Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 121: Văn hóa bàn ăn




[Chuỗi nhiệm vụ khám phá:

Nhiệm vụ ba mươi sáu: Khám phá bộ lạc tộc hầu thú

Phần thưởng nhiệm vụ: 1000 tích phân, rượu trái cây bí chế 500ml]

Rượu trái cây bí chế là cái quỷ gì? Nhưng, 500ml rượu trái cây, còn có 1000 tích phân, làm, nhiệm vụ này nhất định phải làm!

[Hệ thống, nhiệm vụ này tôi nhận.]

Ngô Nặc hưng phấn bừng bừng nhận nhiệm vụ, nhưng nhìn đám người Hầu Dũng thì có vẻ căn bản không định mời y vào bộ lạc làm khách, phải nghĩ cách.

Tuy bảo Bạch dẫn y vào rừng tìm bộ lạc hầu thú có lẽ không khó, nhưng y quả thật cũng rất hiếu kỳ, bộ lạc có tỷ lệ thú nhân đạt đến trên bảy phần trong truyền thuyết này liệu có giấu bí mật gì không. Nếu thật sự có bí mật gì, đơn thuần chỉ vì nhiệm vụ mà bí mật đi thăm dò qua, e rằng không thể mò ra được cái gì.

Hơi suy nghĩ một chút, Ngô Nặc dùng tiếng Đại Hồ nói với Hầu Dũng: “Ban đầu chúng tôi đã nói rõ chỉ cần quả hỏa lê và hạt giống quả hỏa lê, những thứ khác, chúng tôi không cần.”

Hầu Dũng lấy làm khó xử, vì sản lượng quả hỏa lê năm nay giảm mạnh, rau quả khác cũng bị mùa đông năm ngoái ảnh hưởng, sản lượng đều không cao, dẫn tới muối thô họ giao dịch được từ hội chợ căn bản không đủ, lần này hiếm khi gặp được cơ hội, hắn không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.

“Vu Nặc đại nhân, mấy loại vu dược này chỉ bộ lạc chúng tôi mới có, trị liệu vết thương rất tốt, còn cái này nữa, quả thơm, quả thơm rất ngon, chỉ có bộ lạc chúng tôi có, cái này nữa…” Hầu Dũng cố sức đẩy mạnh tiêu thụ, lại bị Bạch không chút lưu tình ngắt lời.

“Không cần chính là không cần, đừng phí lời, đếm thử xem có bao nhiêu quả hỏa lê, giá gấp đôi tôi đã hứa sẽ không giảm của anh, còn về thứ khác, các anh lấy về di.” Bạch biết Ngô Nặc muốn quả thơm, nhưng hiện tại lại đột nhiên thay đổi, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng hắn vẫn rất cố sức phối hợp.

Quả hỏa lê vô cùng quý hiếm, năm ngoái hai quả hỏa lê đã có thể đổi được một ống muối thô, mà năm nay giá cả muối thô của bộ lạc Đại Hồ lại tăng thêm, bốn quả hỏa lê mới có thể đổi một ống muối thô. Giá thế này họ tự nhiên không nguyện ý tiếp nhận, nhưng bộ lạc Đại Hồ có thể không cần quả hỏa lê, còn họ lại không thể không ăn muối thô.

Cộng thêm sản lượng quả hỏa lê năm nay vốn đã ít, những loại trái cây, vu dược khác đều không nhiều, muối thô đổi được nhiều lắm chỉ đủ cho họ vượt qua mùa đông, năm sau sẽ là cảnh tượng gì, còn rất khó nói.

Nếu không, thủ lĩnh và đại vu cũng sẽ không xem trọng lần giao dịch này đến thế.

Nhìn muối huyết đầy xe đã kéo đến trước cửa bộ lạc, nhưng lại không cách nào trao đổi, hơn mười thú nhân hầu thú tại đó không ai không cảm thấy nóng ruột.

Hầu Dũng không nản lòng, gương mặt lộ vẻ hàm hậu chăm chú nhìn Ngô Nặc, âm thanh lộ ra khẩu cầu nhàn nhạt: “Đại nhân, số vu dược này thật sự rất hữu dụng, còn những trái cây này nữa, thật sự rất ngon, hai người đổi một chút đi.”

“Loại vu dược này tôi chưa từng thấy qua, dược tính không cách nào phán đoán, nếu không thế này đi, anh dẫn chúng tôi đến bộ lạc các anh gặp đại vu của các anh…” Thấy sắc mặt đám người Hầu Dũng đột nhiên thay đổi, Ngô Nặc khoát tay nói: “Đừng nghĩ nhiều, tôi và Bạch chỉ là người lịch lãm từ xa tới, sẽ không làm gì các anh, hơn nữa, chúng tôi chỉ có hai người, các anh lại có cả bộ lạc, anh sợ chúng tôi đến bộ lạc các anh, chúng tôi còn lo lắng đến bộ lạc các anh rồi sẽ không thể ra được.”

Nói vậy hình như cũng có lý, sắc mặt đám người Hầu Dũng không còn khẩn trương khó coi nữa.

Quanh năm phong kín không giao tiếp với người ngoài, có lúc cũng chưa chắc là chuyện gì tốt, gặp phải những đại lừa gạt như Ngô tiểu Nặc thế này, chỉ mấy câu đã làm bọn họ choáng vòng vòng.

“Tôi muốn đi gặp đại vu của các anh, không có ý gì khác, chỉ là muốn cùng ông ấy giao lưu cách dùng những vu dược này, trên người tôi cũng có vu dược và hạt giống ở bộ lạc Trường Hà và tìm được trên đường lịch lãm, nói không chừng cũng có thứ các anh dùng được, mọi người giao lưu trao đổi, thúc tiến nhau học tập, cũng không phải là chuyện xấu gì đúng không?”

Hình như đúng nha, tuy đại vu y thuật cao minh, nhưng quả thật cũng có bệnh không trị được, có khi tiểu thuần nhân này thật sự có biện pháp thì sao?

Đám người Hầu Dũng đã bắt đầu do dự rồi.

“Ở bộ lạc Trường Hà tôi có một học sinh vô cùng thông minh, tên Tiểu Di, nó cũng là tiểu hầu thú của tộc hầu thú các anh, nhìn thấy các anh, tôi liền nhớ tới nó. Có thể gặp các anh, cũng là sự chỉ dẫn của thần thú. Vầy được rồi, ở chỗ tôi đây có một bình rượu trái cây, là tế phẩm bộ lạc chúng tôi chuyên dùng để tế lễ thần linh, vô cùng quý giá mỹ vị.” Nói rồi, Ngô Nặc giả vờ lấy đồ từ trong túi ra, lấy một bình rượu trái cây ra khỏi nhẫn không gian, đưa cho Hầu Dũng, “Hầu Dũng, anh đưa nó cho đại vu của các anh, bất kể đại vu các anh có nguyện ý mời chúng tôi tới bộ lạc các anh không, bình rượu trái cây này tôi cũng tặng cho ông ấy, coi như kết giao một người bạn.”

Hầu Dũng đã triệt để choáng váng, đặc biệt là khi nhìn thấy địch thể màu hồng đựng trong bình thủy tinh, chóp mũi ngửi được một hương thơm như có như không, như đã từng biết đến, đột nhiên nhớ lại hương thơm đặc thù khi Ngô Nặc và Bạch hầm thịt, nướng thịt ở bộ lạc Đại Hồ, Hầu Dũng cảm thấy nước miếng trong miệng hình như bắt đầu mất khống chế.

“Được, được rồi, tôi sẽ về hỏi đại vu, các cậu đợi ở đây trước đã.” Nói xong, Hầu Dũng dặn tộc nhân mấy câu, bảo họ trước đợi ở đây, hắn biến thành một con hầu thú màu xanh đen giống như con khỉ, cẩn thận ôm bình thủy tinh đựng đầy rượu, phóng người một cái, đuôi dài móc lên cành cây, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.

Chỗ này là ở bìa rừng, với tốc độ họ vận chuyển vật tư ra vừa rồi, không mất nửa ngày, Hầu Dũng đừng mong chạy trở ra được.

Chờ không rất vô vị, trên xe ngựa còn có thịt một, ừm, một loại dã thú Bạch đại miêu và Ngô tiểu Nặc đều không biết tên, buổi sáng chưa ăn hết, thân thể như con nhím, đầu như dê sừng, tứ chi như ngựa, đuôi ngắn như răng dài, rõ là một con tứ bất tượng.

Loại dã thú này, bên bộ lạc Trường Hà căn bản không có, bên bộ lạc Đại Hồ cũng không nhiều, trên đường tới đây, Ngô Nặc và Bạch chỉ mới sáng nay mới nhìn thấy một con.

Là hàng ăn vặt thường thích nếm thử, Bạch đại miêu không chút do dự giải quyết ‘tứ bất tượng’_(:3ゝ∠)_.

Ngô Nặc chỉ là khi còn nhỏ lúc xem [Bảng phong thần], mơ hồ nhớ bên trong có một quái vật or quái thú gọi là tứ bất tượng, nhưng cụ thể hình dáng ra sao đã hoàn toàn không nhớ được.

Ăn mất tiêu quái vật or thần thú trong thần thoại của đất nước ăn vặt, nghĩ thôi cũng thấy thật khốc.

Thế là, Ngô tiểu Nặc không chút do dự biến tứ bất tượng thành một bữa sáng thịnh soạn.

Khỏi nói, thứ này ngoại hình xấu thì xấu thiệt, nhưng mùi vị thật sự không tồi, chất thịt cực kỳ non mềm, không có chút vị tanh nồng nào.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Ngô Nặc cảm thấy sau khi ăn tứ bất tượng, vu lực tựa hồ tăng trưởng thêm một chút.

Bạch không có cảm giác gì đặc biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy hình như bản thân không còn nhanh đói như bình thường nữa, không đói, nhưng thèm, đặc biệt là nhớ tới nồi thịt xào, gan xào, tim tạng hầm gì đó Ngô Nặc đã làm sáng nay, Bạch đại miêu liếm liếm miệng, sóng điện não triệt để cùng kênh với Ngô tiểu Nặc__ so với đợi không, không bằng trước ăn chút đồ lót dạ!

Văn hóa bàn ăn là tinh (cặn) túy (bã) trên dưới năm ngàn năm văn hóa của đất nước ăn vặt, nhất định phải để những hầu thú đứt gân não này cảm nhận một chút mị lực cường đại của văn hóa đất nước ăn vặt!

Ừm, cứ dứt khoát quyết định thế đi ~(≧▽≦)/~.

Những hầu thú ở lại phụ trách trông coi vật tư, kiêm trông coi Ngô Nặc và Bạch, không hiểu gì nhìn hai người họ bận rộn một lúc, sau đó liền truyền tới một mùi hương không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, mùi hương này giống như mang theo ma lực, khiến các hầu thú không tự chủ được nhìn sang hướng Bạch và Ngô Nặc.

Đó là thịt gì, thật thơm, thơm quá, thơm quá!

Muốn ăn quá! Muốn ăn quá! Muốn ăn quá!

“Muốn ăn sao?” Ngô Nặc mỉm cười với mười mấy thú nhân kia, vẫy vẫy xâu thịt ‘tứ bất tượng’ nướng trong tay.

Các thú nhân vất vả nhẫn nhịn không nói, nhưng ánh mắt hoàn toàn không dời đi được, cách thật xa, Ngô Nặc thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước miếng đồng loạt của họ.

“Muốn ăn thì tự mình qua đây nướng đi.” Nói xong, Ngô Nặc không nhìn họ nữa, bắt đầu vùi đầu ăn. Thịt tứ bất tượng này thật ngon, nạc mỡ cân đối, đặc biệt là sau khi làm thành thịt nướng, béo mà không ngán, non mềm sướng miệng, phối với các loại gia vị, ngon hơn rất nhiều thịt thú mà Ngô Nặc từng ăn.

Hôm nay có nhiều người ngoài ở đây, Bạch đại miêu không tiện biến thành mèo mập để Ngô tiểu Nặc đút ăn, thấy Ngô Nặc muốn dùng mấy xâu thịt này chiêu đãi người ngoài, tuy ngoài miệng không phản đối, nhưng thân thể rất thành thực bảo vệ thức ăn, trái phải ra tay, một tay cầm hơn mười hai mươi xâu thịt đồng thời nướng, đối với Bạch đại miêu mà nói quả thật là chiêu nóng.

Chỉ khổ cho các thú nhân hầu thú ở một bên tròn mắt nhìn.

Thú nhân tuổi tác lớn, năng lực kháng cự dụ hoặc tốt hơn chút, thú nhân nhỏ tuổi, nhìn xâu thịt thơm phưng phức, hai chân nhanh chóng không chịu khống chế.

Hầu Đa Đa là người nhỏ tuổi nhất trong những thú nhân này, cậu ta chỉ vừa mới hóa hình chưa được một tháng, bất luận hình thú hay hình người đều chưa hoàn toàn thành niên, tâm lý cũng chưa thể thoát khỏi tính trẻ con.

Quanh năm sống sâu trong rừng rậm, bất kể phụ huynh có cảnh cáo bao nhiêu lần thế giới bên ngoài nguy hiểm ra sao, cũng không thể địch lại lòng hiếu kỳ rục rịch của trẻ con.

Vốn dĩ Hầu Đa Đa không nên tới tham gia lần giao dịch này, nhưng cậu ta thật sự quá hiếu kỳ người bên ngoài mà Hầu Dũng nói tới, lặng lẽ theo đuôi những người khác ra ngoài.

Hầu Đa Đa tự cho là mình che giấu rất giỏi, kỳ thật mới ra khỏi bộ lạc không bao lâu đã bị Hầu Dũng phát hiện, Hầu Dũng vốn muốn đuổi cậu ta về, nhưng lại không địch nổi cậu ta nhõng nhẽo nài nỉ, cuối cùng vẫn dẫn theo, loại sinh vật em trai không chịu nói lý này, có lúc thật sự là hết cách mà ╮(╯▽╰)╭.

Hầu Dũng nhiều lần ân cần dạy bảo nhắc nhở cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn đứng một bên nhìn, không được nói chuyện, không được chạy loạn, không được… không được… Hầu Dũng bla bla nói một đống, hắn chân trước vừa đi, Hầu Đa Đa chân sau đã quên sạch sẽ, còn không chịu được cơn thèm, chầm chậm chầm chậm lết tới cạnh Ngô Nặc, tròn mắt nhìn… xâu thịt trong tay Ngô Nặc.

Những thú nhân khác lúc này mới như vừa tỉnh mộng, nhưng đã muộn rồi, họ còn chưa kịp ngăn cản, Hầu Đa Đa đã không chút do dự ăn xâu thịt Ngô Nặc đưa qua.

Ngon quá đi mất!

Hầu Đa Đa nhanh chóng giải quyết xâu thịt trong tay, lại tiếp tục tròn mắt nhìn Ngô Nặc.

Ngô Nặc cười chỉ xâu thịt sống trong nồi lớn cạnh đó: “Tự mình nướng.”

Hầu Đa Đa ngẩn ra một chút, lỗ tai hơi phiếm đỏ, đột nhiên nhảy từ dưới đất lên, Ngô Nặc và các thú nhân ở xa đều bị dọa, chỉ thấy cậu ta nhanh chóng lao vút trong rừng, không bao lâu đã ôm mấy trái cây đã chín chạy về, cậu ta nhét trái cây vào lòng Ngô Nặc, con mắt to tròn long lanh không chớp nhìn Ngô Nặc: “Cho anh, ăn, ngon lắm.”

“Cảm ơn, cậu cũng ăn.” Ngô Nặc đưa một xâu thịt đã nướng chín qua.

Hầu Đa Đa khoát tay, đặc biệt lịch sự cự tuyệt, sau đó không chút khách khí nói: “Tôi tự nướng!” Một phát ăn mười xâu, đã nghiện hơn chỉ ăn một xâu!

Hầu Đa Đa thất thủ chỉ là mở đầu, đợi khi Hầu Dũng trở lại, tất cả thú nhân đã vây quanh Ngô Nặc và Bạch, tụ quanh đống lửa, xung quanh ném đầy xiên gỗ đã dùng nướng thịt cùng với hạt trái cây, mọi người mồm năm miệng mười tán dóc ngập trời.

Trong không khí còn một chút hương thơm thịt nướng chưa tan hết.

Đám ngu ngốc này, có chút đồ ăn đã bị mắc lừa rồi!

“Đại ca, đại ca, em chừa xâu thịt nướng cho anh, ngon lắm, anh mau ăn đi!” Tiếng nuốt nước miếng đừng quá rõ ràng.

Quả nhiên vẫn là em trai thân thiết. Tuy có hơi nguội, nhưng mùi vị của xâu thịt nướng này thật sự không tồi.

“Đại ca, sao anh không chừa chút nào cho em mà ăn hết sạch vậy, hu hu hu, không thèm để ý tới anh nữa đâu!”

Hầu Dũng: …