Ngô Nặc làm thế đối với Bạch là quá mức lương thiện mềm lòng, nhưng đại vu lại nhìn được xa hơn, ông từng đi qua rất nhiều nơi, cũng từng thấy trong một vài bộ lạc siêu cấp, nô lệ không tiếc mọi thứ phản kháng. Nhìn sơ mà nói cho dù phản kháng của họ đều bị những bộ lạc siêu cấp đó dùng thủ đoạn máu tanh tàn bạo trấn áp, nhưng đại vu tin rằng, chỉ cần mâu thuẫn luôn tồn tại, phản kháng tất nhiên sẽ không biến mất. Chuyện chảy máu giống thế, đại vu không hy vọng xuất hiện trong bộ lạc Trường Hà. Có Bạch vô điều kiện ủng hộ và đại vu tán đồng, những quy tắc bảo hộ nô lệ thuận lợi thực thi.
Theo hiện trạng mà nói, tài phú của bộ lạc Trường Hà chủ yếu tập trong trong bộ lạc, với cá nhân, tài sản riêng trong tay không nhiều lắm, có tiền dư mua nô lệ đều là thú nhân. So với tốn mười tệ mua một nô lệ, thú nhân hiểu tính toán tỉ mỉ càng vui lòng tốn hai tệ thuê một nô lệ tài cán, giúp hắn làm việc nửa năm, đợi mùa đông khi không cần họ làm việc, thì trả họ về, nguyên mùa đông, có thể tiết kiệm bao nhiêu thức ăn?
Hơn nữa nô lệ mua về có tốt có xấu, không thể bảo đảm rốt cuộc có biết làm việc hay không, có cần mẫn hay không, gặp phải người cần mẫn tài cán đương nhiên tốt, gặp phải nô lệ vừa lười vừa tham, còn không thiệt chết? Hơn nữa, một khi nuôi không tốt, chết rồi tính của người đó. Nô lệ thuê về thì khác, có sự lựa chọn, dùng không thuận tay, còn có thể trả về bất cứ lúc nào, tính sao cũng không thiệt.
Các thổ dân len lén theo con cái học tính toán, đã càng lúc càng giỏi tính toán chi li.
Vốn dĩ chỉ có chiến sĩ thú nhân có tư cách mua nô lệ, hiện tại đổi thành thuê mướn, bất kể có phải chiến sĩ không, là thú nhân hay thuần nhân, chỉ cần trả nổi tiền, thì có thể thuê nô lệ về.
Đồng dạng là thuần nhân, nếu thuần nhân đó có cha mẹ anh em là thú nhân, họ sẽ khá dư dả, khi trước bận quá chỉ có thể mượn nô lệ của người thân, hiện tại trực tiếp thuê của bộ lạc, tiện lợi đỡ việc, sau khi công bố quy tắc, mọi người thích ứng rất tốt.
Sức lao động của bộ lạc Trường Hà chung quy nằm trong tình trạng thiếu thốn, hội chợ bộ lạc còn chưa kết thúc, nô lệ mới tới đã được an bài một phần vào ruộng làm việc, một phần theo những người đã thành thạo xử lý con mồi chết các bộ lạc giao dịch.
Thời gian náo nhiệt nhất trong một năm đã qua, thời tiết dần chuyển lạnh, nhưng con mồi chết vẫn không thể để lâu, cần phải kịp thời xử lý.
Bộ lạc Trường Hà chỉ thu con mồi mới chết, con có mùi thì giá rẻ hơn rất nhiều, có vài bộ lạc thà giữ lại cho mình ăn, cũng có vài bộ lạc nguyện ý đổi thành khoai trắng.
Thịt thú có mùi không thể làm thành thịt muối thịt sấy, cần phải kịp thời ăn hết.
Số thịt con mồi chết giá rẻ quá nhiều, không chỉ cư dân bộ lạc Trường Hà ngày ngày có thịt ăn, các nô lệ cũng có thể được uống canh.
Thịt con mồi chết bộ lạc thu mua với giá thấp tuy đã có mùi, nhưng nếu mục rữa quá mức thì dù có rẻ cũng không cần, cắt bỏ phần bị thối, giữ lại phần có thể ăn, chỉ cần xử lý chút, dù sao cũng ngon hơn thịt mặn thối bộ lạc Mục Nguyên bán ra.
So với năm ngoái, các cư dân bộ lạc Trường Hà năm nay sống tốt hơn rất nhiều, nhưng bộ lạc dù sao cũng có tám chín ngàn nhân khẩu, trong thời đại sức sản xuất thấp như thế, có thể cho nhiều người không đói bụng, đã vô cùng khó khăn, ngày ngày ăn mặn rõ ràng vẫn không thể.
Có cơ hội bữa bữa ăn mặn, mọi người đương nhiên đều tươi cười vui vẻ.
Các nô lệ mới tới cũng được dính ánh sáng, xương sau khi rót thịt, trộn chung với khoai trắng khô đem hầm, đối với những người đã hơn nửa năm thậm chí lâu hơn chưa dính chút vị tanh như họ, tư vị tốt khỏi phải nói.
Có đồ ăn, có việc làm, không có trừng phạt không hợp lý, còn có cơ hội hồi phục tự do, những người giao dịch nô lệ cho bộ lạc Trường Hà, đặc biệt là bộ lạc Khê Cốc, kinh ngạc vô cùng, những tên ngoan ngoãn giống như khuyển thú được vuốt lông đó làm gì còn chút bộ dạng giương nanh múa vuốt với họ lúc trước?
Cho dù thủ đoạn thuần phục nô lệ của bộ lạc Trường Hà đã ngay trước mắt, họ vẫn không có cách nào làm theo, rất đơn giản, họ còn lâu mới có nhiều thức ăn như thế để nuôi nô lệ.
Bộ lạc Trường Hà năm ngoái tìm các bộ lạc khác giao dịch khoai trắng, động tĩnh không nhỏ, bộ lạc Trường Hà dựa vào khoai trắng được trồng trôi qua mùa đông đáng sợ, sớm đã không còn là bí mật gì.
Khó tránh khỏi, rất nhiều bộ lạc bắt đầu đi theo, cũng muốn thử trồng khoai trắng.
Đáng tiếc do năm ngoái bộ lạc Trường Hà đầu tiên là thu mua khoai trắng thật nhiều, trước mùa đông, mọi người vì trữ càng nhiều thức ăn qua đông, nên đào khoai trắng tùy ý, cộng thêm một mùa đông rét lạnh hơn mọi năm, cho dù trong rừng còn lại vài con cá lọt lưới, cũng bị lạnh hỏng.
Khoai trắng mọc hoang trong rừng ít đến đáng thương, lại thêm họ căn bản không biết làm sao trồng, thấy mầm khoai trắng thì bất kể ba bảy hai mươi mốt, đào về bộ lạc đem trồng, dù khoai trắng có lực sinh mạng ngoan cường cỡ nào, cũng không chịu nổi họ giày vò như thế.
Khoai trắng bị họ dời về bộ lạc trồng, sống thì sống phần lớn rồi đó, nhưng sản lượng ít đến đáng thương, càng khỏi nói dựa vào khoai trắng nuôi sống người cả bộ lạc, sản lượng có thể nuôi sống mấy chục người, đã coi là không tồi rồi. Huống chi họ còn không hiểu kỹ thuật đào hầm, chỉ có thể tùy tiện đem khoai trắng đi phơi, người hơi thông minh hoặc từng thấy qua khoai trắng khô của bộ lạc Trường Hà, còn biết cắt khoai trắng thành lát rồi đem phơi, còn phần nhiều là trực tiếp đem nguyên củ khoai đi phơi. Kết quả không cần nghi ngờ, khoai trắng khô không phơi ra, mà khoai trắng còn bị hư nguyên củ.
Đợi họ tới bộ lạc Trường Hà nhìn dây khoai trắng phát triển tươi tốt khắp núi, trong lòng phải nói là không ra cảm xúc gì.
Đương nhiên, cũng không phải không có người nảy ý xấu, chỉ là nhìn xương và đầu long thú chất thành núi trong bộ lạc Trường Hà, chút tâm tư đó còn chưa kịp thành hình, đã bị bóp chết.
So với đỏ mắt thèm khoai trắng, họ càng đỏ mắt thèm muối huyết.
Nhưng vị trí mỏ muối tinh trừ những người tham gia đào khoáng biết ra, những người khác chỉ biết muối huyết là dùng muối tinh nấu ra, còn về muối tinh lấy từ đâu ra, bản thân họ không biết, cũng sẽ không cố ý đi nghe ngóng.
Đương nhiên, cho dù họ có nghe ngóng, cũng không nghe ra được cái gì.
Phụ trách đào muối tinh đều là người trung tâm với bộ lạc nhất, vị trí mỏ muối tinh, ngay cả bạn lữ, con cái của mình họ cũng sẽ không nói, huống chi là người khác?
Những người ý đồ thăm dò tin tức, đã định chỉ có thất vọng.
Sau khi hội chợ kết thúc, lục tục có bộ lạc đến Trường Hà, mang đi vật giao dịch lúc trước mang không hết, cũng có người mang vật tư tới giao dịch muối thương phẩm, còn có cả bộ lạc cùng tới quy thuộc.
Qua không bao lâu nữa, mùa đông một năm mới lại sắp tới, ba bộ lạc nhỏ lục tục quy thuộc cùng với những nô lệ kia cộng lại, bộ lạc đã tăng lên hơn năm ngàn người. Lúc này nhiệt độ còn chưa tính là thấp, mọi người dùng da thú dựng lều, chắp vá cũng có thể qua ngày. Đợi mùa đông đến, không cách nào chịu nổi.
Tạm gác nô lệ qua không tính, ba bộ lạc nhỏ quy thuộc đã hơn ngàn người, tổng cộng cũng có gần sáu trăm hộ gia đình, bộ lạc vốn còn có trên ngàn hộ gia đình chưa được phân nhà gạch ngói, lại thêm những nô lệ cần an trí, muốn trong thời gian ngắn không đến trăm ngày, xây dựng hơn hai ngàn căn nhà, ở trái đất hiện đại có thể vấn đề không lớn, nhưng bộ lạc Trường Hà hiện tại tuyệt đối không làm được.
Trong bộ lạc tới quy thuộc, có hai bộ lạc từ trước tới nay đều sống cuộc sống trong hang, tuy họ cũng rất muốn có một căn nhà gạch ngói thuộc về mình, nhưng dưới tình trạng điều kiện không cho phép, họ cũng có thể tiếp nhận tạm thời ở trong hầm. Bất kể nói sao, đào hầm vẫn nhanh hơn xây nhà nhiều, cũng tiết kiệm vật liệu hơn.
Hiện tại nhà ở không đủ, trước cứ ở, sau này không ai ở, cũng có thể tiếp tục xem như hầm sử dụng, trữ các loại đồ, không lãng phí.
Hội chợ bộ lạc năm nay, bộ lạc Trường Hà nổi trội, cũng có nghĩa là, bộ lạc đã động chạm rất lớn đến lợi ích của bộ lạc Mục Nguyên. Đã từ lâu, thân là bộ lạc đệ nhất Hắc Sắc sâm lâm, bộ lạc Mục Nguyên trước giờ đều không phải người tốt yếu mềm dễ ức hiếp, sớm muộn nó cũng sẽ lộ răng nanh khát máu với bộ lạc Trường Hà.
Suy nghĩ đến các loại uy hiếp tiềm tàng, những hầm dành cho người ở đó đều đào ở trước sau bộ lạc Trường Hà, như vậy, bộ lạc Trường Hà vốn đã phân bố theo dạng sợi tạo thành hình chữ ‘二’, lúc này biến thành phân bố theo dạng hình chữ nhật.
Mỗi cái hầm đều đào rất lớn, một hầm có thể cho sáu bảy chục người ngủ thoải mái, chen chúc thì có thể ngủ trên trăm người. Nhưng trong hầm không khí khá bí bức, người ở dù sao cũng khác với đơn thuần trữ đồ, phải chừa chỗ để đổi không khí.
Để tránh trúng độc khí cacbon, trong hầm còn không thể đốt đá đen, cũng không thể đốt lửa, may mà hầm đào sâu, khá ấm áp, phủ thêm chút da thú, không đốt cũng không sao.
Không thể đốt lửa trong hầm, tự nhiên không cách nào nấu ăn bên dưới, vì thế, Ngô Nặc đặc biệt để người phụ trách xây nhà dùng đất dính, tảng đá, gạch, gỗ, dựng một vài cái lán đơn giản ở khoảng đất trống phía trên hầm, trong lán xây lò, mọi người sẽ ở bên trong nổi lửa nấu đồ ăn.
Đợi thời tiết lạnh rồi, còn có thể dùng rèm cỏ che căn lán lại, ban ngày mọi người sẽ hoạt động, làm việc trong lán.
Những người chưa từng trải qua cuộc sống quá an dật, sẽ không quá soi mói, chỉ cần mùa đông đừng để họ đói bụng, an bài như vậy kỳ thật họ đã rất thỏa mãn.
Càng về phía nam, thời tiết càng ấm, động vật và thực vật có thể làm thức ăn bất luận chủng loại hay số lượng, đều phong phú hơn, bộ lạc cũng khá dư dả.
Đầu tiên, Bạch xuôi nam nghe ngóng đường trở về của thú triều, lưu ý vị trí bộ lạc ven đường, cũng chú ý bộ lạc nào nghèo khó, bộ lạc nào dư dả, bộ lạc nào chỉ dựa vào săn bắt hái lượm, bộ lạc nào đã học được gieo trồng và chăn nuôi.
Cái sau rất hiếm, nhưng đều giàu có.
Nếu có thể xây dựng quan hệ giao dịch với những bộ lạc giàu có đó, trực tiếp dùng muối huyết hoặc đồ sứ hay đồ gì khác, dùng giá cao hơn giao dịch cho họ, sau đó đổi lấy gia súc, hạt giống của họ, bộ lạc không cần dùng quá nhiều nhân lực, thậm chí vật tư, đã có thể đổi được một đống đồ, hơn xa mấy bộ lạc khác khổ sở tranh đoạt chút con mồi ít đến đáng thương trong rừng, thảo nguyên, hoang nguyên với bộ lạc khác.
Kỳ thật ngay từ đầu năm, trong lòng Bạch đã có suy nghĩ mơ hồ, nếu không hắn cũng sẽ không tích cực chạy tới nơi xa xôi kiểm tra động hướng thú triều.
Vật tư hội chợ bộ lạc mang tới, cũng khiến hắn tin tưởng thêm vào suy nghĩ của mình, và có kế hoạch hành động càng rõ ràng hơn.
Khi hắn nói lại suy nghĩ của mình cho Ngô Nặc, Ngô Nặc vừa kinh ngạc Bạch và y rốt cuộc ai mới là người xuyên qua, đồng thời cũng thu được nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống đã lâu không gặp.