bộ lạc Sào sinh sôi hậu đại lấy trứng làm chủ, trứng dực nhân có thể ấp ra dực nhân cũng có thể ấp ra thuần nhân, các cô thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra hậu đại thuần nhân dưới hình thái bào thai, giống cái thuần nhân thì vừa khéo ngược lại, đa số các cô đều sinh ra đời sau thuần nhân bằng bào thai, rất hiếm khi sinh ra trứng, nhưng trứng các giống cái thuần nhân sinh ra, trăm phần trăm đều sẽ ấp ra dực nhân.
Vì loại phương thức sinh sôi hoàn toàn khác thú nhân này, ban đầu Ngô Nặc còn lo lắng họ không tiếp nhận nổi chuyện dùng trứng làm thức ăn, ai ngờ họ không chỉ không bài xích, ngược lại bộ lạc họ còn nuôi dưỡng rất nhiều chim thịt, trứng chim thịt gần như là hàng tất yếu trong cuộc sống của họ.
Tiếp xúc lâu rồi, Ngô Nặc mới biết, thì ra người bộ lạc Sào vẫn luôn kiên tin lấy hình bổ hình, họ rất cố chấp cho rằng, ăn càng nhiều trứng chim, tỷ lệ sinh trứng của các giống cái càng lớn, vì thế, bậc thầy nuôi gà (chim thịt) trong bộ lạc Sào rất nhiều ╮(╯▽╰)╭.
Hơn nữa nhờ ưu thế trời sinh do đôi cánh mang tới, các dực nhân không chỉ tự nuôi chim thịt ăn chim trứng chim, còn thường xuyên đi trộm trứng long thú.
Cho nên, khi Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao như xổ của nhà kể cho Ngô Nặc nghe trứng của loại long thú nào mùi vị ngon hơn, nội tâm của Ngô Nặc là cự tuyệt__ họ làm thế, thật sự không bị bóng ma tâm lý sao? Không sợ ngày nào đó lẫn lộn trứng họ trộm tới và trứng họ sinh ra, ăn mất sao?!
Sau khi nhìn thấy trứng của dực nhân, Ngô Nặc liền biết khả năng đó gần như bằng không.
Vì trứng của dực nhân màu vàng, lớn, lấp lánh ánh vàng, màu như hoàng kim, chỉ cần trong hang động có một chút ánh sáng, trứng sẽ phản quang lại, trên cơ bản, chỉ cần không mù, thì sẽ không nhầm lẫn trứng dực nhân và trứng khác.
Chẳng qua, Ngô Nặc sẽ không nói ra, nhìn thấy loại ‘trứng vàng’ đó y có loại xúc động muốn tìm cái búa!
Đời người chưa từng đập qua trứng vàng thì không hoàn chỉnh đâu. (Đập trứng vàng: một loại hoạt động rất được hoan nghênh, trong trứng là các loại phần quà, thường là khi mua hàng giá trị lớn được cơ hội đập.)
Vì không mua được đồ gì lớn, Ngô Nặc chỉ từng coi người khác đập, một lần khi y bày sạp, còn nhìn thấy một tên vừa mua nhà đập ra được một chiếc xe hơi nhỏ, cho dù không phải là loại xe xa hoa gì, nhưng cũng đủ để Ngô tiểu Nặc ngưỡng mộ rất lâu rồi. Vì bất luận y mua vé số vé cào vé rút thăm, ngay cả năm tệ cũng chưa từng trúng! Bỏ đi, loại chuyện này nói nhiều toàn là nước mắt.
Bộ lạc Sào thích ăn trứng, nhưng cách ăn trứng của họ theo Ngô Nặc thực sự chỉ có một kiểu.
Trừ ăn sống chính là luộc.
Trên thực tế, ở đất nước ăn vặt, trứng tuyệt đối là một loại nguyên liệu thức ăn ưu tú có tính tạo hình cực mạnh, hơn nữa lại đơn giản dễ nấu đồng thời dinh dưỡng tràn đầy.
Trứng luộc có lẽ là cách ăn trứng dinh dưỡng nhất, nhưng tuyệt đối không phải là cách ăn mỹ vị nhất.
Trứng muối, trứng bắc thảo, trứng lá trà, trứng chiên thái dương, cà chua xào trứng, cơm chiên trứng…
Cho Ngô tiểu Nặc một trái trứng, y có thể chinh phục cả bộ lạc Sào!
Khụ khụ, cái này có hơi khó, nhưng chinh phục hai anh em Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao quả thật dễ dàng.
Hai anh em vốn không thích ăn guli gì, nhìn thấy Ngô Nặc bảo người mài guli thành bột phấn mịn trắng, rồi lại đập trứng chim thịt mà bình thường họ không phải rất thích ăn nhưng lại không thể không thường xuyên ăn vào trong bột mì, trộn thêm gia vị khuấy đều, rồi lại thêm vào một chút thịt vụn cùng một chút rau dại cắt nhỏ, xong rồi lại lấy côn gỗ cán thành từng cái bánh mỏng thổi nhẹ là vỡ, sau đó quét một lớp mỡ lên phiến đá đã được đốt nóng, lại đặt bánh mỏng đã cán lên trên, lập tức, một hương thơm chưa từng ngửi thấy liền tản ra.
Đợi đến khi bánh trứng được chiên vàng, bỏ thêm vào trong một chút thịt nướng đã nướng sẵn từ trước, nếu thích, còn có thể quét thêm một lớp tương nấu bằng quả xanh đỏ, vị hơi chua, nhưng thanh mát chống ngán đồng thời vô cùng khai vị, còn có một loại tương thịt dùng hương liệu nấu ra, vị thịt thơm nồng, mang theo chút ít vị cay, thơm cay sướng miệng.
Bôi tương lên, rồi cuộn bánh trứng lại, cắn mạnh một miếng, bánh trứng dày hơn bánh Đông Sơn không ít, nhưng rất thơm mềm mang theo chút hương cháy nhạt, thịt vụn cùng rau vụn cắt nhỏ trên bánh trứng làm tăng thêm mùi vị và khẩu cảm cho bánh, thịt nướng bôi đầy tương bên trong ăn vào miệng, tương hoặc chua hoặc cay, phong vị mười phần.
Dực Tráng Tráng và Dực Mao Mao là dực nhân, thân hình so với thú nhân mảnh hơn chút, cơ bắp trên người mỏng ít nhìn sơ qua còn không bằng một vài thuần nhân vạm vỡ, nhưng đừng hoài nghi lực bạo phát trong thoáng chốc của họ, cũng như đừng hoài nghi lượng thức ăn của họ__ Người một hơi giải quyết trên mười cái bánh trứng siêu lớn, là hán tử chân chính, không cần giải thích.
Ngô tiểu Nặc vỗ vỗ bụng mình, y gặm ba cái đã là cực hạn, y là nhân loại bình thường, Bạch đại miêu đừng luôn lôi y ra so sánh với những phi nhân loại bọn họ được không hả?!
“… Thật sự ăn không nổi nữa rồi!” Ngô tiểu Nặc đẩy bánh lớn Sơn Đông nhái Bạch đại miêu đưa tới miệng ra, ăn quá no, y đã không cảm giác được hương thơm bánh lớn tỏa ra nữa rồi.
Bạch đại miêu thấy y quả thật ăn không nổi nữa, quay sang nhét bánh vào miệng mình, sau đó nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu ăn quá ít, chẳng có chút thịt nào, ôm không thoải mái gì hết.”
Ngô Nặc lười để ý đến hắn, thịt trên người y nhìn quả thật rất ít, so với người ở thế giới này, bất luận là khung xương hay hình thể của y đều nhỏ, nhưng với tiêu chuẩn của người địa cầu, y không hề gầy chút nào được chưa? Rõ ràng là thân hình tiêu chuẩn, mặc áo hơi gầy cởi áo có thịt, bao nhiêu người muốn cũng không được! Vậy mà còn chê y ôm không thoải mái! Hừ!
Bạch phát hiện Ngô Nặc không cao hứng, nhưng hắn không hề lo lắng, vì hắn có kỹ xảo đặc thù để lấy lòng tiểu sứ thần__ “Meo ngheo ngheo…” Miêu tinh nhân đã triệt để mập trở lại dựng người lên, hai vuốt mập gác lên tay Ngô Nặc, lỗ tai hơi run, con mắt băng lam xinh đẹp long lanh nhìn Ngô Nặc, trên mặt mèo mập viết đầy ‘tôi sai rồi tôi hối hận rồi tha thứ cho bổn miêu được không’…
Ngô tiểu Nặc bản chất miêu nô lại lần nữa bị đánh một kích trúng tâm, sửng sốt một chút rồi ‘hung ác’ xoa mặt mèo mập: “Vô sỉ quá mức, tiết tháo của cậu đâu hả? Đúng là nên để người khác nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch không cần mặt mũi của cậu bây giờ!”
Bạch đại miêu thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại của Ngô tiểu Nặc, cái đuôi hơi cuộn lấy cổ tay Ngô Nặc, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ cho một mình cậu thấy, chỉ ngốc nghếch trước mặt cậu.”
Mặt Ngô Nặc lập tức đỏ lên, tên khốn này thật sự là… thật sự là quá biết cách nói ~(≧▽≦)/~.
Bạch đại miêu len lén liếc một cái, nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của Ngô tiểu Nặc, đắc ý lắc lắc đuôi, giải trừ cảnh báo, tiếp theo, ừm, tiếp theo thì nên tắt đèn rồi ︿( ̄︶ ̄)︿.
Đoạn thời gian này, cuộc sống của Ngô Nặc và Bạch ở bộ lạc Sào trôi qua không tệ, do Ngô Nặc hào phóng truyền thụ cách ăn lúa mì chính xác cho họ, bộ lạc Sào từ trên xuống dưới đều rất cảm tạ Ngô Nặc. Vì đã đến mùa đông, lúa mì chính là một trong những thức ăn chính để họ vượt qua mùa đông, lúc trước, họ đều trực tiếp nấu lúa mì lên ăn, tuy có thể lắp đầy bụng, nhưng mùi vị thật sự không ra sao, một vài dực nhân thà đem lúa mì đi nuôi chim thịt, nuôi chim thịt béo lên rồi đẻ trứng hoặc trực tiếp mổ thịt ăn.
Sản lượng giống lúa mì nguyên thủy vốn không cao, kén chọn thức ăn thì khó tránh được một vài dực nhân phải chịu đói.
Mà hiện tại, Ngô Nặc dạy họ cách ăn chính xác, cho dù là dực nhân soi mói nhất, cũng buộc phải thừa nhận, guli sau khi mài thành bột rồi làm ra các loại thức ăn thật sự vô cùng mỹ vị, đương nhiên, cho dù tay nghề của họ tạm thời chưa đạt được tới trình độ của Ngô Nặc, cũng không tới mức nuốt không trôi.
Sau khi từ từ lấy được tín nhiệm của dực nhân, Ngô Nặc được mời gặp đại vu của bộ lạc Sào, Vu Dương.
Vu Dương là đại vu trẻ tuổi nhất mà Ngô Nặc từng gặp cho tới hiện tại, chỉ có gần hai mươi tuổi, đầu năm nay, cậu ta tiếp nhận truyền thừa đại vu, sau khi đại vu đời trước chết, cậu trở thành đại vu hiện tại của bộ lạc Sào.
Vu Dương từ lúc còn rất nhỏ đã thức tỉnh vu lực, thiên phú cực mạnh, lại là cháu của đại vu đời trước, vì thế, sau khi cậu thức tỉnh vu lực, trên cơ bản đã được đại vu đời trước xem là người thừa kế để bồi dưỡng.
Chẳng qua, do Vu Dương còn rất trẻ, cho dù tiếp nhận truyền thừa đại vu, có một phần ký ức đại vu các đời bộ lạc Sào lưu truyền lại, nhưng thời gian cậu ta tiếp nhận truyền thừa vẫn quá ngắn, rất nhiều thứ còn chưa dung hội biến thông trở thành của mình, vì thế, cả năm nay, gần như cậu đều không rời khỏi hang động của mình, chuyện lớn nhỏ trong bộ lạc đều có Dực Vũ phụ trách.
Cho đến sau khi Ngô Nặc và Bạch tới, cậu mới ra khỏi hang động, chủ động mời Ngô Nặc gặp mặt.
Vu Dương vừa lên làm đại vu, cho dù từ nhỏ cậu đã được bồi dưỡng thành người thừa kế đời sau, trước khi lão đại vu qua đời, cậu đã giúp ông xử lý qua chuyện lớn nhỏ của bộ lạc, nhưng cậu từ nhỏ sinh sống ở bộ lạc lớn lên ở bộ lạc, chưa từng đi nơi nào khác lịch lãm, vì thế, cậu tràn đầy hiếu kỳ với những nơi ngoài bộ lạc, mấy hôm nay luôn kéo Ngô Nặc hỏi chuyện bên ngoài, cậu không giống như mấy lão đại vu đã già thành tinh kia, không có nhiều tâm nhãn quanh co lòng vòng, chỉ hơi bất cẩn đã bị Vu Nặc lừa đi rất nhiều tin tức của dực tộc.
Đương nhiên, Vu Dương không ngốc đến mức cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng không phân biệt được, Ngô Nặc cũng không phải nhất định phải nghe ngóng bí mật gì của dực tộc, y chỉ muốn hiểu dực tộc mà thôi, dưới thế công mỹ thực của Ngô Nặc, giao lưu của hai người trở nên rất thoải mái.
Ngô Nặc từ chỗ Vu Dương tìm hiểu và giao dịch dược một vài vu dược hiếm có và hạt giống vu dược chưa từng nghe tới, Vu Dương thì từ chỗ Ngô Nặc học được một vài phối phương vu dược đơn giản thực dụng, hai bên đều được lợi không nhỏ.
Ngô Nặc và Vu Dương ngày ngày gặp nhau nói chuyện vu dược, Ngô Nặc có công năng phụ trợ ngôn ngữ hệ thống, rất nhanh đã học được ngôn ngữ của bộ lạc dực nhân, Bạch có thể nghe hiểu ngôn ngữ thiên phú dực nhân, nhưng ngôn ngữ thông dụng của bộ lạc Sào thì hắn không hiểu dược.
Mắt thấy quan hệ của Ngô Nặc và Vu Dương ngày càng thân cận, còn nói ngôn ngữ hắn hoàn toàn không hiểu, sắc mặt Bạch đại miêu cũng ngày càng khó coi.
Bạch đại miêu ngay cả giấm của con nít cũng ăn, làm sao còn có thể chấp nhận Ngô tiểu Nặc cùng một tiểu mặt trắng ngoại hình vượt qua mức độ bình quân ngày ngày ở chung với nhau?
Thời gian nói chuyện với tiểu mặt trắng mỗi ngày, còn nhiều hơn thời gian nói chuyện với hắn, có thể nhịn được sao?
Nhất định không thể nhịn!
Mắt thấy sùng bái trong ánh mắt ‘tiểu mặt trắng’ nhìn tiểu sứ thần ngày càng nhiều hơn, Bạch đại miêu cuối cùng nhịn hết nổi.
“… Chúng ta nên trở về rồi, khi tôi ra ngoài, đại vu từng nói với tôi, mùa đông năm nay sẽ đến sớm hơn năm ngoái, mấy ngày nay trời rất lạnh, nói không chừng bên bộ lạc đã bắt đầu đổ tuyết. Hơn nữa bộ lạc Mục Nguyên…” Bạch đại miêu nói xạo hệt như nói thật. Đại vu nếu ở đây nghe được, nhất định sẽ nhéo mặt mèo mập của hắn __ ông căn bản không nói qua cái gì hết!
Ngô Nặc không cảm giác được nhiệt độ giảm rõ rệt, nhưng nghe Bạch nhắc tới bộ lạc Mục Nguyên, y không khỏi có chút lo lắng, ra ngoài lâu như thế, y quả thật cũng muốn trở về rồi.
“Được rồi, vậy ngày mai cùng Dực Vũ, Vu Dương bàn chuyện muối huyết.”
Bạch đại miêu lặng lẽ nhếch môi, ra vẻ rất nghiêm trọng gật đầu