Hai anh em A Mộc A Lai dẫn Ngô Nặc và Bạch vòng tới vòng lui trên núi nửa ngày, cuối cùng tới được rãnh núi ban đầu A Lai nhặt được đá quặng.
Nơi này đã thoát ly ngọn núi chính của Cô Sơn, người bộ lạc Cô Sơn quen gọi nơi này là hậu sơn.
Con sông phân tách hậu sơn và dãy núi họ đi qua lúc đến thành hai bên xa xa đối nhau, ở khúc lũng sông Cô Sơn còn rải rác trồng chút kê, đi dần lên núi, chỉ còn lại rừng rậm nguyên thủy.
Cũng như núi với sông đối bờ, trên núi rất ít cây trồng, phần nhiều là dây gai, dây mây và cỏ hoang, trên núi lởm chởm đá loạn nhiều hơn cả bùn đất.
Một con suối nhỏ chạy rẽ nhánh từ Cô Sơn xuống, chảy qua dãy núi này, cuối cùng hội tụ vào con sông.
Các động vật trên núi thường xuyên vào con khe này uống nước, xung quanh không có mãnh thú gì, các ấu thú nhân chưa thành niên của bộ lạc Cô Sơn rất thích đến gần đây nô đùa, tôi luyện kỹ xảo săn bắt, có lúc sẽ lùa gia súc trong nhà qua đây chăn.
Thời tiết này, tuy dưới chân núi còn chưa lạnh lắm, nhưng ở sườn núi Cô Sơn đã bắt đầu kết sương đông lại, vì thế, nước tuyết tới từ Cô Sơn cũng ngày càng ít, con khe đã gần khô cạn. Chẳng qua dù sao cũng là khe, bùn đất xung quanh ẩm ướt, cỏ xanh non nhiều hơn những nơi khác, thường xuyên sẽ có động vật tới nơi này kiếm ăn.
Khi nhóm Ngô Nặc đến, thì thấy mấy con chim nước đen thui thủi nô đùa trong con khe sắp cạn dòng, từ xa thấy người đi qua, đợi người lại gần, chúng mới không hoảng loạn giang cánh, chuẩn bị bay đi.
Vì thịt chim nước có vị tanh còn mọc đôi cánh biết bay, lúc không thiếu thức ăn, người bộ lạc Cô Sơn bình thường rất hiếm khi bắt chim nước, cứ thế từng đời từng đời, lá gan chim nước cũng dần lớn hơn.
Đáng thương mấy con chim nước này nằm mơ cũng không ngờ được, mấy người tới hôm nay, hôm qua mới ăn một bữa thịt chim nước kho tàu mỹ vị cực điểm, càng khiến người ta phẫn nộ là, trong mấy người này còn có một tên có cánh biết bay!
Đáng ghét hơn nữa là, tên biết bay đó túm mấy đứa nó thôi thì cũng kệ đi, còn một đường truy bắt đến hang ổ của chúng, bắt sạch sẽ cả ổ chim của chúng, ông (bà) con cái gì cũng bắt hết.
Chuyến này Bạch thu hoạch không tệ, bắt sống được lớn lớn nhỏ nhỏ hơn hai mươi con chim nước không nói, còn vớ được hai mươi mấy trái trứng chim nước.
Chim nước lớn có thể ăn được chỉ có tám con, còn lại là chim nước mới nở ra chưa bao lâu, căn bản chẳng có mấy lạng thịt, ném đi tính ra chúng cũng không sống qua được mùa đông, A Mộc nhìn mấy con chim nước con mập tròn ủ rũ đáng thương lại đáng yêu, thấy Bạch và Ngô Nặc không định muốn, liền mở miệng chuẩn bị xin mang về tự nuôi.
A Lai nhớ tới thịt chim nước kho tàu tối qua, hiện tại còn chảy nước miếng, thề thốt nói, trở về giúp anh trai nuôi.
Kết quả còn chưa cột mấy con chim nước con này lại, A Lai đã dẫn Ngô Nặc chạy tới chỗ lần trước cậu ta nhặt được đá quặng, trực tiếp nhảy vào khe, kết quả chưa kịp nói gì, đã bị con khe buốt giá đóng băng, cậu vất vả duy trì hình người cả buổi sáng, lại biến trở thành ấu thú tai dài mập béo, lảo đảo cắm đầu vào nước, lông trên cái bụng mập ướt nhẹp, đôi tai dài xinh đẹp lập tức rũ xuống, bày ra chữ ‘đo đường’ thật bự.
Bạch đại miêu không chút dấu tích nhếch nhếch môi, sau đó trước khi Ngô Nặc kịp xuống nước, túm lấy tai dài của A Lai ném cậu ta lên bờ.
Ngô Nặc: … Bạch đại miêu càng lúc càng tinh rồi!
A Lai: … Đất trời đảo lộn còn chưa kịp hoàn hồn sao lại trở về bờ rồi.
A Lai run bụng mập, quẫy đi nước đọng phía trên, vuốt mập chỉ đá loạn lởm chởm dưới đáy khe nói: “Chính là những viên đá này.” Sở dĩ cậu nhặt đá dưới đáy khe, là vì lần trước lúc tới chơi, cậu phát hiện những viên đá này đang đỏ rực dưới nước, sau khi nhặt lên lại là màu khác, rất thú vị.
Lúc đó đúng là giai đoạn trước khi bộ lạc Đại Hồ tổ chức hội chợ, cậu lại vừa hóa hình, quấn lấy ba mẹ và anh trai thật lâu, mới được anh trai đáp ứng dẫn đi tham gia hội chợ. Từ nhỏ đến lớn cậu nghe không ít chuyện về hội chợ bộ lạc, ví dụ như ai ai ai tùy tiện đào một gốc cỏ trên núi, ở hội chợ đổi được mười nô lệ. Lại giả dụ ai hái được một loại trái cây dại chẳng ai biết, ở hội chợ đổi được một ống muối. Ai nhặt được lông vũ và xương xinh đẹp xâu lại thành dây chuyền, sau đó thành công có được sự xem trọng của giống cái xinh đẹp nào đó…
Câu chuyện nhỏ như thế bất kể rốt cuộc là thật là giả, đối với đám nhóc thiếu trò vui mà nói, bất luận nghe bao nhiêu lần đều không ngán.
Cho nên khi A Lai lần đầu tiên phát hiện loại đá biết đổi màu này, cậu cảm thấy mình đã tìm được bảo bối rồi.
Kết quả tới hội chợ, trừ Vu Nặc đại nhân căn bản cả nhìn cũng không ai thèm nhìn bảo bối của cậu.
Khi đó Vu Nặc đại nhân tặng cậu bánh rất thơm rất thơm, cậu liền tặng đá cho Vu Nặc đại nhân, sau khi về bộ lạc cậu nói với Thụ Tiểu Thất cậu dùng viên đá đổi được một cái bánh rất thơm rất ngon, Thụ Tiểu Thất không tin, ngay cả cậu cũng chột dạ. Nhưng, hiện tại không cần chột dạ nữa, cậu quả thật nhặt được bảo bối rồi! Bảo bối có thể chế tạo ra thần khí! ︿( ̄︶ ̄)︿
Ngô Nặc cởi giày ra, xuống con khe, rất nhanh y đã phát hiện, không chỉ đáy khe có rất nhiều quặng sắt to to nhỏ nhỏ lộ ra, trong bùn đất ở hai bên bờ khe cũng có không ít đá như thế.
Kế đó, y cùng Bạch men theo con khe chia ra đi, thượng du khe gần với Cô Sơn, đá quặng càng lúc càng ít, ngược lại gần xuống hạ du cùng với hai bên bờ khe đối lưng Cô Sơn, đá quặng phân bố vô cùng cân đối và tập trung.
“…Bộ lạc mọi người tại sao chỉ trồng kê ở lũng sông và Cô Sơn, không trồng trên những ngọn núi này?” Ngô Nặc chỉ núi xung quanh và núi đối diện bờ hỏi A Mộc.
A Mộc lắc đầu nói: “Trừ lũng sông và Cô Sơn, đá nơi khác đều quá nhiều, kê mọc không tốt.” Kê chịu hạn, lúc trước, người bộ lạc Cô Sơn cũng từng nghĩ trồng kê trên núi hai bên bờ con khe, nhưng Thụ gia gia nói đá trên núi quá nhiều, bùn đất (chất đất) không tốt, kê mọc không tốt, mọi người mới bỏ đi ý định đó, chỉ trồng kê ở lũng sông và xung quanh Cô Sơn. Mỗi năm gieo trồng và thu hoạch kê tốn lượng lớn thời gian và nhân lực của tộc nhân, chỉ riêng quy mô gieo trồng hiện tại đã khiến mọi người bận bù đầu, tự nhiên càng không có ai đến hậu sơn và ngọn núi đối diện bờ để trồng kê nữa.
Ngô Nặc nghiền ngẫm, phải chăng trên núi đối diện cũng có quặng sắt, bên hậu sơn này đã xem xong rồi, lại cùng A Lai A Mộc đi ngọn núi đối diện.
Y liên tục tìm mấy chỗ để Bạch đào, Bạch đều chỉ đào khoảng hơn một mét tới hai mét, đá bên dưới càng lúc càng nhiều.
Sau khi Ngô Nặc tải thông tin lên hệ thống, quả nhiên những hòn đá này gần như toàn là đá quặng, mà lúc này hệ thống cũng hiển thị tiến độ nhiệm vụ [Tìm kiếm và khai thác quặng sắt] hoàn thành 50%.
Ngô Nặc không biết ước tính lượng khoáng sản, chẳng qua ở hậu sơn và dãy núi đối diện khe, nếu toàn bộ đều là đá quặng, sản lượng tuyệt đối không nhỏ, với trình độ nhân công hiện tại, khai thác mấy chục năm tính ra cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Ngô Nặc và Bạch cùng với hai anh em A Mộc A Lai đi vòng trên núi tới khi gần tối mới về, Thanh Diệp đã bảo các nữ nô chuẩn bị bữa tối phong phú từ lâu, Vu Chúc và Nha sớm đã đợi họ ở trong hang động, sau khi Ngô Nặc và Bạch đến chưa bao lâu, Thụ gia gia cũng dẫn Thụ tiểu thất tới.
Họ trực tiếp biểu thị đồng ý giao dịch đá quặng với bộ lạc Trường Hà, nhưng họ cũng đưa ra giá bán, trừ muốn thần khí do đá quặng luyện chế ra, họ còn muốn muối huyết.
Hét lên trời trả xuống đất, trả qua trả lại, Ngô Nặc tuyệt đối là người lão luyện, nhưng lần này y lại gặp phải đối thủ__ Thụ gia gia.
Trong cuộc giao dịch đàm phán này, Thụ gia gia rất ít nói, nhưng hễ ông mở miệng, thì có thể đánh trúng trọng điểm, hơn nữa bất luận Ngô Nặc ba hoa chích chòe thế nào, ông đều có thể tiếp tục kiên trì ranh giới.
Ông đã sống trên tinh cầu này không biết bao nhiêu năm, nơi ông sinh sống ban đầu không phải là Cô Sơn, mộc tộc trường sinh tuổi tác càng lớn, phạm vi hoạt động sẽ càng bị hạn chế, từ rất nhiều năm trước sau khi cắm rễ ở Cô Sơn ông đã không còn đi tới nơi khác nữa, nhưng rất lâu rất lâu về trước, khi ông còn rất trẻ, nơi ông đi qua tuyệt đối nhiều hơn cả Vu Quyền.
Ngô Nặc trong mắt ông chỉ là một đứa trẻ thuần nhân nhỏ đến không thể nhỏ hơn, cho dù ông không nhìn thấu được lai lịch chân chính của Ngô Nặc, thì muốn nhìn thấu tâm tư y không phải chuyện khó.
Giao dịch này, vì có Thụ gia gia tham gia vào, Ngô tiểu Nặc và Bạch đại miêu đã định không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Thương nghị đến đêm khuya, cuối cùng mới xác định được, năm mươi cân đá quặng đổi một cân muối huyết, ngoài ra bộ lạc Trường Hà nếu dùng đá quặng chế ra được thần khí, phải ưu tiên giao dịch cho bộ lạc Cô Sơn, hơn nữa giá giao dịch chỉ có thể bằng một nửa giá bình quân giao dịch với bộ lạc khác.
Không cần nghi ngờ, tối nay, tam quan của Ngô Nặc bị Thụ gia gia mạnh bạo đổi mới hết lần này đến lần khác, hiểu sâu sắc một câu __ gừng càng già càng cay.
Lão yêu quái không biết đã sống mấy ngàn năm như Thụ gia gia, quả thật là cay chết người luôn QAQ.
Đương nhiên, Ngô Nặc cũng không phải dễ thỏa hiệp như thế, sau khi Thụ gia gia nói ra giá quy định cuối cùng, Ngô Nặc và Bạch đơn giản thương lượng vài câu, mượn cơ hội thêm vào một điều trên giá quy định: “Chúng tôi có thể đồng ý giá giao dịch này, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Nói nghe thử.” Thụ gia gia đã lâu lắm chưa thấy đứa trẻ thuần nhân nào gian xảo thú vị như Ngô Nặc, nụ cười trên mặt càng lúc càng ôn hòa.
“Tôi muốn một chút chạc cây mẫu thụ của các ông.”
Ngô Nặc vừa dứt lời, bầu không khí trong động nghẹn lại, Nha và Vu Chúc đều quay mặt nhìn nhau.
Thụ gia gia trầm mặc vài giây ngắn ngủi, nụ cười trên mặt không đổi, nhưng ánh mắt nhìn sang Ngô Nặc đã mang theo chút nghiên cứu: “Tại sao?”
Ngô Nặc không cách nào cho ông biết y là muốn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, chỉ có thể gắng gượng nói xạo: “Đại vu đã lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt lắm… tôi muốn xem chạc cây của các ông có thể làm thành vu dược không, tôi hy vọng đại vu có thể sống thêm mấy mùa đông nữa.”
Đương nhiên, lời nói xạo của Ngô Nặc cũng là có suy đoán riêng, hệ thống một hơi cho 100000 tích phân cộng thêm một quyển công pháp, mà chỉ đòi một khúc chạc cây mới của mẫu thụ mộc tộc trường sinh, có thể thấy vô cùng quý hiếm, nhất định có tác dụng đặc thù. Người mộc tộc trường sinh nếu đã kèm thêm hai chữ trường sinh trong tên tộc, mà Thụ gia gia lại có thể sống không biết bao nhiêu tuổi rồi, Ngô Nặc rất khó không liên tưởng đến vu dược và trường sinh.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Nặc chỉ có thể nói xạo đầy nghiêm túc, nhưng y không ngờ được lần này mình cư nhiên đánh bậy đánh bạ, thật sự đoán được một chút tác dụng của mẫu thụ mộc tộc trường sinh, chẳng qua không hoàn toàn chính xác.
Thụ gia gia thở dài thật sâu nói: “Xem ra truyền thừa của bộ lạc Viêm Hoàng các cậu còn xa xôi hơn ta tưởng tượng…” Nhưng truyền thừa của họ không chính xác, ít nhất thứ Vu Nặc biết không chính xác.
“Ta có thể cho cậu chạc cây, nhưng ta cũng có một điều kiện.”