Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 3: Đại thúc này thật không bình thường (3)




Giọng của Hứa Trinh Trinh rất lớn, Vi Tưởng chỉ cảm thấy lỗ tai đều đã ong ong, cô bỏ điện thoại ra xa một chút, theo bản năng nhìn xung quanh, cũng may mọi người đều bận rộn ăn cơm của mình không chú ý tới giọng oang oang của cô ấy. Cô lúc này mới “Ừ” một tiếng, nói: “Chuyện gì vậy, nói mình nghe một chút, nhưng trước tiên cậu có thể nói nhỏ đi được không.”

“Không được, mình kích động không khống chế nổi. Cậu biết không Boss của bọn mình thực ra vẫn còn độc thân, trời ạ, độc thân, mình quả thực không thể tin.”

Vi Tưởng nghe xong cũng không bình tĩnh, nào có người nào già rồi mà vẫn độc thân như vậy, vì thế cô hoảng sợ hỏi: “Đùa gì thế, giáo sư của các cậu không phải đều đã già rồi sao?”

Nghe cô nói như thế, Trinh Trinh cũng phải choáng váng, hướng về phía trước trợn trừng mắt:  “Người nào nói cho cậu Boss của bọn mình là lão già chứ, người ta tuy hơn bọn mình tận mười tuổi, nhưng anh ta chính là vị giáo sư trẻ tuổi đầy triển vọng nhất của trường bọn mình. Tiến sĩ Đại học quốc tế Stanford – Hoa Kì, về nước dạy học vài năm, thành tích xuất sắc, hiện nay ở tập san trong và ngoài nước phát biểu hơn hai mươi bài luận văn cao cấp, xuất bản một vài sách chuyên môn, còn chủ trì hoàn thành rất nhiều dự án cấp quốc gia. Lợi hại nhất là người ta còn cùng bằng hữu mở một doanh nghiệp mạng lưới Internet đưa ra thị trường, cho nên nói Boss của bọn mình dạy học ở trường chỉ xem như nghề phụ.”

Trinh Trinh giống như cái máy thuộc lời thoại nói một hơi không ngừng, Vi Tưởng nghe được cũng nghẹn họng nhìn trân trối, ” Trâu như vậy, chẳng trách người ta có tư cách ra vẻ. Nhưng mà lợi hại như thế lại độc thân, khụ khụ, hẳn là có bệnh không tiện nói ra, thời đại này cái gì cũng có khả năng xảy ra mà?”

“Xem cậu thô tục như vậy, nhưng điều này là không thể nào, người ta cũng đã có con cái rồi. Hôm nay bên cạnh nghe lão sư cùng học trưởng nói chuyện khi đó nói giáo sư bọn mình khó khăn vươn lên lại vừa mang theo một đứa bé thật không dễ dàng, mình ở bên cạnh vểnh tai nghe thấy được, lời này chắc là không nói lung tung đi. Chỉ là giáo sư của bọn mình ưu tú như vậy, tại sao lại ly hôn, không nên nha, lẽ nào có tình nhân bên ngoài…, đời sống hôn nhân không hài hòa?

Vi Tưởng nói:  “Loại chuyện này chúng ta không biết sự thật, tốt nhất không nên suy đoán. Chỉ là nếu sự thực như vậy, đứa bé đó sẽ cực kỳ đáng thương.”

Trinh Trinh bĩu môi:  “Đúng nha. Nói đi nói lại, giáo sư của bọn mình năm nay mới 36 tuổi, cậu chưa thấy qua nhan sắc thực của anh ta, đó là tài mạo song tuyệt, phong thái bất phàm. Ở trường, đông đảo nữ sinh đều tôn sùng là nam thần.”

“Khoa trương vậy sao, nghe cậu miêu tả như thế, mình cũng có chút hiếu kì vị giáo sư đó trông như thế nào.” Vi Tưởng không quá tin tưởng lời của cô ấy.

“Ngày khác dẫn cậu đi gặp một lần.”

Thời gian trôi qua thật sự nhanh chóng, tán gẫu một hồi liền đến giờ tan ca, hai người lúc này mới miệng khô lưỡi đắng cúp điện thoại.



Ăn cơm xong, Vi Tưởng đến phòng bệnh 517 thăm Tần Uyển Thu cùng Tử Việt, chào hỏi xong định rời đi, nhưng cô chỉ lo nhìn phía trước không chú ý phía sau, quay người lại không cẩn thận đụng vào ngực một người đàn ông, cô chỉ cảm thấy phía trước giống một bức tường, thật là cứng, mũi cũng thấy đau.

Nhíu mũi cùng lông mày ngẩng đầu lên nhìn, người này không phải ai khác, chính là người đàn ông hôm qua hiểu lầm nhân phẩm của cô.

Nhìn thấy là hắn, Vi Tưởng có chút thở hổn hển tránh ra, cực kỳ mất hứng trợn mắt hung hăng nhìn hắn. Lúc này cô mới phát hiện ngoài cửa còn có một cô gái trẻ tuổi, Vi Tưởng cũng chẳng quan tâm lễ phép hay không lễ phép, vừa hung hăng trợn mắt nhìn hắn vừa tức giận rời đi.

Lộ Thượng nhìn cô gái kia vừa rồi giận dữ mà không dám nói gì, dáng dấp nhỏ bé hơi cảm thấy buồn cười, thật sự là tiểu cô nương, khóe miệng của hắn trong lúc lơ đãng vẽ ra một chút độ cong.

Quay đầu lại, hắn giới thiệu với Tần Uyển Thu: “Đây là Tiêu Mẫn Tuyết, là một sư muội kiêm đồng nghiệp của con, nghe nói Tử Việt nằm viện nên qua đây thăm hỏi.”

Tiêu Mẫn Tuyết an tĩnh khôn khéo đi đến trước chào hỏi Tần Uyển Thu, tự nhiên hào phóng đem ra hoa quả cùng mấy món đồ chơi, hi vọng có thể khiến bác gái lưu lại ấn tượng tốt.

Tần Uyển Thu vừa thấy con trai dẫn theo một cô gái tới, tất nhiên hết sức niềm nở, một chút cũng không lạnh nhạt.

Thăm không tới nửa giờ, Tiêu Mẫn Tuyết đứng dậy xin phép ra về. Tần Uyển Thu khách khí đưa cô ra ngoài, cũng thông tình đạt lý để Lộ Thượng lái xe đưa con gái người ta về.

Nghe vậy, Tiêu Mẫn Tuyết nhàn nhạt cười.

***

May mà đêm nay Tử Việt không cần truyền dịch, Vi Tưởng cũng không cần tăng ca, không cần gặp người đàn ông đáng ghét kia, tâm tình của cô đặc biệt tốt.

Cơm nước xong trở về nhà, cô nhàn nhã gác chân ngồi ở phòng khách ôm gối xem phim Hàn.

Giữa lúc xem phim mệt mỏi, cô rửa sạch chút bồ đào, lại còn đặc biệt vì Trinh Trinh đang gấp gáp làm hạng mục mang thêm một đĩa cho cô ấy. Hai người vừa ăn vừa bắt đầu nói chuyện phiếm.

Trò chuyện với Trinh Trinh một lúc, đề tài lại trở về vị giáo sư tài giỏi ấy.

“Cậu nói có phải là cực kì đáng tiếc không, nếu mình không phải là sinh viên liền hạ thủ, tuy nhiên người này mặt than lạnh nhạt vừa nhìn đã làm cho người ta chùn bước, nhưng chủ yếu là xem dáng vẻ, khuyết điểm mà so với dáng vẻ của hắn liền không quan trọng.”

“Ngừng, cũng đừng chảy máu mũi nha. Thượng Đế nói, bộ dạng bạn xấu, nhưng bạn lại nghĩ đẹp, haha.” Vi Tưởng nhịn không được nở nụ cười, “Đừng nghĩ nữa, ăn mau lên, ăn xong nhanh đi làm việc của cậu nếu không ngày mai không hoàn thành được, người Boss phê bình nhất định là cậu.”

“Cậu, người này, thực sự làm mất phong cảnh mà, xứng đáng làm cẩu độc thân.” Trinh Trinh nghĩ đến cái gì, sắc mặt không hề có ý tốt, “ Ha ha, tuy mình không được nhưng cậu có thể nha. Nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, lần sau dẫn theo cậu nhìn xem một phen cho biết thế nào, dù sao nếu không có khả năng hai người chúng ta cùng ăn cẩu lương đi.”

Vi Tưởng có phần buồn cười nói: “Mình mới không cần, hắn lớn hơn mình như vậy. Với lại giáo sư của các cậu nghe đến lời này, không chừng cậu sắp không có ngày lành rồi.”

“Cân nhắc một chút đi, tuổi tác không thành vấn đề, haha.” Sợ bị Vi Tưởng đánh, Trinh Trinh liền chạy trốn.

Vi Tưởng nghĩ đến cảnh tượng mình và một ông lão chung một chỗ, nhịn không được mà sợ run cả người, thật kì lạ, hai người bọn họ đúng thật là vô vị.

Buổi tối chờ cô thu dọn phòng khách, tắm rửa một lúc, thời gian đã không còn sớm rồi.

Có thể gần đây chuẩn bị phỏng vấn thật sự hơi mệt, cô lười biếng nằm ở bên kia duỗi người, cơn buồn ngủ bất giác ập tới, không lâu sau cô liền bước vào giấc mộng ngọt ngào.

Không, là một giấc mộng xấu hổ.

Trong mộng, cô ngả vào trong lòng một người đàn ông, người này thân hình to lớn, bả vai dày rộng. Nhưng trên mặt hắn không có biểu cảm gì hết, Vi Tưởng bất mãn chu miệng, đầu trước ngực người đàn ông cọ xát, cánh tay ôm hắn từ sau lưng không tự giác tiến về phía trước bắt đầu vuốt ve. Không ngờ dáng vẻ người đàn ông này tốt vậy,  cơ bắp cường tráng, thắt lưng thuôn dài khiến sắc mặt Vi Tưởng hơi ửng đỏ. Nhưng cô chưa đủ thỏa mãn, mà lớn mật đưa tay vào trong áo sơ mi của hắn.

Người đàn ông đó rốt cục không nhịn được nữa ngăn cản cái tay không chịu yên, đôi mắt đen sâu thẳm tức giận nhìn cô….

Buổi sáng tỉnh lại, Vi Tưởng nghĩ lại giấc mơ đêm qua liền đỏ mặt, sờ sờ khóe miệng, khá tốt không có nước miếng. Mặc dù ở đại học cô với nhóm bạn cùng phòng khá cởi mở, loại nên xem hay không nên xem đều đã nhìn qua, nhưng lần đầu tiên mơ thấy mình cùng với một người đàn ông ôm ấp thân mật thậm chí còn tiếp xúc thân thể, điều này khiến cho cô thẹn đến muốn chui xuống đất, quả thực xấu hổ chết được.

Xem ra mình thật sự cần tìm bạn trai rồi, Vi Tưởng ở trong lòng yên lặng suy nghĩ…