Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

Chương 16: Vấn đề đơn giản nhất




Tôi nằm trên giường ký túc xá một hồi không chịu nổi phải ngồi, lát nữa cũng khó chịu nốt, phải đứng lên.

Lúc ăn cơm không có chuyện gì để nói, chỉ còn nước cắm đầu ăn.

Không thể nghĩ được rằng tôi có thể ăn nhiều đến vậy.

Tôi nhận ra mình có điểm vô tâm vô phế.

“Có muốn ra ngoài đi dạo chút xíu cho tiêu cơm không?”. Từ Tiếu Thiên tựa vào giường Uy ca, trên tay cầm một bọc hạt dẻ nướng.

“Mày thu dọn cái kia đi”. Tôi chỉ vào mớ hạt dẻ. “Bây giờ tao ngửi thấy mùi đồ ăn là buồn nôn”.

“Chết đi, là tao sợ mày ăn không vô, không đủ no nên mới mua cho”. Từ Tiếu Thiên đứng dậy, kéo ngăn tủ ra, nhét vào bọc giấy. “Tao phát hiện mày quá trâu bò, tình trạng đó mà còn ăn cho cố được”.

Nó đi đến sau lưng tôi, đưa tay sờ lên bụng tôi.

“Biến!”. Tôi đẩy tay nó ra, cánh tay dùng sức lại phát đau, tôi phải nhíu mày một cái.

Từ Tiếu Thiên nhìn bộ dạng của tôi, đi lại giường của tôi, cười, “quá trâu, cánh tay đau vậy cũng đủ sức ăn, mày ngày càng tài ba hơn người”

“Mày thử đi”. Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên,nói.

“Đệt”. Từ Tiếu Thiên nhảy xuống giường, nắm cánh tay tôi kiểm tra từ bả vai đến cổ tay. “Móa ơi, mày tháo cánh tay hả?”

“Tháo ông nội mày, mày không theo bọn kia đi chơi thâu đêm sao?”. Tôi ngắt lời nó. Lúc tôi về, trong phòng chỉ có mình Từ Tiếu Thiên.

“Không đi, tao chờ mày còn gì”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi một cái. “Mày không định tâm tình gì với tao sao?”

“Mày xéo mẹ cho tao”. Tôi nghĩ đến chuyện kia là phiền não ngay.

Từ Tiếu Thiên không lên tiếng, lấy thuốc lá ra, sờ cả buổi trên người, đưa tay về phía tôi, “bật lửa”.

Tôi sờ soạng trong túi, đụng phải vật lạnh như băng kia, do dự một chút rồi mới nói, “bị Kiều Đóa Đóa quăng rồi”

“Hả?”. Từ Tiếu Thiên dùng răng cắn điếu thuốc, nheo mắt quan sát tôi.

“Tìm xíu đi, phòng toàn mấy ống khói, làm sao lại tìm không ra bật lửa”. Tôi ngồi xuống, làm nó thấy tôi không được tự nhiên.

“Ừ”. Từ Tiếu Thiên xoay một vòng, sau đó quay người nhào tới trên người tôi, một mặt vật ngã tôi xuống giường, một mặt lại thò tay vào túi quần tôi sờ.

Hành động bất thình lình của nó làm tôi xém nữa ói luôn, tôi dùng sức đẩy nó ra:

“Ông nội mày, tự tao lấy!”

“Thừa biết mày có vấn đề mà, mặt viết đủ chữ luôn kìa, định gạt tao hả?”. Từ Tiếu Thiên không động đậy, còn đè tôi, tươi cười dương dương tự đắc.

“Mẹ nó mày xuống ngay, đè thêm hai cái nữa tao ói lên người mày”

Nó thả tôi ra, nằm một bên, đưa tay về phía tôi. “Trong túi có gì đưa đây cho tao xem”

Tôi thở dài, đưa cái zippo cho nó, thật não lòng mề mà.

“Ai cha”. Nó ngồi dậy, đốt thuốc lá rồi cầm xem một hồi lâu. “Đây là chuyện ra sao vậy?”

“Lăng Tiêu đưa”. Khi nói ra những lời này,cả người tôi tê dại, rất là không thoải mái.

“Lý do?”. Từ Tiếu Thiên nghịch chiếc zippo, lấy tay tựa đầu.

Đệt, lý do hả? Tôi nói được sao, mẹ nó làm sao nói! Tôi nhìn từ Tiếu Thiên một cái, không biết nó nghe lý do xong sẽ có phản ứng gì.

“Nè”. Nó nhấc chân đá tôi một cái.

“Vật đính ước”. Tôi hắng giọng, có chút buồn cười, có thể nói ra ba từ này, thật có tiềm năng làm nghề hài.

Từ Tiếu Thiên sửng sốt một hồi rồi đập giường cười lăn lộn.

“Tao nói chớ, hai người thật tình tứ, ai cha…”. Nó vùi mặt vào gối tôi, cười như chưa bao giờ được cười.

“Ông nội mày”. Tôi đạp nó một phát.

Từ Tiếu Thiên ôm gối ngồi dậy, quàng tay qua vai tôi, cười hỏi:”Mày không chịu nổi vụ này nên nhào đến đánh hắn phải không?”

“Ừ”. Tôi buồn bã hừ mấy tiếng, đột nhiên thấy mình có hơi kiểu cách.

“Mày đánh hắn?”

“Ừ”.

“Mày động thủ trước”.

“Ừ”

“Sau đó đánh nhau?”

“Ừ”. Nói xong tôi sửa lại. “Chính xác là tao đánh xong thì dừng lại, hắn đánh tao”

“Chà, như xếp hàng”

Từ Tiếu Thiên nói xong, hai đứa cùng cười, đệt, chuyện gì qua miệng nó xong cũng thành bé tẹo lại. Cười một hồi tôi ngừng, nghĩ đến chuyện hồi tối, tự dưng không cười nổi, tôi lấy cái zippo từ trong tay Từ Tiếu Thiên, cầm trong bàn tay, lời của Lăng Tiêu rốt cục là ý gì?

“Tiểu Từ”

“Em đây thưa ngài”

“Hỏi mày vụ này”. Tôi ráng tìm từ thích hợp trong đầu.

“Hỏi đi”

“Mày hôn đàn ông chưa”. Tôi cứ thế phun ra câu hỏi trực diện.

Từ Tiếu Thiên không cần suy nghĩ, bảo luôn. “Rồi, mày đó”

“Ông nội mày”. Đệt! Tự dưng tôi thấy mình hỏi nó một vấn đề thật ngốc nghếch. Tôi đứng lên đi rót nước, cảm thấy chuyện này không cách nào nói tiếp được nữa.

“Lớp trưởng của tao vào năm lớp 11”. Từ Tiếu Thiên nói tiếp.

Tôi quay đầu lại nhìn nó, trên mặt nó không có biểu cảm gì, tựa như đang nói đến một chuyện nhỏ xíu tầm thường. Tôi không biết nên nói gì, ngôn từ thoát ra cũng thật hỗn loạn.

“Cái gì đó…”

“Lăng Tiêu hôn mày phải không?”. Từ Tiếu Thiên kẹp thuốc trong ngón tay với điệu bộ hứng thú.

“Mẹ nó đừng có hút thuốc trên giường tao!”. Tôi chỉ vào đó, nói lảng đi.

Từ Tiếu Thiên nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh tôi, bỏ điếu thuốc lại trong miệng, hai tay áp vào cằm tôi, nói, “trả lời câu hỏi của tao đi”

Đúng là điệu bộ của một tên lưu manh chết giẫm, tôi đẩy tay nó ra, nhớ lại nụ hôn trước đó của Lăng Tiêu, kéo dài từ cổ cho đến mang tai.

Sau đó tôi đau đớn phát hiện ra rằng mình đỏ mặt.

“Kiều công tử, Kiều gia à”. Từ Tiếu Thiên nhìn tôi. “giỡn hay thật vậy?”

“Không có”

“Không có? Vậy mẹ nó mày mắc gì phải e thẹn như gái tơ vậy?”. Từ Tiếu Thiên nắm lấy cằm tôi.

Tôi có thể nói mấy cái kia cho nó nghe quả thật đã não lòng mề chết được rồi, tôi không hiểu nổi mình, đáng lẽ tôi phải có thâm cừu đại hận, đến mức như căm ghét thù hận giai cấp nghiến răng nghiến lợi với Lăng Tiêu mới phải, nhưng thật tình là không hề có, ngoại trừ vẻ bực tức bên ngoài, tôi chẳng cảm thấy cái gì dữ dội cả, điều này làm tôi thấy không chỗ dung thân.

“Ở đây nè”. Tôi giơ ngón tay chỉ vào cổ Từ Tiếu Thiên.

“A!”. Từ Tiếu Thiên sửng sốt, sờ cổ cả buổi mới nói ra được một câu. “Tao cũng muốn”

“Muốn cái trứng mày”. Tôi tức nhưng không chỗ phát tiết.

“Lại đây lấy”. Nó hớn hở đáp.

“Từ Tiếu Thiên, mẹ nó mày nghiêm chỉnh chút xíu được không! Bộ  như vậy là được hay sao?”. Tôi tức giận, vỗ một cái vào ngực nó, tôi xác nhận tình cảm của mình với Từ Tiếu Thiên tuyệt đối là thâm cừu đại hận.

“Vậy rốt cục mày nghĩ gì?”. Từ Tiếu Thiên không nói giỡn với tôi nữa, nó vừa ho khan vừa mặt mày thành khẩn nhìn tôi.

Rốt cục tôi nghĩ gì đây, đúng vậy, đệt, là nghĩ gì? Bị nó hỏi cắc cớ như vậy, tôi rất xấu hổ, tôi chẳng trả lời được một câu hỏi bình thường như kiểu mày đi WC hả, ăn cơm chưa, lại nghệt mặt ra chẳng biết làm sao, vậy nên tôi cũng thành khẩn nhìn Từ Tiếu Thiên mà nói, “nếu tao biết thì tao còn nhiều lời với mày làm gì”

“Tao hỏi mày một chuyện”. Từ Tiếu Thiên dùng hai ngón tay kẹp thuốc chỉ vào mặt tôi, tàn thuốc rơi xuống, chắc cũng trúng quần áo tôi tí xíu. Tôi hết sức khống chế tâm tình, nhìn nó, nó cầm điếu thuốc của mình, quyết định quăng xuống sàn, đạp tắt.

“Tao hỏi mày câu này”. Nó nói. “Mày đừng suy nghĩ, cứ trả lời thẳng”

“Mày có chút sáng kiến được không”. Tôi thực ra muốn nói vậy mày có đần hay không. “Định hỏi tao quả táo có phải quả cà chua, Trần Chí Xa có phải La Uy à?”

“Mày thấy tao đây là thằng không xài được vậy đó hả?”

“Phải…à không phải”. Tôi rất do dự.

“Chết đi! Nghe đây”

Tôi lập tức tập trung tinh thần, hết sức chăm chú lắng nghe.

Sau khi xác nhận tôi đang chuẩn bị, Từ Tiếu Thiên rất nhanh mà phun ra một câu, tôi nghệt ra, thế mà không trả lời được, tôi nghe nó nói rất rõ, nhưng mẹ nó thế mà tôi chẳng trả lời.

Nó hỏi tôi. “Mày có thích Lăng Tiêu không”

Chúng tôi không nói gì nữa. Từ Tiếu Thiên bình tĩnh nhìn tôi, tôi cảm thấy mình bị điểm huyệt rồi. Tôi nghĩ sau lưng tôi là một vị cao nhân nào đó, ngay lúc tôi phải trả lời câu hỏi mình có thích Lăng Tiêu hay không đã điểm trúng một huyệt của tôi: huyệt câm. Vì vậy tôi chỉ có thể ngu người mà đứng yên tại chỗ, nhìn Từ Tiếu Thiên đang dành cho tôi biểu cảm của học trò dành cho vị triết gia nào đó. Tôi quay đầu lại nhìn, sau lưng là chiếc giường Uy ca mỗi sớm rời đi đều phải bái lạy Aoi sư phụ (diễn viên AV).

Tôi cảm thấy mình hỏng rồi, trong một giây nhỏ nhoi, trong đầu tôi thoáng qua một bức tranh, tôi đưa chân phóng qua bệ cửa sổ, Từ Tiếu Thiên ở phía sau túm chân còn lại của tôi, bảo, đừng mà, mày nhảy lầu hai cũng không chết được đâu!

Tôi đặt mông ngồi xuống ghế, hỏi Từ Tiếu Thiên.

“Mẹ nó, mày xem đây là chuyện xàm quần gì?”

“Xàm cũng được, dù sao thì mày ráng suy nghĩ một chút rồi trả lời thử xem, có hay không”

“Cút cho tao”. Tôi nói.

“Tao không thể nào thích đàn ông”. Tôi thêm vào.

“Ừ”. Từ Tiếu Thiên kéo ngăn tủ tìm bọc hạt dẻ. “Tao cũng chưa nói mày thích”

“Vậy cái vấn đề xàm quần này của mày là có ý gì?”

“Chứng minh mày không phải không thích người ta thôi”. Từ Tiếu Thiên cúi đầu ăn hạt dẻ.

Tôi thấy hơi mất sức, quay về giường, nghĩ một hồi lâu cũng nói được một câu đầy đủ.

“Tao phải làm sao bây giờ?”. Tôi hỏi một câu siêu ngu.

“Làm kiêu”. Từ Tiếu Thiên không ngẩng đầu lên, bảo tôi. “Người ta để cho mày đánh đã đời xong cũng đâu có nói làm sao bây giờ”

“Chết đi, hắn cũng đánh tao, còn đánh trước mặt Kiều Đóa Đóa!”. Tôi bi phẫn ôm bụng.

“Mày theo đi”

“Cái gì?!”. Tôi nhìn Từ Tiếu Thiên, muốn xác định lại.

“Lăng Tiêu là người rất tốt”. Nó nói thêm.

Đệt! Tôi đứng dậy, lấy cuốn nguyên lý cơ giới ném vào đầu Từ Tiếu Thiên, mẹ nó thật là không có suy nghĩ mà, tao đang rầu thúi ruột đây, còn dám nói với tao như thế!

Từ Tiếu Thiên không để ý, bị quyển sách đập xuống, nó nhảy lên, che trán lại:

“Mày tới kỳ mãn kinh hả, hay tuổi dậy thì, õng eo cũng có mức độ thôi, đừng có giỡn chơi như vậy”

“Tao giỡn với mày hả? Tao đập chết mày! Mày có biết tâm trạng của tao bây giờ ra sao không mà nói tao giỡn! Giỡn cái đầu mày! Mẹ nó bộ mày nghĩ trên thế giới này toàn gay không đó hả?! Ông nội mày Từ Tiếu Thiên”. Tôi không kìm được bộc phát hết ra, tất cả những phiền não chấn động của bao ngày qua tuôn trào hết. Thật tình là tôi buồn bực đến cực điểm, chắc phải lo thu vén lên núi ở cho rồi.

Tôi đá cái ghế cạnh giường một phát làm nó ngã lăn, cảm thấy chưa hết giận nên nhặt cái ghế lên, quăng về phía Từ Tiếu Thiên, chân ghế gãy, nằm lăn lóc trên sàn, điều này làm tôi cảm thấy thật thoải mái, vậy nên tôi lại nhặt lên để quăng tiếp.

Có người gõ cửa, kêu lên từ bên ngoài, “phòng 217 làm sao vậy? Có chuyện gì?”

Tôi với Từ Tiếu Thiên đồng thanh hét lên.”Cút”

Ngoài cửa im lặng.

Tôi giơ cái ghế lên chuẩn bị đập tiếp, Từ Tiếu Thiên giật lấy cái ghế quăng xuống đất, tôi không quan tâm đến nó, quay lại định lấy thêm cái khác nữa, mẹ nó, hôm nay tôi phải đập nát cái phòng này ra.

“Thiếu gia của tao”. Từ Tiếu Thiên nhào đến ôm lấy tôi. “Đừng đập”

“Biến đi!”. Tôi muốn nó tránh ra.

“Xin mày, đừng đập, xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”. Từ Tiếu Thiên ôm chặt tôi, liên tiếp nói bên tai tôi, giọng nói hơi hoảng loạn.

“Mẹ nó mày muốn tìm chết!”. Tôi nhớ lại câu “thật xin lỗi” mà Lăng Tiêu đã nói với tôi rất nhiều lần, ngọn lửa từ lòng bàn chân cứ thế mà lan lên đỉnh đầu, cánh tay tôi bị Từ Tiếu Thiên siết chặt không nhúc nhích được, tôi có xúc động muốn cắn nó luôn cho rồi.

“Đại gia à, đừng hù tao, tao sai rồi còn chưa được sao, tao đi chết còn chưa chịu sao, chỉ cần mày đừng giận nữa, nói một câu thôi là tao đi liền”. Giọng nói cũng Từ Tiếu Thiên cũng phát run.

Tôi lớn đến vậy rồi vẫn chưa có lần nào nổi giận đến thế.

“Mẹ nó tao không có hứng thú với đàn ông”. Tôi không biết mình nói lời này cho ai nghe, Từ Tiếu Thiên cứ ôm tôi như vậy, tôi vẫn không tránh ra suốt buổi, lửa giận cũng nguôi đi đôi chút, nói chuyện cũng không bùng nổ được như hồi nãy, nhưng tôi vẫn như thím Tường Lâm (*), cắn răng nhắc lại lần nữa, “tao không có hứng thú với đàn ông”

[(*) một nhân vật trong truyện ngắn “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tầm 40 nhưng khắc khổ, tóc bạc trắng, người ngợm như ăn mày]

“Tao biết, tao biết…”. Từ Tiếu Thiên nhẹ giọng. “Tao biết, vậy nên tao với mày mới là anh em tốt, bạn bè tốt”

“Ông nội mày”. Không hiểu vì sao sống mũi tôi cay xè, tôi cúi đầu.

“Ừ”. Giọng nói của Từ Tiếu Thiên trở nên nhẹ bẫng làm tôi nghe cũng không rõ. “Tao không muốn phải khổ sở như Lăng Tiêu”

Chân của tôi như mềm nhũn ra, tôi tự hỏi có phải lúc đập ghế đã bị văng trúng đầu, rất choáng, lồng ngực tôi toàn những cơn đau đến không tả nổi.

“Từ Tiếu Thiên…”

“Ừ”

“Tao sợ”

“Đừng sợ, có tao mà, chuyện gì cũng có tao ở đây”

Tôi đứng không vững, phải tựa vào Từ Tiếu Thiên, không thể chặn lại, những giọt nước mắt từ trong mắt tôi cứ đua nhau tràn ra.

Tôi rất không có tiền đồ mà khóc như vậy.