Toàn bộ đồ đạc đều bị Thiệu Đồng Bản huy động tới căn nhà mới mà hắn đích thân chuẩn bị cho cậu ở gần công ty này.
Xuất viện được 1 tuần, Đường Vân Thanh liền dọn tới làm thư ký cho hắn.
Bên ngoài thì nói vậy nhưng đó thật ra chỉ là một cái cớ mà thôi, cô thư ký kia vẫn là đảm nhiệm trọng trách chính. Công việc dành cho y thực ra không hề có, chỉ là lòng vòng xem xét tình hình rồi quay về phòng giám đốc túc trực, thỉnh thoảng buôn chuyện phiếm vài câu. Mấy hôm hắn gặp áp lực y cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Ngày thứ năm, Noãn Bội Hà đi shopping về tiện đường ghé vào Diamond tìm Thiệu Đồng Bản, thấy y đang đứng photo văn kiện ở phòng tổng hợp cạnh cầu thang, cô bước tới xem xét thật lâu rồi cố ý giả vờ té ngã, còn nói rằng do y làm nên cô mới bị ngã như thế.
Đường Vân Thanh tròn mắt bất ngờ, chối cãi làm sao được biết bao nhiêu cái miệng kia, đường đường là phu nhân tương lại của Diamond cô còn lo không có người theo phe mình sao.
Cái tên quê mùa ở tiểu trấn ven biển ngày trước, quả nhiên cô đoán không sai, chính là y mê hoặc Thiệu Đồng Bản, đúng là hạng rẻ tiền, một chút tôn nghiêm của nam nhân cũng không thèm giữ, lại đi quyến rũ nam nhân khác (*sao bà k giỏi giữ ổng lại đi -_-)
Cả đám làm ầm ĩ cả lên đến nỗi bảo vệ cũng phải tới nhìn xem tình hình. Thấy phu nhân chủ tịch tương lai đang làm loạn họ đành nhắm một mắt mở một mắt giả mù giả điếc lảng đi. Sở dĩ việc không phải của mình thì không cần đa tâm dính vào chỉ thêm phiền phức.
Thiệu Đồng Bản nhận được điện thoại từ nhân viên lễ tân, hắn chau mày gập lại mớ tài liệu rối ren đi xuống.
Tiếng giày da nện xuống sàn chói tai làm cho mọi người không hẹn mà im bặt.
Hắn dừng lại trước đám người đang huyên náo, liếc nhìn Đường Vân Thanh một cái, sau đó cầm tay Noãn Bội Hà kéo đi về phòng làm việc.
Không hiểu sao từ sâu trong lòng y cảm thấy có thứ gì đó vừa chạy ngang cơ thể mình rồi thật nhanh biến mất, đột nhiên hụt hẫng đến khó chịu.
Bản tính y vốn ôn hòa hiền lành, chuyện như vậy thì có làm sao, còn tốt hơn trước kia cùng với mấy đại thẩm trong chợ xích mích, bất quá lời họ nói ra thâm độc nhưng trong lòng hoàn toàn không có nghĩ nhiều. Riêng cô nàng này mặc cho vẻ ngoài xinh đẹp như vậy trong lòng vẫn là ẩn chứa thứ gì đó khiến y có chút sợ hãi.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Thiệu Đồng Bản lạnh lùng ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ nhìn vào xấp văn kiện trên tay "Em lại làm gì nữa rồi?"
Cô chua ngoa khoanh tay trước ngực giọng điệu ủy khuất "Anh xem, người kia vừa được anh nhận vào làm liền lên mặt không hề nể nang em!"
"Y đã làm gì?"
"Hắn..." cô cũng không hẳn là quá độc ác, nói ra chuyện trái với sự thật cũng không tự nhiên, bất đắc dĩ chột dạ, nhưng đã tới nước này vẫn nên tranh thủ biện hộ cho mình đã "Hắn dám làm em ngã lại còn không xin lỗi, em vừa nói một câu hắn liền cãi lại, nói đến em tức muốn chết. Nha ~ anh phải làm chủ cho em!"
Hắn đưa tay xoa xoa thái dương mệt mỏi thở dài "Cậu ta rất hiền, lý nào lại dám làm như vậy?"
"Đương nhiên đối với anh phải hiền lành rồi, bằng không mấy chiêu thức nịnh hót còn tác dụng sao!" cô càng nói càng kích động mặt đỏ cả lên.
Đường Vân Thanh đi tới cửa phòng làm việc của hắn thì khựng lại, vô tình nghe được bên trong hai người đang nói chuyện. Y cũng khó xử, còn cách nào khác ngoài đi xin lỗi Noãn Bội Hà.
"Cốc...cốc..." cửa kêu lên hai tiếng, Thiệu Đồng Bản suy nghĩ một lát mới lên tiếng "Vào đi!"
Y mới đẩy cửa vào liền nghe thấy tiếng của cô khinh bỉ hừ nhẹ rồi quay mặt đi.
Thiệu Đồng Bản nhìn thấy y bước vào lập tức chau mày, tới nước này y còn tới đây làm gì? Muốn chuốc thêm rắc rối sao.
Không ngờ tới, Đường Vân Thanh cúi thấp người chầm chậm nói ra câu xin lỗi "Vị tiểu thư này, ban nãy là tôi sai rồi, mong cô đừng để trong lòng!"
Noãn Bội Hà cũng giật mình nhìn lại y, bối rối gật đầu "Â...Ân, không sao, sớm biết như vậy có phải tốt rồi không!"
Hắn thở dài "Ừm, hôm nay anh bận rất nhiều việc, em về trước, mấy hôm nữa anh đến tìm em!"
Nhìn hắn như vậy không phải là cô ngoan ngoãn muốn về, chỉ là không dám trái lời hắn, đành im lặng xách lên túi xách hướng ra cửa, trước khi đi còn lườm y một cái.
Cánh cửa đóng lại rồi, Đường Vân Thanh vẫn căng thẳng nắm chặt tay lại.
Thiệu Đồng Bản cảm thấy khó chịu, tiến tới gần cầm lấy tay y lên xem xét "Có phải lúc nãy bị máy photo kẹp trúng tay không?"
Y vốn dĩ muốn im lặng nhưng hắn thật sự tinh mắt như vậy cũng bị nhìn ra, khẽ gật đầu đồng thời giải thích "Không sao đâu, tôi ổn mà!"
Không rõ vì sao hắn cảm giác khó chịu nói không thành lời, ban nãy thực sự muốn nói một câu công bằng cho y cũng không thể vì hắn đâu có loại quyền đó.
"Anh cứ tiếp tục làm việc, tôi đi pha trà!" nhìn bóng lưng kia vội vã bước ra khỏi phòng, Thiệu Đồng Bản cười khổ, vô thức bật ra một câu "Đồ ngốc này!"