Vị Đạo

Chương 2




Trưởng trấn tốt bụng đem người bị nạn kia đi tới bệnh viện, sau đó mỗi người dân cùng nhau quyên góp một ít tiền giúp đỡ hắn, may mắn cho Thiệu Đồng Bản, người dân ở đây rất tốt bụng, họ sẵn sàng giúp đỡ hắn, sau khi hắn tỉnh lại còn mang hắn về trấn ở tạm.

Điều đáng nói ở đây chính là Thiệu Đồng Bản hắn giấy tờ tùy thân gì cũng đều không có, lúc rơi xuống biển còn xui xẻo va đầu vào tảng đá ngầm, hiện tại hắn hoàn toàn mất trí nhớ, chớp mắt biến thành đứa trẻ bốn tuổi.

Đường Vân Thanh không phải không biết chuyện đã làm toàn trấn rầm rộ lên suốt mấy ngày qua, bất quá y thế nào cũng không ngờ tới tối hôm đó...

Đường Vân Thanh sau một ngày làm việc mệt mỏi quay về nhà nghỉ ngơi một lát mới tắm, thành thử tới tận 10 giờ đêm y mới lọ mọ từ phòng tắm bước ra.

Do ỷ lại nhà chỉ có một mình, y vẫn thường xuyên tắm xong mới ra ngoài mặc quần áo, hôm nay ngoại lệ vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy có gì đó khác mọi khi.

Đường Vân Thanh trợn to mắt nhìn nam tử trước mặt, chiếc khắn bông cầm trong tay cũng rơi xuống đất, đứng hình mất một hồi lâu y mới tìm lại đủ hồn vía la lớn "Aaaaaa! Biếи ŧɦái!!!!!"

Thật không thể ngờ nam tử thân người cao lớn lại xem như không có chuyện gì tiến tới gần ôm cánh tay y làm mặt cún con nói với y "Baba! Con đói bụng!"

Đường Vân Thanh khóe môi giật giật trán nổi gân xanh mặt mày xuất hiện hắc tuyến dày đặc, không nói thêm lời nào, thanh gỗ chắn cửa ở gần đó "BAM!" một tiếng. Nam tử say sẩm mặt mày ngã xuống đất.

Y hoảng loạn luống cuống tay chân mặc y phục vào, sau đó thật vất vả mới có thể đem người so với mình còn lớn hơn lên giường. Miệng lầm bầm than thân trách phận "Haiz, đúng là... mình mặc dù không có thường xuyên làm việc thiện nhưng chưa hề đối đãi ai quá tệ bạc tại sao..."

Chưa kịp dứt lời, người đang nằm trên giường nhỏ mở mắt, gương mặt tuấn tú trước mặt áp sát mặt y "Baba, người làm sao vậy? Sao lại đánh Tiểu Bản?"

Y sợ hãi, gượng cười trán đổ đầy mồ hôi "A... hahaha, baba... ba... ba... baba xin lỗi!"

Thiệu Đồng Bản cười, nụ cười rạng rỡ làm Đường Vân Thanh bị lôi cuốn, hắn nắm vạt áo y kéo kéo "Baba! Tiểu Bản đói bụng a!"

"Ân... ch...chờ baba một chút!"

Đứa trẻ to xác hào hứng gật đầu ngồi yên trên giường chờ đợi.

Đêm cũng khuya rồi, ở thôn nhỏ này hoàn toàn không có mấy tiệm ăn khuya, chỉ có thể úp mì gói. Khoảng vài phút sau, Đường Vân Thanh từ bếp đi ra đặt tô mì xuống bàn ăn, ngồi ở đó ngoắc ngoắc nam nhân đang ngồi trên giường "Tới đây đi!"

Thiệu Đồng Bản hớn hở chạy tới, bước xuống giường không cẩn thận còn bị vấp ngã. Bất quá sàn ở đây gạch men còn không được lát huống hồ lót thảm da dê như ở nhà hắn. Kết quả mặt vừa thân mật chạm đất trán liền nổi lên cục u.

Đường Vân Thanh thở dài cười khổ chạy tới đỡ hắn dậy, giúp hắn phủi cát trên người, xoa xoa thuốc rượu lên cục u "Cẩn thận chứ!"

Thiệu Đồng Bản cười ngốc, ngồi lên bàn ăn mở chiếc đĩa sứ úp trên tô mì ra. Sắc mặt liền thay đổi, hắn trề môi "Là ăn loại mì này sao? Nhìn thật đáng sợ!"

Đường Vân Thanh không khỏi tự ti cúi gầm mặt, kéo tô mì lại về phía mình "A... Vậy... vậy baba tìm thứ khác cho con ăn. Haha... không sao!"

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử đó của y, hắn thật nhanh đã chuyển thái độ, giật lại tô mì từ trong tay y "Không! Tiểu Bản nghĩ lại rồi, con thích ăn món này!"

"Đừng cố gắng, không sao đâu!"

"Không! Là con nói thật!"

Đứa trẻ lớn xác ngồi ăn mì gói húp xì xụp, thỉnh thoảng còn lén nhìn "baba" mình, thấy y cũng đang nhìn hắn liền cúi đầu thổi phù phù tiếp tục ăn.

Đường Vân Thanh buồn cười nhưng cố gắng nhịn lại, lấy khăn giấy giúp hắn lau mồ hôi trên trán "Đừng vội!"

Ăn xong rồi, y có hỏi hắn tại sao nửa đêm lại tới đây còn biết y là baba của hắn, Thiệu Đồng Bản trả lời rất thản nhiên "Baba của Tiểu Bản là người đẹp nhất! Có người đã nói như vậy!"

Y suýt nữa bật cười thành tiếng, cái gì mà baba là người đẹp nhất, người này cũng thật biết nịnh đi. Bất quá như vậy cũng không sao, vốn dĩ y ở một mình cũng rất buồn chán, hiện tại coi như vừa làm vui cửa vui nhà vừa làm việc thiện vậy.

Giả sử bây giờ ai đó bước vào căn nhà nhỏ của Đường Vân Thanh có lẽ sẽ giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này. Mỹ thiếu niên nhỏ nhắn đang ôm nam nhân vóc người cao lớn trong lòng, kỳ quặc hơn nữa nam nhân kia luôn miệng gọi y là baba, lại còn đòi y kể chuyện cổ tích...