Nhan Điềm vốn dĩ không có ý định muốn làm hại anh nhưng cô ta ghét cái cách anh đối xử không ra gì với cô ta.
Trước đây hai người họ từng yêu nhau cũng chính vì anh quá lạnh nhạt mà cô ta mới cắm sừng anh, theo người đàn ông khác đến một nơi xa lạ.
Một lòng một dạ yêu Cố Hiểu Phàm nhưng Nhan Điềm lại nhận lại sự lạnh nhạt và sự vô tâm từ anh.
"Em sẽ không thích anh nữa đâu, vì vậy Cố Hiểu Phàm anh phải mau chóng tỉnh lại."
Bản thân bị chính hai người đàn ông mình từng yêu thương vứt bỏ, Nhan Điềm cảm thấy tồi tệ, cảm thấy cuộc đời này vốn dĩ không có sự công bằng.
Có lẽ tình yêu không phù hợp với cô ta, làm chuyện phạm pháp, đi trái với lương tâm mới phù hợp với Nhan Điềm.
Một lát sau, Nhan Điềm bỗng nghe thấy tiếng cười nói của đám người Hạ Yên Nhiên nên đã vội vàng lau nước mắt và rời khỏi đó.
May mắn lúc đó không ai nhìn thấy cô ta bước ra từ phòng bệnh của anh, Nhan Điềm có đi qua Hạ Yên Nhiên nhưng chỉ để lại cho cô chút nghi ngờ.
Hạ Yên Nhiên bất giác quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng quen thuộc vừa lướt qua, miệng lẩm bẩm:
"Nhan Điềm?"
Dương Tiểu Linh để ý thấy Yên Nhiên đang mải nhìn đi đâu đó mà không tập trung vào cuộc nói chuyện nên cũng bất giác quay đầu lại.
Tuy nhiên lúc Tiểu Linh quay lại thì Nhan Điềm đã biến mất, không có ai ở đằng sau cả.
"Này, Yên Nhiên.
Cậu nhìn cái gì mà chăm chú vậy?"
"À…không.
Mình chỉ thấy người vừa nãy…rất giống Nhan Điềm."
Dương Tiểu Linh và Trương Hạo vô cùng bất ngờ, cái tên Nhan Điềm bây giờ rất nhạy cảm, chỉ cần nhắc đến tên cô ta thôi đã đủ khiến người khác sôi máu.
Dương Tiểu Linh cũng không ngoại lệ, vừa nghe thấy có người giống Nhan Điềm là cô ấy đã nhảy dựng lên.
"Đâu đâu, cô ta dám vác mặt tới đây luôn sao? Đúng là mặt dày không sợ cảnh sát mà.
Mình mà tìm được cô ta, mình sẽ cho cô ta một trận."
"Chắc là mình nhìn lầm thôi, Nhan Điềm sẽ không tới đây đâu."
"Đúng vậy.
Cô ta làm gì có mặt mũi mà tới đây chứ.
Chúng ta vào thăm Cố Hiểu Phàm thôi."
Ba người lại tiếp tục đi về hướng phòng bệnh của anh, Nhan Điềm vẫn đứng đằng sau bức tường nghe được toàn bộ những lời nói của ba người họ.
Bị cảnh sát truy đuổi, bị người khác ghét cay ghét đắng, rõ ràng đây không phải mục đích Nhan Điềm muốn hướng đến.
Nhưng làm chuyện ác thì sẽ gặp quả báo, đây là chuyện thường tình nên không thể trách ai chỉ trách bản thân ngu muội.
"Phải rồi, các người cứ căm ghét tôi như vậy còn hơn là thấy thương cảm cho tôi.
Tôi là người xấu, các người là người tốt, chúng ta không cùng một thế giới…"
Nói rồi Nhan Điềm kéo mũ thấp xuống, từ từ bước ra khỏi bệnh viện.
Cứ chạy trốn mãi thế này không phải là cách hay nhưng tạm thời Nhan Điềm có thể thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát.
…
Trong lúc đang dọn dẹp phòng ngủ của anh ở Hanarix, cô vô tình nhìn thấy tờ đơn ly hôn bị vo tròn lại và vứt ở trong thùng rác.
Cô cứ tưởng anh đã đưa đơn ra tòa nhưng hóa ra ngay từ đầu anh đã không muốn ly hôn, anh đưa đơn ly hôn để cô ký tên cũng là vì muốn cô thoát khỏi mình.
Hạ Yên Nhiên mỉm cười nhìn tờ giấy ly hôn, lẩm bẩm:
"Đồ ngốc! Anh thật ngốc!"
Sau khi dọn dẹp xong, cô bước xuống dưới nhà.
Điều lạ lùng mà cô trông thấy chính là những ánh mắt tràn đầy lo lắng đang hướng về phía cô.
Quản gia Nam và những người hầu vẫn đang tò mò muốn biết tình hình hiện tại của thiếu gia.
"Thiếu phu nhân, chúng tôi muốn biết tình hình của thiếu gia, cô có thể nói cho chúng tôi nghe được không?"
Có những người làm trung thành và tận tâm thế này, Cố Hiểu Phàm đúng là có phúc.
"Thiếu gia của mọi người phẫu thuật rất thành công.
Tôi nghĩ một ngày không xa anh ấy sẽ tỉnh lại và quay trở lại biệt thự này.
Vì vậy mọi người phải tích cực làm việc đấy nhé, đừng lo lắng gì hết cả."
Cô nói như thế là để an ủi mọi người cũng là để an ủi chính bản thân mình.
Hạ Yên Nhiên bước đến chỗ của quản gia Nam, nói với anh ấy rằng:
"Chuyện ở Hanarix, tôi nhờ anh hết đấy, quản gia Nam."
"Tôi biết rồi thưa thiếu phu nhân, tôi sẽ lo việc ở đây thật tốt, để khi thiếu gia trở về anh ấy không phải lo lắng."
"Ừm…"
Đến tối, cô lại tới bệnh viện một lần nữa, lúc này đột nhiên cô cảm thấy mọi thứ thật yên bình khi nhìn thấy Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt ngồi tựa vào nhau, ngủ gục trên ghế chờ ngoài hành lang.
Cả ngày hôm nay cô nhờ hai người họ chăm sóc cho Cố Hiểu Phàm nên chắc cả hai cũng đã mệt rồi.
Cô bước đến, định lay hai người họ dậy nhưng lại cảm thấy không nên làm phiền giấc ngủ của họ nên đành thôi.
Hạ Yên Nhiên từ từ mở cửa phòng bệnh rồi bước vào bên trong.
Qua cửa sổ của bệnh viện, ngồi ở vị trí giường bệnh có thể nhìn rõ ánh trăng của đêm nay.
Cô đứng bên cửa sổ, ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, hai mắt cô long lanh lấp lánh sự phản chiếu của ánh trăng đêm và triệu ánh sao trên trời.
Đẹp thật!
Dù biết anh vẫn chưa tỉnh lại nhưng cô vẫn thuận miệng gọi tên anh:
"Cố Hiểu Phàm, anh xem kìa, bầu trời đêm nay đẹp lắm, như một thiên đường vậy."
Trong phòng bệnh yên ắng một cách lạ thường, chỉ có tiếng "tít tít" của máy đo nhịp tim là vang lên không ngừng.
Cố Hiểu Phàm vẫn nằm đó, không có chút động tĩnh gì cả.
Hạ Yên Nhiên đắm chìm trong vẻ đẹp của bầu trời đêm, đột nhiên nhìn thấy sao băng lướt qua.
Không biết là thực hay ảo, nhưng cô nghe nói nếu ước được một điều ước trước khi sao băng biến mất thì điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Cô nhanh chóng chắp hai tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, miệng thì mỉm cười:
"Tôi ước Cố Hiểu Phàm có thể nhanh chóng tỉnh lại và có thể cùng anh ấy sống hạnh phúc từ nay đến mai sau."
Mặc dù không biết điều đó có linh nghiệm hay không nhưng cô vẫn có chút hi vọng nào đó.
Cô tạm rời xa bầu trời đêm tuyệt đẹp để trở lại bên cạnh người vô cùng quan trọng đối với cô.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, thận trọng nắm lấy bàn tay của anh.
"Hiểu Phàm, anh tỉnh lại đi, chẳng lẽ một chút cử động nhỏ thôi cũng không có sao?"
Bình thường cô để ý ở trong phim, trước khi bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại sẽ cử động ngón tay trước.
Nhưng cô cứ nhìn tay anh mãi cũng chẳng có chút động tĩnh gì, càng chờ đợi càng mất hi vọng, nhưng nếu còn cơ hội thì cho dù có phải đợi bao lâu đi nữa cô cũng sẽ đợi.
Hôm sau,
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ bằng kính của phòng bệnh khiến cô chói mắt và bất chợt tỉnh dậy.
Cô đưa tay dụi mắt, lúc mở mắt ra nhìn thì ra trời đã sáng rồi.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt bước vào.
"Yên Nhiên, bọn chị tới rồi đây."
"Hai người…"
"Cứ để chị và Hàn Văn Triệt ở lại đây cho, em về nghỉ ngơi một lát đi."
Lúc cô định đứng dậy rời đi thì đột nhiên tình trạng của anh chuyển biến xấu.
Nhịp tim của anh trên máy đo bỗng dưng yếu đi và dần dần biến mất.
Ngay lập tức, Hạ Yên Nhiên đã nhấn nút ở trên tường để báo cho bác sĩ đến đây ngay lập tức:
"Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy có chuyển biến xấu rồi, làm ơn hãy tới đây ngay đi."
Cố Tinh Nhi run sợ, nước mắt cũng đang từ từ rơi xuống gò má.
Chẳng lẽ chuyện xấu mà bác sĩ từng nhắc đến đã xảy ra rồi hay sao.
"Hiểu Phàm, em làm sao vậy Hiểu Phàm?"
Hàn Văn Triệt ôm chặt lấy Cố Tinh Nhi, cố gắng an ủi chị ấy là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Bác sĩ và y tá lập tức chạy tới phòng bệnh, vừa xem qua tình hình, bác sĩ đã cảm thấy có gì đó bất ổn.
"Mau đưa máy sốc tim cho tôi."
"Vâng thưa bác sĩ."
"Phiền người nhà bệnh nhân tránh sang một bên, không được động vào người bệnh nhân."
Bác sĩ cởi cúc áo của Cố Hiểu Phàm, sau đó dùng máy sốc tim để lấy lại nhịp tim cho anh.
Không gian trong phòng bệnh mỗi lúc một căng thẳng, Cố Tinh Nhi không kìm được nước mắt nên đã gục vào lòng Hàn Văn Triệt khóc tức tưởi.
Ngay cả bản thân Hạ Yên Nhiên cô cũng đang khó lòng kiềm chế nước mắt, hai tay cô liên tục run rẩy, siết chặt lấy nhau.
"Một…hai…ba…"
Bịch!
Lần thứ hai dùng máy sốc tim nhưng nhịp tim của trên máy đo vẫn là một đường thẳng.
Tình trạng của anh càng lúc càng xấu, nếu tim anh không đập lại nữa thì Cố Hiểu Phàm sẽ ra đi mãi mãi..