Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 36: Đại thúc rất chu đáo (1)




Editor: Tứ Phương Team

Nhận được lệnh tiễn khách của Vi Tưởng, Lộ Thượng cố sức đè xuống sự không vui trong lòng: “Đi thì dĩ nhiên sẽ đi, chỉ là trước khi đi, tôi còn một vấn đề muốn hỏi Vi tiểu thư.”

“Anh muốn hỏi gì?” Mặt Vi Tưởng không cảm xúc nói.

Lộ Thượng phớt lờ sự tương phản lớn của Vi Tưởng bây giờ cùng trước kia, mắt nhìn thẳng cô lạnh nhạt nói: “Người đàn ông trên wechat là ai, tôi thật là xem thường em rồi đúng không Vi Tưởng?”

Người đàn ông trên wechat, Vi Tưởng nhất thời cũng đang tự hỏi bản thân. Đây là tình huống gì chứ?

Đến khi cô hiểu ra có thể anh đã hiểu lầm bức ảnh chụp chung của cô với Tiểu Trư liền không kìm được kinh ngạc. Hóa ra người này u ám nửa ngày bởi vì chuyện này?

Không ngờ anh vậy mà sẽ chủ động tìm danh sách bạn bè của cô.

Mặc dù cảm thấy không cần thiết phải giải thích với anh, nhưng Vi Tưởng không muốn người khác tùy tiện hiểu lầm mình, nhất là nghi ngờ nhân phẩm của cô. Cho nên cô vẫn giải thích đơn giản với Lộ Thượng một chút.

Nghe xong lời giải thích của Vi Tưởng, trên mặt Lộ Thượng gần như không nén được giận, thì ra là anh hiểu lầm cô. Đang lúc anh không biết nên nói cái gì cho tốt, bên tai lại truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Vi Tưởng.

“Lộ giáo sư, chuyện nên hỏi cũng hỏi rồi, hơn nữa tôi cũng đã trả lời. Bây giờ anh có thể đi.”

Lộ Thượng thấy cô đuổi anh lần nữa, trong lòng có chút hốt hoảng. Khẽ mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có thể buồn rầu xoay người đi ra.

Xem ra là mình nói chuyện quá nặng lời, lần này cô gái kia nổi giận thật rồi. Nhưng mà trước kia nếu có tức giận cũng sẽ không trực tiếp đuổi anh đi, lần này chắc sẽ không như vậy mà trở mặt, không để ý đến anh nữa chứ. Nghĩ đến đây, trong lòng anh rối rắm, bước chân đang đi ra cửa bỗng nhiên dừng lại.

Một lát sau, Lộ Thượng hơi xoay người, chậm rãi nói: “Xin lỗi, có thể vừa rồi tôi nói chuyện không được tốt lắm, hy vọng em đừng để ý. Em cũng biết tính tình tôi không tốt, cho nên đừng để trong lòng.”

“Tôi không tức giận, hơn nữa cũng không có gì để tức giận.” Vi Tưởng vẫn không mặn không nhạt trả lời.

Thấy cô vẫn còn điệu bộ kia, Lộ Thượng có chút không quen: “Vậy thì tốt… Em nghỉ ngơi cho khỏe, lúc nào xuất viện thì nói với tôi, tôi qua đón em.”

“Cảm ơn ý tốt của giáo sư Lộ, không dám làm phiền.”

Bị từ chối khéo léo, Lộ Thượng khẽ nhíu mày. Cuối cùng cũng không nói thêm gì xoay người ra khỏi bệnh viện.

Sau khi lên xe, anh ngồi ở ghế lái tìm một điếu thuốc đốt lên, dốc sức hút.

***

Đến ngày thứ ba, buổi sáng Lộ Thượng vừa thức dậy liền cố ý dặn dò người giúp việc dùng những nguyên liệu nấu ăn thật ngon nấu cháo. Sau đó anh lái xe mang đến bệnh viện.

Phòng bệnh vẫn chỉ có một mình Vi Tưởng, anh gõ cửa đi vào. Sau đó dưới con mắt kinh ngạc của Vi Tưởng, đưa hộp cháo giữ ấm cho cô, ý tứ rất rõ ràng: Tôi đặc biệt mang cháo tới cho em đó, ăn đi.

Vi Tưởng không nhận lấy, nhướn mi hỏi: “Giáo sư Lộ sao lại đến đây nữa, chắc không phải đi nhầm cửa chứ. Hơn nữa, tôi cũng không nhờ anh mang cái này đến.”

Lộ Thượng chọn cách bỏ qua nửa câu đầu, chỉ nghe thấy câu cuối cùng. Chẳng qua anh không thể không biết xấu hổ bảo là mình đặc biệt kêu người giúp việc làm, liền qua loa lấy lệ nói: “Vừa rồi đi ngang qua tiệm ăn sáng nên thuận tiện mua luôn.”

Vi Tưởng cố gắng nhịn cười, sao bây giờ người này có thể nói dối như vậy. Tiệm ăn sáng còn đặc biệt đưa thêm hộp giữ ấm à, huống chi đây là loại hộp giữ ấm mắc tiền. Mặc dù trong lòng có chút vui mừng nho nhỏ, nhưng trên mặt cô vẫn lạnh nhạt: “Cám ơn ý tốt của giáo sư Lộ! Chẳng qua là tôi đã ăn sáng rồi, không ăn được nữa.”

Nhìn Vi Tưởng vẫn bất động như cũ, dáng vẻ không được tự nhiên. Lúc này tính tình tốt mà Lộ Thượng cố gắng rèn giũa cũng mất sạch, chỉ thấy sắc mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua tôi đã xin lỗi em rồi, không biết em còn tức giận cái gì, nếu không muốn ăn thì đổ đi.”

Nói xong anh liền cầm hộp giữ nhiệt lên xoay người muốn đi ra ngoài ném. Vi Tưởng thấy vậy vội vàng kêu lên: “Em ăn, em ăn, đừng đổ.”

Mục đích đã đạt được, Lộ Thượng không tự chủ nhếch môi. Sau đó mới xoay người lại tức giận đưa cháo cho Vi Tưởng, nhưng cũng không quên dạy dỗ: “Sau này đừng dùng tính khí trẻ con đùa giỡn với tôi nữa, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

Vi Tưởng không dám phản bác nữa, ngoan ngoãn bưng cháo lên bắt đầu húp từng muỗng.

Haiz, anh mà tức giận một chút cô liền lập tức ỉu xìu. Mình đúng là hết thuốc chữa, lại thích bị ngược đãi. Chỉ là cháo này thật sự rất ngon, nếu đã ngon như vậy không thể nào lại tùy tiện mua ở tiệm ăn sáng. Đoán chắc là anh đặc biệt chuẩn bị cháo cho mình, trong lòng Vi Tưởng lập tức ấm áp hẳn lên, những mất mát và buồn rầu kéo dài trong nửa tháng qua cũng biến mất.

Cô vừa uống vừa xấu xa nghĩ thầm: Nếu như uống ngon như vậy, anh còn nói là đi mua, vậy thì để anh tiếp tục mua cho cô. Hừ.

Sau đó Vi Tưởng ngây ngốc ngẩng đầu nói: “Ha ha, thật ngon. Cám ơn giáo sư Lộ, à…sau này anh còn có thể đến chỗ bọn họ mua cháo giúp em được không?”

Nhìn đôi mắt to tròn đầy khát vọng thỉnh cầu của Vi Tưởng, Lộ Thượng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là lấy đá tự đập lên chân mình. Chẳng qua vì thể diện, anh cố bình tĩnh gật đầu: “Dĩ nhiên có thể.”

“Giáo sư Lộ, anh thật tốt, em yêu anh quá.” Vi Tưởng nhất thời hưng phấn quên hết tất cả.

Nhìn thấy Vi Tưởng trước sau khác biệt lớn như vậy, khóe miệng Lộ Thượng khẽ co rút. Nhưng mà cô vẫn nên trở về dáng vẻ như trước kia, bộ dạng đó dễ thương hơn.

Nếu không thì anh sẽ không quen.

Ăn xong cháo, Vi Tưởng dùng khăn giấy lau miệng rồi ngẩng đầu lên cười với Lộ Thượng: “Giáo sư Lộ, hôm nay công ty không bận sao, cũng không cần phải đến trường à?”

“Ừ, hôm nay tương đối rảnh.” Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết tối hôm qua đã tăng ca làm xong công việc của ngày hôm nay, còn ban ngày là vì muốn đến bệnh viện nên đặc biệt đổi giờ với đồng nghiệp.

“À.” Thì ra không phải cố ý xin nghỉ đến thăm cô, Vi Tưởng có chút mất mát.

Nét mặt của cô bị Lộ Thượng ở đối diện xem hết vào trong mắt, anh buồn cười nâng khóe miệng. Như nghĩ tới cái gì, anh lập tức nói: “Hôm nay có cần truyền nước không, bác sĩ nói khi nào thì có thể xuất viện?”

“Sáng sớm ngày mai có thể xuất viện rồi, chỉ là buổi sáng và buổi chiều hôm nay vẫn cần phải truyền nước biển. Không muốn tiêm chút nào, thật đáng sợ.” Mặc dù chính cô cũng là y tá, nhưng đổi lại thành cô bị tiêm thì vẫn rất sợ.

Lộ Thượng buồn cười trêu ghẹo: “Có gì đáng sợ chứ, lớn thế này rồi, ngay cả trẻ con cũng không bằng. Nói nghe xem, sao tự nhiên em lại bị viêm dạ dày cấp tính?”

Vi Tưởng nghe xong, không có mặt mũi tiếp tục nũng nịu, chỉ có thể lè lưỡi nói: “Gần đây em ăn rất ít, hôm qua trở về có cùng với Trinh Trinh và đám bạn cùng nhau ăn lẩu, uống nước đá.”

Lộ Thượng tức giận cười nhạo: “Đáng đời, đúng là tự làm tự chịu, lần sau xem em còn dám hay không.”

Mặc dù biết không tránh không bị phê bình, nhưng đến khi nghe anh mắng thật thì Vi Tưởng lại mất hứng, cô nói một tràng: “Cũng không biết tại ai. Không phải là bởi vì gần đây anh đều không để ý đến em sao, cho nên tâm trạng em không tốt. Mà tâm trạng không tốt thì em sẽ không thèm ăn, đương nhiên cũng sẽ không ăn cơm. Dù sao đều là tại anh, cho nên anh rất phiền đó có biết không?”

Lộ Thượng không ngờ nguyên nhân cuối cùng là bởi vì chuyện này, anh khó tin nhìn Vi Tưởng. Thấy dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, anh tốt bụng nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết việc mình không trả lời sẽ mang đến cho em nhiều phiền phức như vậy. Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.” Sau khi nói xong, anh bắt đầu giải thích nguyên nhân: “Trước đó vài ngày công ty có chút vấn đề. Cả ngày tôi đều vì những chuyện kia bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian lên wechat.”

Thì ra là như vậy, tảng đá trong lòng Vi Tưởng cuối cùng cũng được buông xuống, niềm hy vọng nhỏ nhoi còn chưa kịp tàn nay lại bị đốt lên.

“Không sao, nếu anh cảm thấy áy náy thì ngày khác mời em xem phim, em sẽ tha thứ cho anh.”

“Không thành vấn đề.”

Anh đồng ý nhanh như vậy, Vi Tưởng có chút không dám tin. Trước kia chưa từng thấy anh có dáng vẻ giống như hôm nay, cô thậm chí còn có cảm giác mình đang nằm mơ.

“Giáo sư Lộ, hôm nay anh thật tốt, em cũng không dám tin. Chắc không phải em nằm mơ chứ.”

“Thế nào, chẳng lẽ bình thường trong lòng em, tôi xấu xa đến không chịu nổi sao?” Lộ Thượng nâng khóe mắt.

Vi Tưởng vội vàng cười cười nịnh nọt: “Làm sao có thể chứ, anh ở trong lòng em luôn luôn là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, thành thục có triển vọng.”

Lộ Thượng không nhịn được cười: “Miệng ngọt như vậy.”

“Ai nha, em đang nói thật mà. Nhất định không lừa gạt anh, ai lừa anh thì người đó là chó con.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

Nghĩ đến chuyện công ty anh vừa mới nói, đột nhiên Vi Tưởng lại có chút lo lắng: “Chuyện công ty của anh còn chưa giải quyết, hôm nay lại đến bệnh viện có phải sẽ làm chậm trễ công việc không?”

“Vấn đề của công ty hai ngày trước đã giải quyết xong rồi, không cần lo lắng.”

Vi Tưởng thấy hai người cứ ngồi nói chuyện mãi, bèn nói với Lộ Thượng: “Em đi rửa trái cây cho anh ăn.”

Lộ Thượng sợ thân thể Vi Tưởng chưa hồi phục lại mệt nhọc, vội vàng tiến lên: “Để tôi đi cho, em nằm xuống nghỉ ngơi là được rồi.”

Vi Tưởng ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng có chút ngọt ngào.

Không lâu sau, y tá đẩy xe y tế đến tiêm cho Vi Tưởng. Thấy Vi Tưởng nhíu mày, Lộ Thượng thấp giọng khích lệ: “Không sao đâu, cố gắng lên.”

Bị nụ cười của anh mê hoặc, rốt cuộc Vi Tưởng chẳng sợ hãi nữa. Nghe giọng nói khích lệ của anh, từ từ đưa cánh tay ra.

Có thể là đối với cô không quá yên tâm, bây giờ còn cộng thêm việc truyền dịch, Lộ Thượng cũng không đi về mà ở một bên dùng điện thoại xem tin tức. Chốc chốc lại hỏi Vi Tưởng có muốn uống nước không, có muốn ăn trái cây không.

Bỗng nhiên anh trở nên chu đáo như vậy, Vi Tưởng ngoài việc cảm thấy không chân thật ra thì toàn bộ đều là cảm động. Nhìn anh vậy mà lại là một người biết chăm sóc người khác, mình thật là được lời.

Chất dịch vừa truyền hết thì vừa vặn đến giờ ăn cơm, Lộ Thượng đứng lên hỏi Vi Tưởng xem muốn ăn gì để anh đi mua.

Vi Tưởng thật thà nói muốn ăn cánh gà mật ong, tôm sú chiên giòn,…

Còn chưa nói hết, chân mày Lộ Thượng liền nhướn lên, trợn mắt nhìn cô: “Tôi thấy em chớp mắt đã quên mất vết thương rồi. Dạ dày còn chưa hoàn toàn khỏe lại, chỉ có thể ăn một ít thức ăn thanh đạm thôi.”

Vi Tưởng điềm đạm đáng yêu nói: “Nhưng mà người ta đã ăn cháo với bánh bao hai ngày rồi, cảm giác bản thân cũng sắp trở thành bánh bao luôn. Hơn nữa, em cảm thấy bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự rất muốn rất muốn ăn thịt, làm thế nào đây?”

Lộ Thượng thở dài: “Thật không chịu nổi em, nhưng cũng chỉ có thể ăn như vậy thôi. Chờ khi nào dạ dày em tốt lại rồi hôm khác tôi mời em ăn thịt.”

Đối với Vi Tưởng “không thịt không vui” mà nói, lời này thật quá xuôi tai. Hai tay cô che miệng, ánh mắt vui sướng nói: “Cảm ơn chú Lộ đáng yêu nhất.”

Làm thế nào mình lại biến thành ông chú rồi, anh có già như vậy sao.

Lộ Thượng buồn buồn không vui mở cửa đi ra ngoài mua cơm.